Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao (Phần 2)

Chương 8: Quyển 1 Nếu Như Lam Trạm Tìm Được Nguỵ Anh 8




Tác Giả: Như đã hứa, hôm nay 2 chương xD

Lương Hầu thở hồng hộc, trừng mắt nhìn Dạ Tuyết. Hiện tại, trong người hắn đã gần cạn huyền khí. Hắn trút hết tất cả vào một chiêu Trảm Phá Long Tâm kia, nhưng lại bị Cương Thủy Thức của Dạ Tuyết đánh phá, bản thân hắn còn bị thương nữa.

Dạ Tuyết nhanh tay lấy ra Hồi Mệnh đan Cổ Tước luyện cho nàng, ném vào miệng nuốt xuống, ổn định nội thương, sắc mặt tốt lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhận thấy được.

Lương Hầu đang loạn trí không để ý lắm, nhưng mấy lão hồ ly đứng ở phía xa sẽ bỏ qua sao? Tất nhiên là không. Mà nguyên lão Triệu Tôn càng là hai mắt sáng ngời. Đan dược tác dụng mạnh mẽ như vậy, lão biết phải là từ ngũ tinh trở lên. Ở thời đại này, muốn luyện đan dược ngũ tinh, chỉ có Linh Hỏa dược sư mới có loại thực lực như vậy.

Ổn định thương thế xong, Dạ Tuyết nhoẻn môi cười nhạt, nói ra:

- Lương công tử, tới nữa không?

Lương Hầu hai mắt muốn phún hỏa, nhưng mà hắn có tới nữa cũng đánh không thắng.

Hắn do dự một lúc thật lâu rồi nghiến răng, rặn ra mấy chữ:

- Các ngươi nhớ kỹ ngày hôm nay.

Nói xong, Lương Hầu ném ra một hỏa cầu nho nhỏ. Lúc nó phát nổ, khói lửa mù mịt khiến hầu hết mọi người không nhìn thấy hắn bỏ trốn. Những người từ cấp bậc trưởng lão trở lên, bao gồm Cổ Tước, thì đều nhìn rõ mồn một hắn co giò chạy như chó nhà có tang.

Lúc này, nguyên lão Triệu Tôn mới xuất hiện kế bên Dạ Tuyết và Cổ Tước.

- Đồ nhi rất khá, quả không hổ là niềm kiêu hãnh của tông môn.

Lão vuốt râu trắng, cười hiền hòa, nói ra.

- Sư tôn quá khen rồi, đồ nhi vẫn còn chặng đường xa lắm.

Dạ Tuyết ôn nhu khiêm nhường đáp.

Triệu Tôn gật đầu cười ha ha, sau đó quay sang Cổ Tước:

- Người trẻ tuổi, ngươi chính là đệ đệ bảo bối của đồ nhi ta, tên Cổ Tước?

Cổ Tước không tỏ thái độ gì, gật đầu nói:

- Ta chính là Cổ Tước.

Triệu Tôn nhìn hắn một lúc, hai mắt mở to, ngạc nhiên đánh giá:

- Chưa nói gì tới huyền căn Dị Ngũ Hành, trước mắt mà nói, ngươi không ngờ lại Tạo Tinh Thần điêu luyện như vậy, cảnh giới còn vững hơn cả lão phu lúc mới trở thành Huyền Sư.

Cổ Tước cười nhạt đáp:

- Đa tạ tiền bối khen ngợi.

Hắn cần gì ai khen. Hắn là ai? Là Khai Thế Tiên Vương chuyển thế a...

Có điều lão giả này là sư tôn của Dạ Tuyết, là người trong lời Dạ Tuyết nói mấy tháng qua hết mực nâng đỡ nàng trong tổ viện. Vì vậy, Cổ Tước không có ngang ngược bất kính.

Triệu Tôn đưa mắt liếc nhìn mấy trưởng lão đang đứng ở phía xa, sau đó lớn giọng hỏi:

- Ta nghe nói tiểu tử ngươi còn là Linh Hỏa dược sư tam phẩm, có thật không?

Cổ Tước thấy ánh mắt của Triệu Tôn, nhanh chóng đoán ra được ý lão muốn gì, nên cũng hùa theo chiếm chút tiện nghi:

- Ta chưa khảo hạch dược sư chính thức, nên không biết rõ đẳng cấp cho lắm. Bất quá, ta làm được mấy thứ như thế này...

Cổ Tước vừa nói vừa đưa tay lên, bùng, một ngọn lửa màu lam phừng cháy.

Cả Triệu Tôn lẫn người Lam Hà tông đều nuốt cái ực. Không ngờ tên nhóc này ngoài huyền căn Lôi hệ ra còn là Linh Hỏa dược sư. Cái này, hình như còn yêu nghiệt hơn tỷ tỷ hắn a...

Cổ Tước suy nghĩ một chút, nhận thấy nương theo cách này mà giải quyết tình huống hiện tại là dễ dàng, ít tốn công sức nhất, nên hắn quyết định theo ngọn lao này. Không mất thêm thời gian nói nhảm, Cổ Tước trực tiếp lấy từ trong túi không gian ra ba cây thảo dược nhất, nhị biến, sau đó ném thẳng vào trong ngọn lửa đang bập bùng trong lòng bàn tay hắn.

- Cái gì!? Hắn định luyện dược mà không cần dùng đỉnh!!

Mấy vị trưởng lão giật mình, tự hỏi tên này có bị điên không.

Bùng, bùng...

Cổ Tước một tay Tĩnh Dẫn duy trì hỏa diễm, một tay Đa Luyện ba loại dược liệu khác nhau trong ngọn lửa, hoàn toàn không dùng một cái thủ ấn nào để khống hỏa. Toàn bộ đệ tử Lam Hà tông đứng ngoài nhìn một màn này đều là líu hết cả lưỡi. Trên đời này có chuyện luyện đan điên khùng như vậy sao? Đã không cần dược đỉnh lại còn Đa Luyện Tĩnh Dẫn!?

Mấy người bên cạnh Cổ Tước thì đã nhìn hắn luyện đan đến quen mắt rồi, nên cũng không có phản ứng gì đặc biệt, ngoài trừ Dạ Tuyết là một mặt đầy tự hào. Còn nguyên lão Triệu Tôn thì bị dọa sợ rồi, cả đời lão còn chưa được thấy qua Tĩnh Dẫn, huống hồ cả một bộ đôi Đa Luyện Tĩnh Dẫn. Trong lòng lão có dự cảm rằng tiểu tử này nhất định không chỉ là tam phẩm.

Lúc ba loại dược liệu đã hoàn toàn hóa thành dạng tinh hoa, Cổ Tước vẻ mặt tập trong cao độ, cổ tay hơi động một chút, lam hỏa lập tức hóa thành hình dạng mãnh sư nuốt lấy tinh hoa.

- Hỏa diễm ngưng hình!

Các trưởng lão hóa đá, mấy mặt trợn mắt nhìn nhau.

- Hắn, hắn là ngũ phẩm!?

Bọn hắn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh rồi. Một Linh Hỏa dược sư ngũ phẩm có sức hiệu triệu rất khủng khiếp, gần như ai cũng muốn chạy việc cho hắn để được thưởng đan dược cấp cao. Ở trong khu vực xung quanh Lam Hà tông, ngay cả tam phẩm còn hiếm thấy, huống chi ngũ phẩm, đây là thuộc phạm trù tông môn trung, thượng phẩm!

Một tên dược sư như vậy, loạn luân thì sao? Có ai dám mở miệng chỉ trích hắn sao? Ngay cả là Lam Hà tông đi nữa thì có ý nghĩa gì trước mặt một Linh Hỏa dược sư ngũ phẩm? Đây là chưa kể thiên phú tu luyện cùng huyền căn Lôi hệ của hắn. Bất cứ tông môn thượng phẩm nào cũng sẽ dang rộng đôi tay mời hắn vào, thậm chí còn sẽ có đãi ngộ đặc biệt.

Trong phút chốc, Lam Hà tông đùng một cái mất hết toàn bộ quyền quyết định trong chuyện này. Hiện tại, bọn hắn ngược lại còn phải đi cầu Cổ Tước để Dạ Tuyết gả cho hắn. Từ đây, địa vị của nguyên lão Triệu Tôn cũng không đùa giỡn được nữa, lão là sư tôn của Dạ Tuyết.

Mãnh sư màu lam nuốt tinh hoa dược liệu xong cuồng rống mấy tiếng rồi biến mất, để lại một viên đan dược màu xanh nhạt, trông như một viên ngọc, rất xinh đẹp.

Cổ Tước đưa tay đón lấy viên đan dược, nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp ném cái vèo về phía mấy trưởng lão đứng ở xa. Người đứng ngoài nhìn vào đều suýt nữa thổ huyết dìm chết Cổ Tước trong biển máu. Ngươi con mẹ nó nhẹ tay được không? Đan dược có phải rau củ đâu?

Đại trưởng lão hoảng hồn dùng hai tay đón lấy đan dược. Hắn nhìn tới nhìn lui viên đan dược màu xanh nhạt này xong, hai mắt trợn hết cả lên:

- Bổ Cốt đan lục tinh!!

- Cái gì!?

Những trưởng lão khác cũng tụm đầu lại nhìn ngắm đan dược một chút.

Bổ Cốt đan là thuốc bổ xương dành cho người già rất phổ thông, nên Cổ Tước không cần thú đan hay dược đỉnh cũng luyện ra được một viên lục tinh. Nếu là đan dược liên quan đến tu luyện chính tông thì hắn làm sao giở trò khoe khoang này được. Dù là Hồi Khí đan hay Huyền Đan, tất cả đều đòi hỏi tinh luyện và dung hợp điêu luyện không sai sót. Không có dược đỉnh sẽ làm ngọn lửa bất ổn định, dễ dẫn tới cháy dược nổ lô.

Ngoài ra, Bổ Cốt đan còn rất có lợi cho tu sĩ mới Nhập Tu, vì họ phải trải qua quá trình Luyện Cốt cực khổ. Có Bổ Cốt đan lục tinh, tu sĩ sẽ không cần phải lo nứt gãy xương trong lúc tu luyện.

Chỉ có điều, Cổ Tước không thích dựa vào mấy loại thuốc bổ này để hổ trợ tu luyện, nên hắn chả bao giờ thèm đầu tu dược liệu vào luyện chế mấy thứ này, chỉ tổ tốn thời gian của hắn thêm.

- Thế nào?

Cổ Tước lười biếng lên tiếng hỏi:

- Ta chính là loại dược sư này, có ai phản đối Dạ Tuyết gả cho ta không?

Toàn trường triệt để im lặng, hoàn toàn không có ai dám mở miệng chống đối hắn. Vừa rồi ai cũng nghe đại trưởng lão đánh giá phẩm cấp Bổ Cốt đan mà hắn luyện ra, có mấy tên đầu gỗ cũng không ngu đến mức phản đối chuyện tốt của Cổ Tước. Dù sao thì mọi người cũng là tận mắt chứng kiến hắn luyện đan a.

Cổ Tước liếc về phía Lam Vương thì không thấy hắn đâu, mày kiếm lập tức nhíu lại.

- Thiếu gia!!!

Đúng lúc này, Vân Kỳ thất thanh la lên, đã phóng về phía Dạ Tuyết.

Cổ Tước trong lòng nhảy lên một cái, rót thuộc tính Lôi vào Huyễn Ảnh Thân Pháp, lại dùng Cửu Thiên Quyết Tam Thiên cắn nuốt thiên địa tinh khí, bộc phát ra tộc độ kinh dị nhất.

Ù, ù...

Nhưng hắn lẫn Vân Kỳ đều chậm nửa bước, ma khí màu đen đã túm lấy cổ Cổ Tước từ phía sau. Nàng không có tinh thần lực mạnh mẽ như Cổ Tước cùng Vân Kỳ, nên nàng căn bản là không biết mình đang bị nhắm vào, chỉ có thể bất lực bị Lam Vương bắt lại.

Lúc nàng kinh hãi nhận ra mình bị tóm vào cổ thì đã quá muộn.

Một cái hắc thủ đầy ma khí khác lại nhắm thẳng trái tim nàng từ phía sau đâm tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.