Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 59: Tính mạng của một người so với cả một thành phố




Sức mạnh của cự quy thú quả nhiên không thể coi thường. Kẽ hở kia càng lúc càng lớn, Trần Mộc dùng hai tay cố sức tách ra, liền mở ra được một cửa động đủ cho một người đi qua. Chỉ là, đầu của Trần Mộc vừa mới chui vào, mũi đã bị xông bởi một mùi vẩn đục.

Vậy mà bên trong không hề bị nước tràn vào, có thể thấy được lực phòng ngự của viện nghiên cứu mạnh đến thế nào. Chỉ là do bị phong bế mấy trăm năm, không khí không sạch sẽ kia cũng đủ khiến cho người ta không thể hít thở nổi.

Có điều, ngay cả như vậy thì Trần Mộc vẫn vô cùng cao hứng. Vấn đề không khí có thể giải quyết được, chứ nếu như bị nước tràn vào thì bản thân hắn muốn tìm đồ vật cũng sẽ gặp khó khăn. Dù sao nước biển có tính ăn mòn mạnh, tài liệu dụng cụ gì mà bị ngâm trong nước biển thì cũng không thể lưu lại được nữa.

Hiện nay chất lượng không khí ở dã ngoại rất kém. Trong một năm này, phần lớn thời gian Trần Mộc đều ở ngoài dã ngoại. Bởi vậy, cho dù mỗi ngày chênh lệch ngày đêm hơn năm mươi độ C hay không khí đục ngầu, ô nhiễm thì đều có một sự miễn dịch nhất định. Trần Mộc đợi thêm một lúc rồi mới nhảy vào…

Phía dưới là một đại sảnh trống trải, ánh sáng nương theo khe hở nơi đó mà chiếu vào trong. Trần Mộc nhìn khắp bốn phía thì thấy một vài đường đi. Có lẽ ban đầu những lối đi này đều có cửa nhưng hiện giờ lại mở ra toàn bộ, điều này cũng tiện cho Trần Mộc. Có điều, khiến người ta chú ý nhất là mấy bộ hài cốt nằm trong đại sảnh. Sau khi Trần Mộc đi vào S thị thì chưa từng gặp hài cốt của con người, có lẽ đều đã trở thành đồ ăn của dị thú hải dương. Hài cốt nơi này còn nguyên vẹn, trên người những bộ xương đó đều mặc áo blouse trắng, có lẽ là nghiên cứu viên của nơi này. Trần Mộc đi vào mới phát hiện cạnh năm bộ hài cốt là một quyển bút ký bìa đen.

Mở bản bút ký ấy ra, có lẽ trong đó là nhật ký của một nghiên cứu viên. Trần Mộc cũng không có thời gian nhìn kỹ, liền trực tiếp nhét vào trong lòng.

Nơi này vô cùng im lặng, chắc cũng không có gì nguy hiểm, Trần Mộc duy trì trạng thái hợp thể đã rất lâu. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng thể lực của A Hổ sắp không chịu được nữa. Sau khi giải trừ hợp thể, A Hổ nho nhỏ nằm ở trong lòng hắn, tinh thần uể oải “meo” một tiếng.

Ban đầu Trần Mộc có mang theo đồ ăn của A Hổ, nhưng lúc trước lại bị cự quy thú cắn rách ba lô. Mà thời điểm khi hắn quay lại tìm lại không tìm thấy, hiện giờ thức ăn duy trì chỉ có thịt tôm thú. Trần Mộc cắt lấy một miếng lớn, đem thịt tôm thú trong suốt chia làm từng mảnh từng mảnh, đút A Hổ một ít, bản thân hắn cũng ăn sống một ít.

Cuối cùng Trần Mộc cũng khôi phục một chút thể lực. Đồng thời, hắn cũng thấy may mắn: trong cái bao kia  không có đồ gì có thể tra ra thân phận của hắn. Lần này cướp đoạt thứ kia cùng người của Thức Tỉnh chi thành, Trần Mộc biết bản thân cần phải cẩn thận nhiều hơn nữa. Bởi vậy thời điểm đi mua đồ hắn còn đội mũ giáp, cũng không ký tên trên thẻ tín dụng khi trả tiền. Thức Tỉnh chi thành cho dù có lớn mạnh, có lẽ cũng không thể tra ra thân phận của hắn.

Nhìn xuống miệng vết thương, Trần Mộc nghĩ tới vấn đề máu, lại nhìn theo cái khe đi vào kia thấy hỗn hợp máu với nước biển liền thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Khôi phục một chút thể lực, Trần Mộc ôm lấy A Hổ bắt đầu thăm dò tất cả nơi này. Giải trừ hợp thể với  A Hổ khiến năng lực nhìn trong đêm Trần Mộc cũng giảm xuống. Có điều bên trong trang phục lặn của hắn còn có trang phục chiến đấu, trên đó có một cái đèn pin lớn bằng ngón cái. Sau khi Trần Mộc bật lên liền đi vào một con đường.

Trần Mộc đem tất cả các gian phòng đều tra xét một lần. Có rất nhiều thiết bị nghiên cứu, còn có một nơi có lẽ là ký túc xá nhưng hệ thống máy tính đều đã bị tê liệt, lại không có thiết bị ghi lại, hắn không tìm thấy thứ gì có giá trị.

Máy tính không xem được thế nhưng……

Trần Mộc lấy ra bản bút ký. Bản bút ký này rất dày, ngày tháng và mục tiêu rõ ràng. Hắn trực tiếp lật ra phía sau, rốt cuộc cũng thấy được thứ mà bản thân muốn nhìn.

“Chúng tôi giải phẫu rất nhiều dị năng giả. Gen của bọn họ không có gì dị thường nhưng bên trong gen lại có một loại năng lượng kỳ quái tồn tại. Dị năng giả cao cấp thì trong đầu có thể xuất hiện kết tinh năng lượng. Nhưng kết tinh này chỉ có thể để dị năng giả hấp thụ chứ không thể tăng cường dị năng hay chế tạo dị năng giả khác.”

“Chính phủ phái quân đội mang về một viên đá có hàm lượng phóng xạ cao. Trong quá trình ấy có hơn trăm người chết vì phóng xạ, trong đó lại có một người trước khi chết đạt được dị năng.”

“ ‘Thiên thạch’ có thể mang đến dị năng cho con người, nhưng cũng có thể giết chết con người. Suốt hai năm nghiên cứu, chúng tôi đã dùng thiên thạch làm thí nghiệm, rất nhiều người chết ngay lập tức, nhưng cũng chế tạo được mấy trăm dị năng giả. Có điều, chỉ có hai người còn sống sót. Một người trong số đó đã đột phá tầng tầng bao vây mà chạy trốn, tụ tập phần lớn dị năng giả chống lại chính phủ. Viện nghiên cứu của chúng tôi bị bắt giải tán, mà những dị năng giả bị bắt đến lại không thể không thả ra. Có điều, chúng tôi vẫn giữ tư liệu trực tiếp của một nghiên cứu viên, lại bị chính phủ nhốt ở nơi này.”

“Nhờ máy theo dõi, chúng tôi nhìn thấy bên ngoài tất cả đều là nước biển, S thị đã gần như chìm xuống đáy. Những người chưa kịp rút khỏi sở nghiên cứu đều bị chết, có điều chúng tôi còn sống, cũng chẳng biết làm thế nào. ”

“Máy theo dõi đã sắp hỏng rồi, chúng tôi không thể biết được tình huống bên ngoài. Chúng tôi có hệ thống cung cấp điện độc lập, cũng có hệ thống dưỡng khí nhưng đồ ăn thì chẳng còn nhiều.”

“Lý Na điên rồi! Cô ấy lừa gạt y bác sĩ, muốn thông qua ‘thiên thạch’ có được dị năng. Cô ấy muốn giống như người dị năng giả lúc trước, có thể chạy trốn khỏi nhà giam này. Thật đáng buồn cười, mấy trăm quân nhân ý chí kiên định, thân thể cường tráng cũng chỉ có hai người thành công, trong đó một người đã tự bạo. Cô ấy rõ ràng muốn chết mà. Phóng xạ của ‘thiên thạch’ khiến cho cô ấy có năng lực cường đại tạm thời nhưng rất nhanh sau đó chỉ còn lại một bộ xương cốt cháy đen.”

“Chúng tôi khuyết thiếu thức ăn, có người đã đem chú ý lên người khác. Những người làm thí nghiệm trong phòng chết không ít, rất nhiều người đều bị giải phẫu, mà đến cuối cùng, có lẽ chính là bản thân chúng tôi. Thấy nhiều người chết, tôi đã sớm tê dại. Nhưng ăn thịt người thì vẫn không thể chấp nhận nổi. Năng lượng của ‘thiên thạch’ thật thần bí, phóng xạ của nó cũng vô cùng cường đại, có rất nhiều người đã đặt chú ý lên nó. Rất nhiều lần tôi đã nhìn thấy những y bác sĩ giả bộ nhìn thùng đựng ‘thiên thạch’ tới ngẩn người nhưng vẫn không dám mở.”

“Người phụ trách viện nghiên cứu đã nuốt thiên thạch, ông ta là thằng ngốc! Ông ta điên rồi, giết thật nhiều người. Chúng tôi cách ly ông ta, cuối cùng mới phát hiện: trốn tới đây cũng chỉ còn năm người.”

“Chúng tôi ước hẹn tự sát, có lẽ, có lẽ loài người phải tận diệt? Viên đá kia mang phóng xạ đến trái đất, cũng mang biến dị đến. Mà về phương diện khác còn mang đến diệt vong. Hy sinh vô số người mới mang được ‘thiên thạch’ về, cuối cùng vậy mà phải táng thân nơi biển rộng……”

Vội vàng lướt qua quyển nhật kí, quyển nhật ký này rất dày, nhưng thứ được ghi lại cũng không nhiều. Không bao lâu Trần Mộc đã đọc xong, cũng tìm được một ít tư liệu hữu dụng. Trần Mộc dường như thấy được nghiên cứu khiến người ta sôi gan bị ghi lại này. Có điều, bác sĩ nuốt ‘thiên thạch’ kia đã bị cách ly, lấy độ vững chắc của những bức tường ở nơi này thì năng lực của hắn cũng không thể mở được.

Trần Mộc mau chóng tìm đến cánh cửa vững chắc kia, thử đẩy thăm dò. Vậy mà cánh cửa kia lại di chuyển, quỷ dị hơn khi nó còn di chuyển về phía hắn. Phía sau cánh cửa là thi thể của một con quái vật to lớn. Con quái vật kia hình người, nhưng lại không bị hư thối một chút nào, y như khi còn sống khiến Trần Mộc kinh ngạc lùi vài bước về phía sau.

Sau đó, một cảm giác hơi đau đau truyền đến từ da.

‘Thiên thạch’, có lẽ là một loại đá mang phóng xạ mạnh, được mang đến từ một tiểu hành tinh nào đó trong vũ trụ. Người bị nhiễm phóng xạ hoặc là chết, hoặc là thức tỉnh trở thành dị năng giả.

Có lẽ vách tường ở nơi này đều dùng để chống phóng xạ. Nhưng hiện tại, ‘thiên thạch’ đã ở ngay trước mắt, trong thi thể của con quái vật.

Trần Mộc liếc mắt nhìn lại liền thấy rất nhiều cánh cửa và thiết bị bị phá hỏng. Người nuốt ‘thiên thạch’ kia có lẽ ở thời khác cuối cùng đã rất hung hãn mà phá những cánh cửa này, nhưng rồi vẫn chết.

Càng tới gần, trên người càng đau, mà đợi tới khi đến bên cạnh con quái vật kia thì một loại thống khổ phát ra từ nội tâm liền lan đến mọi nơi trên thân thể. Phạm vi của viên đá phóng xạ này có lẽ cũng không lớn.

Phóng xạ mạnh khiến Trần Mộc vô cùng khó chịu, A Hổ đang ghé vào vai hắn sắc nhọn kêu lên, sau đó liếm làn da bị phóng xạ đốt cháy đen của Trần Mộc. Trần Mộc liếc mắt một cái liền nhận ra, A Hổ lo lắng cho hắn nhưng lại không có cảm giác khó chịu. Đối mặt với phóng xạ mạnh như vậy mà linh thú lại không khó chịu chút nào…….

Bế A Hổ rồi tiến hành hợp thể, Trần Mộc dễ chịu hơn một chút. Sau đó vươn móng vuốt lấy ra một viên đá nho nhỏ từ thi thể của quái vật. Tảng đá này cũng chỉ lớn hơn nắm tay một chút, khi cầm lên tay có cảm giác như đang cầm một cái bàn ủi bị làm nóng. Trần Mộc tìm một vòng, lại không thể tìm được vật nào có thể bọc lại viên đá này. Ở bên trong còn có một chiếc mũ giáp bằng thủy tinh trong suốt, đáng tiếc đã bị đập nát. Những thi thể này trên người đều mặc quần áo chống phóng xạ, nhưng không có cái nào mà mũ giáp hoàn chỉnh cả, ngay cả quần áo cũng bị xé thành từng mảnh nhỏ. Hắn liền dùng luôn bộ đồ bơi của mình để bọc lại thiên thạch, buộc lên người.

Trần Mộc cảm nhận được làn da đau đớn, sau đó nhìn thấy làn da của mình dần dần khô héo. Nếu là mấy trăm năm trước, Trần Mộc làm như vậy tuyệt đối sẽ mất mạng, nhưng hiện tại phóng xạ của ‘thiên thạch’ đã giảm bớt nên không thể khiến hắn tử vong tại chỗ được nữa.

Tảng đá này có sức mê hoặc thật lớn, cho dù biết bản thân có khả năng bỏ mạng, nhưng vẫn không kìm được mà muốn chạm vào.

Trần Mộc lấy được tảng đá, cố không để ý đến đau đớn kịch liệt, muốn rời khỏi đây. Đã qua hai ngày, những dị năng giả kia sắp đến rồi.

Ra sức nhảy, móng vuốt  của Trần Mộc bắt được một bên của cái khe. Hắn vừa mới đi ra ngoài, liền cảm giác được lực công kích của cự quy thú tăng lên, thậm chí có chút điên cuồng mà gào thét. Đây là lần đầu tiên hắn được nghe âm thanh của cự quy thú. Có lẽ hòn đá này còn hấp dẫn dị thú hơn?

“Phùng lão, nơi này có một con cự quy thú…… Phía dưới có một cái cái khe!” Âm thanh của một người đàn ông vang lên, Trần Mộc tức khắc liền thấy một người đàn ông mặc trang phục chiến đấu, đứng ở phế tích cách đó mấy trăm mét.

Hết chương 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.