[Hệ Thống] Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh

Chương 42: Là Kẻ Giết Người




Bạch lộ(*), tiết trời mát mẻ hẳn. Mây trắng xao động, nền trời xanh trong đến lạ điểm xuyến vài tia nắng nhẹ.

(*) bạch lộ: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 165° (kinh độ Mặt Trời bằng 165°).

Khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành Hoàng Quốc, người người tràn xuống đường lớn, ngẩng đầu hô hoán nhìn lên bức tường thành cao vời vợi. 

Ngày hôm nay Hoàng Quốc đón chào Hoàng hậu mới. Đế hậu nắm tay nhau thâm tình nhìn xuống nhận lời chúc tụng của dân chúng. Tân hậu đầu đội mão ngọc, cài thoa đầu phượng cửu vĩ, mắt xếch mày ngài, má đỏ môi son, diễm lệ khôn cùng. Đế Vương kề bên anh dũng tiêu sái, nhân trung long phượng, ánh mắt sắc bén nhìn xuống dòng người như đang tìm kiếm.

Dân chúng hô hoán rung trời. Lẫn trong đám người lướt nhẹ bóng dáng hồng y mảnh mai, ánh mắt căm phẫn liếc nhìn hoàng hậu uy nghiêm trên cao. Nàng ta đứng đó rất lâu, lâu đến nỗi nét phẫn hận trong đáy mắt biến thành đau đớn không cam tâm dõi theo bóng lưng Đế Vương xa dần xa dần.

La Thuỳ Khê quay đầu rời đi, vòng mắt đỏ lên, cúi mặt nhìn đường, cứ thế hồi phủ. 

Nàng ta bước qua cửa lớn La gia, bọn nha hoàn vẫn cung kính chào hỏi nhưng đã kém mất phần ngưỡng mộ như khi xưa. La Thuỳ Khê vào phòng đóng sầm cửa lại, kéo duy mạo xuống ném sang một góc. Nha đầu Thấm Nhi thấy La Thuỳ Khê như vậy chợt giật bắn người, rúm ró cúi đầu nép sang bên cạnh nàng ta, lí nhí thưa: "Tiểu thư đã về."

Nghe nói hôm nay Tân Hậu được sắc phong, giấc mơ dựng xây bao nhiêu năm nay của nàng ta tan vỡ. Bảo sao không sanh khí. Chưa nói tới hôm nay, mấy tháng trước tiểu thư được lão gia và nhị công tử mang về từ trong cung, dung nhan đã bị hủy. Mới đầu chỉ là một vết xước nhỏ, sau lại càng lở loét lan ra. Vết thương do phu quân của nhị tiểu thư tát vào mặt ngày trước gây ra. Tứ tiểu thư nôn nóng sợ rằng hoàng thượng một khi nhìn thấy sẽ chê nàng xấu nên gấp rút gọi người đến chế tạo một cái mặt nạ, nghe nói làm bằng da người, để che đi vết thương trên mặt. Nhưng nào ngờ bôi cao dược đắt đỏ cỡ nào cũng không lành được.

Lại nói Nguyên Tiêu tháng đó hoàng thượng đem về vị cô nương tên Đàm Tuyết Lan, tính tình nhu thuận mà hiểu lòng người, nhanh chóng làm quen với nữ quyến trong cung, cả Đàm Hoàng hậu bây giờ cũng thân thiết với nàng ta như tỷ muội ruột. Hôm ấy trời nắng nhẹ, Đàm Tuyết Lan đột nhiên đến Hồng tiểu viện trò chuyện cùng La Thuỳ Khê. Hai người nói qua nói lại cũng qua tận hai canh giờ, kể ra phong thái của Đàm Tuyết Lan có vài phần giống La Thuỳ Khê, gương mặt lại hao hao La Khả Tiệp, nhưng xuất thân thấp kém hiển nhiên khí chất cũng kém đôi phần.

Đàm Tuyết Lan sau khi từ biệt còn tặng cho La Thuỳ Khê một lọ thuốc bôi, nghe nói đắp lên mát lạnh, hiệu quả vô cùng. La Thuỳ Khê ngượng ngùng sờ mặt mới biết mặt nạ đã bị khô hết lớp dung dịch đã ngâm ban sáng, để lộ ra vết thương khó coi. Nàng ta vội vàng nâng tay áo che mặt, bối rối nhận lọ thuốc Đàm Tuyết Lan đưa đến, còn hào phóng tặng lại một hộp huân hương điều chế từ cống phẩm. 

Sau khi Đàm Tuyết Lan từ giã, La Thuỳ Khê liền cho đại phu thân tín bên cạnh kiểm tra. Tra ra liền lạnh người, thuốc này đúng là có công dụng làm mát, lúc đầu bôi lên sẽ thấy hiệu quả ngay, vết thương kết vảy tróc mài lập tức trả lại làn da non mịn, nhưng hiệu quả chỉ kéo dài trong vài canh giờ, sau đó mẩn ngứa cùng mụn mủ tích tụ dưới da liền trồi lên, gớm thiếc đến không ngờ.

La Thuỳ Khê nghe vậy thì cười lạnh, thấm một ít thuốc bôi lên phần má mềm mịn bên kia, định bụng sẽ đến tố khổ với hoàng thượng. Có vậy mới diệt trừ được độc phụ kia, hơn nữa hoàng thượng sẽ cho mời thái y trong cung chữa trị cho nàng, khi ấy còn lo gì vết thương để lại sẹo. Nàng sẽ nhanh chóng lấy lại dung nhan như hoa như ngọc.

Ấy vậy mà đêm đó mưu tính của La Thuỳ Khê nát vụn. Nàng ta chưa kịp tố khổ với hoàng thượng đã nghe tin Đàm Tuyết Lan bên Lục tiểu viện vì hít huân hương mà ngất xỉu, mẩn đỏ nổi khắp người, còn ho khan không ngừng. Xui xẻo hơn nữa hoàng thượng nghỉ lại chỗ nàng ta đêm đó, vừa bước chân qua cửa thấy tình trạng nàng ta như vậy liền nổi trận lôi đình. Hạ Chính Nghiên giận đến nóng người, ra lệnh tra rõ. Thái y suốt đêm không ngủ nghiên cứu cật lực mới tra ra huân hương có vấn đề. Đợi đến sáng, sau khi tỉnh dậy bị gặng hỏi, Đàm Tuyết Lan mới úp mở bảo huân hương là lấy từ chỗ La Thuỳ Khê.

Thái hậu nghe thấy vậy liền nổi cơn tam bành. Tranh đấu hậu cung vốn là chuyện thường tình, nhưng đêm trước hoàng nhi của bà có ý nghỉ lại ở Lục tiểu viện, nếu không phát hiện sớm hậu quả liên lụy đến hắn thì có tru cả họ La cũng không hết tội. Chưa nói đến La Thuỳ Khê cả kỳ tuyển tú cũng chưa tham gia, cửa hậu cung chưa bước vào đã lộng hành như vậy, bà ta không thể dung nổi. Vậy là nhờ ơn Thái hậu đốc thúc, bản thân Hạ Chính Nghiên cũng chán ghét loại tranh đấu rẻ tiền này liền hạ lệnh bắt giam La Thuỳ Khê.

Nàng ta có khóc lóc kêu trời, tố khổ thế nào cũng không địch lại Đàm Tuyết Lan nhu nhược yếu đuối, còn không ít lần ngỏ lời xin tha cho La Thuỳ Khê. Nhưng Thái hậu cùng Đàm Ấu Lăng cắn chặt không buông, ngày ngày dùng vẻ mặt lạnh nhạt tra khảo.

La Thuỳ Khê nhớ đến khoảng thời gian tăm tối lúc trước liền tức đến phát điên lên, hai tay quơ đổ hết một bàn đồ ăn. Thấm Nhi run rẩy quỳ rạp xuống đất. La Thuỳ Khê thở hồng hộc, bàn tay siết chặt mép bàn, đôi mắt đỏ ngầu không ngừng đảo quanh.

Chợt Trương thị mở cửa bước vào cắt ta đứt bầu không khí căng thẳng bên trong. Nàng ta nhìn đồ đạc đỗ vỡ bên dưới, chân mày nhíu lại, trầm giọng quát Thấm Nhi: "Nha đầu này ngươi hầu hạ tứ tiểu thư thế nào vậy? Còn không mau dọn dẹp ngay!" Rồi lại quay sang mấy nha hoàn phía sau phân phó "Các ngươi tới giúp một tay đi."

Bọn họ người này theo bước người kia cuống quýt thu dọn đám mảnh vỡ rồi kéo nhau rời đi. Trương thị sai nha hoàn thiếp thân đóng cửa lại mới đến gần La Thuỳ Khê, nắm tay nàng ta nhỏ giọng nói: "Muội đừng sanh khí với bọn nha hoàn, phải chú ý giữ gìn sức khỏe."

Đôi mắt La Thuỳ Khê dịu xuống. Trương thị đã quá quen với thái độ của nàng ta, nàng gọi nha hoàn thiếp thân đến, lấy trong cặp lồng gỗ một bát chè hạt sen, mỉm cười đưa cho La Thuỳ Khê: "Tứ muội, muội ăn chút chè hạt sen đi, là tự tay ta nấu, vị thanh đạm không quá ngọt đâu."

La Thuỳ Khê gượng gạo gật đầu, hai tay ôm chén chè, chậm rãi múc từng muỗng. Suốt mấy tháng nay đều chỉ có Trương thị tận tình đến hỏi thăm. Mẫu thân và tổ mẫu chỉ nhìn nàng một lần, sau đó đều chuyển chủ ý sang La Bửu Diệp, hoàn toàn không hỏi hang thêm lời nào nữa. Phụ thân cũng mất dạng. Nàng biến thành kẻ dư thừa trong cái La phủ này. Đợt tuyển tú nữ qua đi, nàng đột nhiên nhận được tin nàng sắp bị gả đi, còn là gả cho Tiết Doãn làm bình thê, nghe nói do Thái hậu cầu hoàng thượng hạ chỉ, La gia cũng đồng ý rồi. Từ Hành cung về kinh thành Thái hậu đột nhiên lại thả nàng ra, nhưng còn kèm theo cả đạo thánh chỉ năm năm sau mới được quyền tham gia tuyển tú. Năm năm nàng đã là gái lỡ thì rồi, cuộc đời nàng xem như xong.

Nàng ta ôm chén sứ lạnh ngắt, nước mắt lộp độp rơi xuống. Trương thị hốt hoảng lấy khăn tay lau nước mắt cho La Thuỳ Khê, còn kéo nàng ta vào lòng, vỗ vai an ủi: "Tứ muội, muội đừng quá đau lòng. Muội tài hoa lại hiền thục như vậy, sợ gì thua kém nữ nhân nào." Lại nói " Tiết tướng quân là nam nhân chí lớn công danh sáng lạng, song, lúc trước đều làm việc dưới trướng tổ phụ và nhị muội, nhất định sẽ phải nể mặt ít nhiều."

Nói đến đây đáy mắt La Thuỳ Khê loé lên. Ba chữ La Khả Tiệp hung hăng nện vào lòng nàng. Kết cục ngày hôm nay không phải đều do La Khả Tiệp ban tặng sao? Chính phu quân của nàng ta đã đánh nàng, chính cái vết thương không thể lành này đã khiến Hạ Chính Nghiên chán ghét nàng, vinh hoa phú quý của nàng, tất cả đều tan thành mây khói.

Đôi mắt La Thuỳ Khê hằn vân đỏ. Trương thị lại không nhìn thấy vẻ mặt này của nàng ta, nàng gọi nha hoàn đến, lấy y phục trên khay gỗ đưa cho La Thuỳ Khê, mỉm môi cười "Muội xem đây là giá y ta giúp muội thêu, cả vỏ gối ta cũng thêu luôn, muội có chỗ nào không hài lòng thì nói ngay với ta nhé."

La Thuỳ Khê dùng tay vuốt ve y phục, chất vải mềm mịn càng khiến lòng nàng ta dậy sóng, màu đỏ chói mắt như vậy rất nhanh đã kích thích máu nóng trong người nàng ta. 

"Không. Giá y đẹp lắm." Nàng ta nhàn nhạt nói, ánh mắt vẫn dán chặt trên giá y.

"Vậy thì tốt rồi." Trương thị đặt tay lên ngực thở phào nhẹ nhỏm "Năm ngày nữa là đến đại hôn của muội, muội nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Hôm ấy nhất định có rất nhiều chuyện phải làm."

"Phải. Rất nhiều chuyện phải làm."

La Thuỳ Khê siết chặt giá y, ánh mắt long lên sòng sọc. La Khả Tiệp, nàng không tin thông qua Tiết Doãn đó nàng không thể tìm ra La Khả Tiệp. Đời này của nàng đã bị huỷ thì La Khả Tiệp cũng đừng hòng sống yên.

"⋎"✫¸.•°*"˜˜"*°•✫"⋎"✫¸.•°*"˜˜"*°•✫

Ngoại thành mười dặm, giữa cảnh sông nước hữu tình có một toà biệt trang vô cùng thanh nhã. Tiền viện vang đều đều tiếng ngâm thơ, hậu viện một nữ tử ngồi ngây người ngắm cả vườn bạc đào thơm ngát toả hương. 

La Khả Tiệp dựa lưng trên nhuyễn tháp, thân thể đã to hơn một vòng, da dẻ lại hồng hào hẳn. Như Ý và Như Ngọc đứng bên cạnh, người thì che nắng người lại giúp nàng quạt mát. Bọn họ chuyển đến đây đã hơn bảy tháng, tiền viện chia làm hai khu, một khu để Mộ Viễn Kỳ dạy mấy đứa trẻ đọc sách, một khu để Cẩm Giai Hạo xử lý chính vụ, đôi khi là dạy bọn nhỏ võ công. Mà nàng lại đột nhiên phát hiện An Hành là một con rùa vàng. Vì sao? Vì mấy loại hoa hoa cỏ cỏ mà y trồng kỳ thực vô cùng quý hiếm. Lúc trước y không biết liền mang chúng đi trao đổi với mấy tên vẻ ngoài cực kỳ đạo mạo, tưởng rằng bọn chúng sẽ kết bạn với y. Nào ngờ bọn chúng chỉ muốn trục lợi, hết lần này đến lần khác lừa gạt y. Rồi y gặp được Mộ Viễn Kỳ, chàng không những giúp y bán mấy loại thảo dược ấy cho một y quán có tiếng thường xuyên cung cấp dược cho hoàng cung và giao thương với các nước khác, còn giúp y mở một ngăn tủ trong Kỳ Bảo Trang, toàn bộ tiền bán dược đều cất trong đó, bảo quản dưới tên y. Bây giờ ngồi tính ra, con số...đã  rất rất rất khủng bố. Có thể nuôi một người không làm gì, chỉ ăn rồi xài cho đến cuối đời.  

Cho nên mấy tháng nay La Khả Tiệp nàng thực an tâm sống cuộc sống sâu gạo đúng nghĩa, cảm giác được chồng chăm dưỡng thật là thích. Chút chuyện nặng đều không đến tay nàng, một ngày nếu không phải ăn sáng thì chính là ăn trưa, không phải ăn trưa thì là ăn tối, không phải ăn tối thì là uống chút canh cho ấm người. Bây giờ thân thể nàng nặng nề đến độ bước đi cũng phải có người dìu, vòng eo cũng trực tiếp bị tàn phá. Ba người nào đó nhìn nàng than thở lại chỉ híp mắt cười bảo nàng như vậy ôm mới thích. 

Nàng cũng thật hết cách.

La Khả Tiệp thở dài, với tay lấy một miếng lê nhàn nhã ăn. An Hành chạy ào từ trong phòng bếp ra, trên tay ôm cái nồi đất đang bốc hơi hầm hập đặt lên bàn đá. Sau đó lại áp hai bàn tay vào má La Khả Tiệp, nở nụ cười tỏa sáng: "Tiệp Tiệp, Tiểu Hành làm cơm cho Tiệp Tiệp và bảo bối ăn nè. Là món cơm hấp với đậu xanh, nấm đông cô và có cả thịt gà nữa nha. Tiểu Hành dùng nước dừa nấu cơm đó. Tiệp Tiệp và bảo bối ăn đi!"

Vừa nói y vừa lấy cơm ra chén, múc một muỗng kề bên môi La Khả Tiệp. Nàng vui vẻ ăn những ba chén. Đến khi nhìn vào chỉ còn thấy đáy nồi, La Khả Tiệp mới thỏa mãn uống thuốc An Hành đưa cho. An Hành thấy nàng uống thuốc xong liền vui vẻ ôm lấy nàng, cúi người kề tai vào bụng nàng, nụ cười kéo đến tận mang tai, cao giọng nói: "Bảo bối có phải cũng ăn no rồi phải không? Đồ ăn Tiểu Hành làm có ngon không?"

La Khả Tiệp cúi đầu nhìn y, ôn nhu cười nói: "A...vấn đề này phải để ta đi hỏi bảo bối đã." Nàng vươn vai, ngáp một tiếng lại tiếp lời "Chàng kể chuyện cho ta nghe đi."

"Lần trước Tiểu Hành kể chuyện về Bàn Cổ rồi. Bây giờ Tiểu Hành kể chuyện về Nữ Oa nhé." An Hành ngồi lên nhuyễn tháp để La Khả Tiệp gối đầu lên chân mình. Y vỗ vỗ vai nàng, cất giọng nhẹ nhàng hệt như đang thì thầm "Nữ Oa là một trong Tam Hoàng Ngũ Đế. Theo truyền thuyết, Nữ Oa có hình dáng đầu người và thân rắn. Một ngày nọ, bà tưởng nhớ Bàn Cổ khai thiên tích địa, tạo ra những ngọn núi và hồ nước, động vật, thay đổi sự tĩnh lặng của thế giới. Nhưng Nữ Oa luôn luôn cảm thấy rằng thế giới này vẫn còn thiếu một cái gì đó...."

La Khả Tiệp gật gù đổi tư thế hai lần, xoay người quay mặt vào trong, khép mi mắt ngủ. Từ sau đợt sinh tử lúc trước nàng được hưởng đặc quyền vô cùng thần thánh - trò chuyện cùng bảo bối. Mỗi khi bảo bối muốn gì đều nhân lúc nàng ngủ chạy đến vòi vĩnh. Kết quả ba vị phụ thân của bé đều cúi đầu răm rắp nghe theo. Sáng ăn gì uống gì, trưa thích nghe hát hay nghe truyện, tối lại ăn điểm tâm thế nào, còn muốn phụ thân sờ sờ cùng trò chuyện hay không? Toàn bộ đều thông qua La Khả Tiệp truyền đạt đến phụ thân. Nhờ vậy vị mẫu thân nào đó đều treo bên miệng câu nói: "Hôm nay bảo bối muốn...." vào mỗi sáng thức dậy, sau đó chỉ cần ngồi không hưởng thụ. 

Chỉ khổ cho Cẩm Giai Hạo, thời gian đầu cứ ngửi thấy mùi đồ ăn là che miệng chạy đi ói, nhất là hôm nào La Khả Tiệp ăn hải sản còn thảm hơn, báo hại bây giờ nhìn thấy món cua bản thân thích nhất hắn cũng vắt giò lên cổ chạy.

Lại nói mấy tháng nay vì không được nương tử "bao nuôi" nên hắn khắt khe hơn hẳn, đám lão bản các cơ sở lương thực, tửu lâu, khách điếm, hiệu phục sức,... dưới trướng hắn mỗi tháng đến báo cáo sổ sách đều ăn không ít khổ. Từng hạng mục, kể cả nhỏ nhặt nhất, hắn đều tự mình soi rõ mà không để cho kẻ dưới quản như lúc trước. Kết quả hiển nhiên vài kẻ bị đem ra trừng phạt thị chúng, còn khai trừ được không ít người dư thừa, tiết kiệm kha khá số tiền chi ra hàng tháng. 

Mỗi lần La Khả Tiệp hỏi: "Chẳng lẽ chàng cũng gánh giúp ta tính tình khó ở của phụ nữ mang thai?" Hắn lại nhíu mày, mắt không rời khỏi sổ sách mà rằng "Ta còn phải chuẩn bị của hồi môn cho bảo bối, là chuyện rất rất rất quan trọng."

Dứt lời liền ném quyển sổ khoanh đầy dấu đỏ vào mặt lão bản khách điếm trong nội thành, gắt giọng quát: "Ông còn muốn làm nữa không?"

Đấy, lại khó ở.

La Khả Tiệp chỉ đành vuốt bụng nói với bảo bối: "Con nhất định chỉ được học võ, không thể học theo tính tình này của phụ thân. Nếu không với cái tính đó sau này làm sao có người chịu sống chung đây?"

Đêm đó bảo bối lại hỏi nàng: "Phụ thân không phải vẫn có mẫu thân sống chung sao?" 

La Khả Tiệp đành câm nín. Kỳ thực bé không biết mẫu thân bé cũng nào phải người dễ sống chung. 

Cái này dân gian có một câu rất hay gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

"Các ngươi chán sống rồi phải không?"

Cẩm Giai Hạo đá hai lão nam tử ra ngoài, cả cánh cửa phòng cũng bị đạp gãy. Bọn họ lăn một vòng rồi cuống quýt cúi đầu quỳ bên dưới sân, run rẩy không dám hé một lời.

Cẩm Giai Hạo hỏa bốc đầy đầu, tháng vừa rồi vậy mà lại để thất thoát cho triều đình những hai vạn, nói cái gì mà đưa trang sức vào cung mừng đại lễ phong hậu, ăn cướp trắng trợn không trả một xu. Người của hắn vào cung đòi tiền lại bị chặn ngoài cửa, nói nào là không có kim bài không được vào. Mẹ bọn nó, sao lúc lấy trang sức không nói như vậy?

Hắn vừa nghiến răng định bụng rủa xã thêm một trận đã bị hòn sỏi trắng phóng đến đập thẳng vào trán. Cẩm Giai Hạo quắc mắt liếc qua An Hành. Y nhíu mày trừng lại, không chút kiêng nể nào đặt tay lên môi ra hiệu im lặng.

Cẩm Giai Hạo nhìn xuống mái tóc trắng ngần lại bồng bềnh như áng mây trời, La Khả Tiệp quay mặt vào trong chỉ cho hắn thấy bóng lưng nhỏ nhắn. Nhiêu đó đã đủ để hắn biết, nàng lại đi gặp bảo bối rồi.

Gương mặt nhăn nhúm khó coi của hắn phút chốc giãn ra, để lộ nét cười hiền hoà hiếm thấy. Hai lão nhân kia bị ám vệ vô thanh vô sắc lôi đi. Bọn họ không ngừng cầu trời khẩn phật phu nhân mau sinh cho Các chủ một vị tiểu chủ tử thật khỏe mạnh để ngài ấy vui vẻ chút ít, tâm tình khá lên chút ít, giúp bọn họ kiếm chút tiền an hưởng tuổi già.

Không thèm ngó ngàng đến hai người vài giây trước mình đòi đánh đòi giết, Cẩm Giai Hạo bước từng bước về phía nương tử và tiểu bảo bối, xuyên qua từng lớp cánh hoa đào nở trái mùa lất phất rơi. Hắn chỉ còn vài bước chân nữa, bàn tay đã vươn ra định bụng vuốt ve mái tóc nàng.

Nhưng...

Giờ học của Mộ Viễn Kỳ đã hết, lũ trẻ ùa ra, vô cùng nhẹ nhàng xếp thành hai đường thẳng đến trước La Khả Tiệp, khoanh tay cúi đầu chào, sau đó kéo nhau ra về. Kỳ thực từ trước đến nay bọn chúng luôn thấy sư mẫu ngồi ngoài hậu viện ngắm hoa đọc sách. Phải nói sư mẫu là người mang vẻ đẹp kỳ lạ nhất, cũng là độc nhất trên đời bọn chúng biết. Tóc trắng như mây, mắt tím hệt đóa bằng lăng vừa nở. Sư mẫu kỳ thực rất dịu dàng, lâu lâu lại vòi vĩnh bánh này bánh nọ, sư tôn liền không quản chuyện gì trực tiếp xuống bếp làm cho sư mẫu ăn. Trong lúc đó sư mẫu vẽ tranh cho bọn nó xem. Sư mẫu vẽ tranh cực đẹp, nhìn cứ như bê cả cảnh sông nước bên ngoài để vào trong tranh. Bọn chúng trầm trồ xong lại được ăn ké bánh sư tôn mang vào, rồi được nghe sư tôn tấu cầm.

Cho nên trong mắt bọn chúng sư mẫu chính là người quyền năng vô hạn, có thể áp chế hai vị sư tôn, còn vô cùng tài hoa, hơn nữa lại xinh đẹp không ai sánh được. Nhưng sư mẫu không được ra ngoài, sư tôn nói chỉ có người thật tâm, có tấm lòng tốt mới nhìn ra được nét đẹp của sư mẫu. Bọn nó thấy sư mẫu kỳ thực rất đáng thương, ngồi trong phủ rất buồn, nên bọn nó rất rất rất thương nàng. Sư tôn còn nói đợi sư mẫu sinh tiểu bảo bảo sẽ cho bọn nó chơi cùng nữa.

Lũ trẻ dắt díu nhau vui vẻ rời đi, bỏ lại Cẩm Giai Hạo ngơ nhác đứng nhìn, trong lòng thầm nhủ đợi đến lúc học võ sẽ để bọn nó đứng tấn thêm một canh giờ. Dám qua mặt hắn một cách lễ phép như vậy, hừ. ( Đấy, vậy mà người ta bảo khó ở lại không chịu.)

Mộ Viễn Kỳ sắp xếp sách vở bên trong đâu vào đấy, hai tay chắp phía sau lưng rời khỏi tiền viện. Chàng nhìn bóng lưng La Khả Tiệp từ xa, sóng mắt dịu dàng như dòng nước mùa thu ngoài kia. Đã hơn bảy tháng rồi. Chàng nhớ bảy tháng trước lúc vừa đưa nàng đến đây nàng vô cùng ngạc nhiên. Biệt trang này do chàng mua từ năm trước, khi nàng nói bị La Mạnh Kính hắt nước bẩn lên người, muốn từ quan ở ẩn. Chàng đã cho người trồng bạc đào nàng thích nhất xung quanh biệt trang, bất kỳ nơi nào ở đây đều có thể thấy được cánh hoa bạc đào rơi rụng. Dù là mùa xuân hay mùa đông, bạc đào vẫn nở rộ. Khung cảnh xung quanh không dám nói là tiên cảnh, nhưng sông xanh nước biếc, phía xa có đồi cao phủ cỏ sương mai mơn mởn. 

Chàng nhớ niềm vui nơi đáy mắt nàng hôm ấy. Chỉ là không thể để nàng tự do đi gặp người lạ. Dáng vẻ của nàng trong mắt ba người bọn họ chính là hình dáng của thần, nhưng với người trần gian, chỉ sợ sẽ xem nàng là yêu tinh mà xa lánh, thậm chí tổn thương nàng.

Để bảo vệ nàng, bọn họ đành phải ngăn cách nàng với người ngoài thôi.

Cứ nghĩ nàng sẽ giận nào ngờ còn vui vui vẻ vẻ ở hậu viện, hiếm lắm mới chạy ra tiền viện vòi vĩnh đòi ăn, tuyệt nhiên không bước ra khỏi cửa lớn biệt trang. Nàng nói quan cảnh ngoài kia kỳ thực rất tốt, nhưng bảo bối nói muốn nàng đợi bé con cùng đi du ngoạn, nếu nàng đi trước nhất định sẽ giận nàng, không thèm nói chuyện với nàng. 

Nàng làm sao có thể để mất đặc quyền nói chuyện với bảo bối chỉ mình mới có, cho nên nàng vô cùng ngoan ngoãn, không than vãn, không thắc mắc, chỉ ngày qua ngày tìm trò vui cho bản thân, cũng không quản phong quang quyến rũ bên ngoài có đẹp thế nào. Vinh hoa phú quý nàng còn bỏ được thì chút tò mò cảnh sông núi ấy có xá gì đâu.

Mộ Viễn Kỳ và Cẩm Giai Hạo ngồi xuống bàn đá, chăm chú nhìn La Khả Tiệp ngủ, đến khi trời vừa nổi gió liền bế nàng trong tay, đặt vào phòng sưởi ấm, lại giúp nàng xoa bóp tay chân. La Khả Tiệp lúc này mới lờ mờ mở mắt, cảm giác thực dễ chịu khiến nàng đổi tư thế, cuộn mình như một con sâu gạo nép vào lòng phu quân, tấm đệm dưới lưng kỳ thực đã đổi thành loại vô cùng mềm mại để thỏa mãn tướng ngủ của nàng. Dù có đẩy thế nào nàng cũng không chịu nằm thẳng thóm một chút, bọn họ đành thức coi chừng nàng, lâu lâu lại giúp nàng xoa đây xoa kia cho đỡ mỏi. 

Trong lúc đó La Khả Tiệp cứ lang thang trong giấc mơ, như bao lần tìm kiếm tiểu bảo bối. Nhưng tìm thật lâu, gọi thật lâu cũng không thấy. Nàng đợi một lúc, cũng chẳng biết một lúc đó là bao lâu, tiểu bảo bối mới mang theo vầng hào quang bên người, chân nọ đá chân kia nhào vào lòng nàng, dường như rất vui rất vui, cười thật tươi dụi dụi đầu trong vòng tay nàng, cao giọng nói: "Mẫu thân! Mẫu thân! Bảo bối sắp được gặp mẫu thân! Bảo bối còn sắp được gặp phụ thân rồi! Bảo bối thật vui, thật vui!"

La Khả Tiệp bị niềm vui của bé con lây sang. Sư phụ đã nói tính theo ngày giờ thì nàng sẽ sinh vào tiết hàn lộ (tầm 8-9/10 dương lịch), kể ra chỉ còn một tháng nữa thôi nàng được gặp bảo bối rồi. La Khả Tiệp ôm ôm bé con vào lòng, bé con dùng hai tay nhỏ nhỏ cọ cọ mặt nàng, hơi bĩu môi dường như vô cùng hờn dỗi: "Nhưng mẫu thân, vị thúc thúc kia nói bắt đầu từ hôm nay con sẽ không được gặp mẫu thân ở đây nữa. Mẫu thân, mẫu thân nhất định phải đợi con nha. Nhất định phải đợi nha!"

Thân ảnh của bé con mờ nhạt dần nhưng tiếng nói như ngân chuông vẫn văng vẳng bên tai nàng. La Khả Tiệp mở mắt nhìn trần nhà, tia nắng nhẹ làm dịu đôi mắt nàng. Nàng nhìn xung quanh liền bắt gặp ba nụ cười tươi tắn, đồng thanh nói với nàng: "Chào buổi sáng, nương tử."

Trái tim nàng lại được xoa dịu, nàng nhìn ra tia nắng chạm trên cánh hoa bạc đào ngoài sân, trong lòng thầm nhủ, bé con đang chuẩn bị thật tốt để gặp nàng, vậy thì nàng cũng phải chuẩn bị thật tốt thật tốt. Nàng muốn ba phu quân của nàng sẽ cùng nàng cảm nhận hạnh phúc khi ôm bảo bối trong tay. 

Chỉ một tháng nữa thôi.

La Khả Tiệp nghĩ là một tháng, nhưng buổi chiều của hai hôm sau, trong tiết bạch lộ nhạt nắng, nàng đang dùng điểm tâm bụng lại đột nhiên đau đớn dữ dội. Đôi đũa trong tay rơi xuống đất. Ba người kia hoảng loạn đứng bật dậy. Nàng cắn môi, nén đau đớn thì thào: "Hình như...ta...ta sắp...sinh rồi..."

Bọn họ không thể thốt ra lời nào lập tức một người bế nàng vào phòng sinh đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, một người huy động nha hoàn nấu nước hầm canh giúp nàng giữ sức, một người dùng tốc độ chớp mắt đến Kỳ Bảo Trang trong đêm, lôi lão bà Đồng Yên Vụ từ trong chăn ra mang về biệt trang ngoại thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.