[Hệ Thống] Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh

Chương 39: Nếu Con Muốn Ra Tay




Vân Hi đỡ ma ma bị đánh ngất một bên dậy, sau khi tỉnh, hai chủ tớ vội vàng lạy tạ Vân Hi.

“Ngài là bằng hữu của biểu ca sao? Là ca ấy bảo ngài tới sao?” Liễu Tình Nhu nhìn Vân Hi hỏi. Nàng ta cao ráo, da trắng như tuyết, đôi mắt trong như nước, đặc biệt là khi nói chuyện ánh mắt lại sáng ngời, càng thêm đáng yêu mềm mại. Bộ dáng như vậy làm cho người ta không thể không phát sinh ra ý muốn bảo vệ che chở, khó trách Nam Cung Thần thường xuyên đến thăm nàng ta.

“Ta là bạn của Thế tử Nam Cung Thần, mấy ngày nay hắn bận nhiều việc nên bảo ta đến thăm cô nương, đưa cô chút tiền để dùng. Hắn nói qua mấy ngày này sẽ đón cô nương vào phủ.” Vân Hi nói, đồng thời đưa một bọc bạc ra.

Liễu Tình Nhu cũng không nghi ngờ gì, để ma ma nhận lấy bạc rồi gật đầu một cái, “Thì ra là như vậy.”

Vân Hi nhìn nàng ta, cố ý phát ra tiếng thở dài.

Quả niên Liễu Tình Nhu vội hỏi: “Công tử, có phải biểu ca gặp chuyện khó khăn gì không?”

“Đúng vậy, hôm nay là ngày cưới của hắn, hắn muốn tới thăm cô nương nhưng lại không thể đi được.” Vân Hi nói rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn Liễu Tình Nhu.

Sắc mặt nàng ta lập tức biến đổi, răng ngọc cắn lấy môi dưới, hai mắt rưng rưng lệ, ánh mắt có chút uất ức, lẩm bẩm nói: “Nếu hôm nay ca cưới, làm sao tới gặp mình được?” Nhưng lập tức lạnh lùng cười một tiếng, “Vậy là ca đã cưới được trưởng nữ của Tạ gia như ý muốn.”

Vân Hi cảm giác cô nương này có chút kỳ lạ, “Cô nương đừng đau lòng quá, mặc dù hắn cưới nữ nhi của Tạ Thượng thư, nhưng thật ra người trong lòng hắn chỉ có cô nương mà thôi, tiểu sinh thấy hắn thường xuyên lấy một chiếc khăn tay ra ngắm nhìn, trên chiếc khăn đó thêu hình cây liễu rủ.”

Trong mắt Liễu Tình Nhu liền hiện lên ánh sáng, vui vẻ nói: “Ca ấy nhớ tới ta là được rồi, không cần ngày nào cũng đến thăm ta.”

Nam Cung Thần có nhớ Liễu Tình Nhu hay không, có ngắm khăn tay hay không, Vân Hi không hề biết. Nhưng một chiếc khăn lại rơi trên đất như vậy nên nàng thuận miệng bịa chuyện, dù sao khi nói đến Nam Cung Thần, ánh mắt cô nương này sáng như vậy, gương mặt thẹn thùng, dường như rất thích Nam Cung Thần.

Chẳng qua, giai nhân như thế có biết trái tim đã đặt nhầm chỗ?

“Liễu cô nương.” Vân Hi suy nghĩ một chút, sau đó hỏi tiếp, “Nam Cung Thế tử đã có Thế tử phi, trong lòng cô nương lại thương hắn, chỉ sợ hắn không thể chia sẻ tình cảm cho cô nương nhiều được.”

“Không!” Ai ngờ Liễu Tình Nhu kiên định nói, “Ta không quan tâm, bất kể ca ấy có vợ hay không, ta vẫn sẽ yêu ca ấy!”

“Tại sao?” Vân Hi hơi kinh ngạc, ánh mắt cô nương này làm cho người ta có cảm giác quen thuộc, đó là… cố chấp giống như nàng, cố tìm đường sống trong chỗ chết.

“Không vì gì cả.” Đột nhiên Liễu Tình Nhu cảm thấy mình luống cuống, “Đa tạ công tử nhắc nhở, tiểu nữ tự biết chừng mực.”

Vân Hi cười một tiếng, “Xem ra là tại hạ lo lắng nhiều rồi. Nam Cung Thế tử nói ngày mai đưa cô nương vào Tấn Vương phủ.”

Liễu Nhu Tình vội vàng cúi đầu nói cảm ơn, sau đó hạ mi mắt nhẹ nhàng chớp vài cái.

Từ khi ra khỏi viện của Liễu Tình Nhu, Vân Hi không vội lên xe ngựa nữa mà cung kính tới trước một gốc cây chắp tay thi lễ, “Tiểu sinh bái kiến Cố tướng quân.” Trên cây kia lại không có động tĩnh gì, Vân Hi cong môi lại nói, “Cố tướng quân không tới Tạ phủ uống rượu mà mạo hiểm theo dõi tại hạ, thật sự quá cực khổ rồi.”

Người này theo dõi nàng đã lâu, không phải nghĩ tới việc điều tra nàng chứ?

Cố Phi Mặc đứng trên cây nghe vậy thì híp mắt lại, nhanh nhẹn bay xuống rồi sải bước đến trước mặt Vân Hi. Cẩm bào của hắn làm tôn thêm dáng người cao ngất, mày kiếm khẽ nhếch lên, toàn thân tỏa ra khí lạnh cùng ngạo nghễ.

Ánh mắt Cố Phi Mặc dò xét Vân Hi từ trên xuống dưới, giọng nói lạnh lùng, “Thính giác của ngươi rất tốt.”

“Quá khen rồi, khinh công của Tướng quân rất giỏi, chỉ sợ Dịch Thân Vương cũng kém mấy phần.” Vân Hi vẫn khiêm nhường như cũ.

Lông mày Cố Phi Mặc giật giật, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng, “Không phải ngươi là lam sủng của Dịch Thân Vương sao? Vậy mà lại đến thăm biểu muội của Nam Cung Thần? Bản tướng không nhớ là Dịch Thân Vương và Tấn Vương phủ có quan hệ gì. Vậy thì ngươi có âm mưu gì sao?”

Vân Hi kinh sợ nói, “Tại hạ cũng chỉ là lam sủng mà thôi, làm sao có âm mưu gì? Có đánh chết thì tiểu nhân cũng không dám. Thực không dám giấu diếm, tiểu nhân vốn là người của Tạ phủ, Thượng thư đại nhân lại giao cho Dịch Thân Vương, trước kia là người hầu của Nam Cung Thế tử. Hôm nay đám cưới của Nam Cung Thế tử nên ngài ấy không thể đi ra ngoài được, thấy tiểu nhân ở bên cạnh Dịch Thân Vương nên phái tiểu nhân tới đưa tiền cho Liễu cô nương.”

Thì ra là như vậy, ánh mắt Cố Phi Mặc chợt lạnh lẽo, “Ngươi có thể đi.”

“Đa tạ Tướng quân.” Vân Hi vừa thi lễ vừa bước nhanh lên xe ngựa.

Quả nhiên Cố Phi Mặc tới thật đúng lúc, Tạ phủ cùng Cố Gia là người chung một thuyền, mà Đoạn Dịch chính là sự tồn tại phức tạp cho hai bên. Bệnh tình quấn lấy Hoàng đế không ngừng, hoàng tử còn nhỏ, hoàng đệ lại trưởng thành như vậy, triều đình này nhìn giống như sóng yên biển lặng, thật ra đang cất giấu một trận bão lớn.

Trước mắt Cố Quý phi chỉ có một người con trai hai tuổi, cũng là con cháu duy nhất của Hoàng thượng. Thỉnh thoảng Hoàng thượng lại bị bệnh, hôm trước còn ngất xỉu nằm trên giường hơn hai tháng, suýt nữa trong cung phải lo hậu sự.

Cố Gia vì muốn lôi kéo Tạ phủ mà cố ý để cho Tạ Cẩm Côn thay thế vị trí của Cố Thái Sư, nếu như bây giờ lại truyền ra việc Tạ phủ có quan hệ với Đoạn Dịch…

Trên xe ngựa, Vân Hi lấy bản đồ trong ngực ra, ngón tay vạch mấy đường trên đó. Tạ phủ, chỉ sợ nơi này sẽ không còn những ngày tháng yên bình như trước kia.



Vân Hi trở lại Hi Viên thì mặc đồ giống như trước khi nàng rời đi, phong thái bình tĩnh ung dung ngồi ở Đào Viên.

Tiếng pháo vang lên từng trận, trong khi đó âm thanh của lễ nhạc vang lên không ngừng. Gương mặt của Nam Cung Thần hờ hững khiến An thị vô cùng tức giận, lại thấy kiệu hoa chỉ là kiệu bốn người khiêng, đội ngũ rước dâu cũng chỉ có mười mấy người, giống như lễ cưới của hạ nhân bình thường, An thị càng thêm nổi giận lôi đình.

“Nam Cung Thần muốn làm gì? Qua cầu rút ván sao?” An thị tức giận đập vỡ một chiếc ly.

Tạ Cẩm Côn bình tĩnh hơn, quát An thị một tiếng: “Chuyện đến nước này rồi, nổi giận có ích gì? Hôm trước đột nhiên Hoàng thượng triệu kiến Nam Cung Thần vào cung, hai người đó bàn bạc tới ba canh giờ, phải biết rằng cho tới bây giờ Hoàng thượng cũng chưa từng gặp qua ai lâu như vậy.

Nam Cung Thần còn đi bái kiến Cố Quý phi, lúc xuất cung Cố Quý phi còn phái Thái giám bên cạnh tiễn hắn đến tận cửa cung. Xem ra Hoàng thượng lại muốn dùng tới Tân Vương phủ rồi.”

“Hừ, không phải hắn dựa vào lão gia sao?” An thị hừ một tiếng.

“Ngươi thì biết cái gì?” Tạ Cẩm Côn cười lạnh, “Nếu là trước kia thì hắn sẽ không dám làm gì trước mặt ta, thế nhưng mấy ngày nay, Tạ Vân Lam làm Tấn Vương Phủ mất thể diện, hắn lại được Hoàng thượng xem trọng, chỉ sợ tương lai chúng ta sẽ không nắm hắn trong tay được.”

Lời này như đâm vào tim An thị, “Lão gia, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Làm sao ư? Để cho Tạ Vân Lam ở vị trí Tấn Vương Thế tử phi vững vàng đã. Nếu nó không có con trước khi cưới thì làm sao chúng ta bị lung lay chỗ đứng như bây giờ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.