[Hệ Thống] Phút Cuối Cứu Giúp

Chương 45




Dịch giả: archnguyen1984

Văn trưởng lão Mạc Phong cầm lấy hạt Thanh Linh Đan có chứa Cửu Khúc Đan Văn, nhất thời yêu thích không muốn buông tay. Lão cho rằng tạo nghệ tương lai của Dương Nhất Phàm rất có khả năng sẽ vượt qua cả mình.

Thanh Linh Đan không có tác dụng với cường giả Nguyên Anh, dù nó có chứa Cửu Khúc Đan Văn đi chăng nữa. Điều khiến Mạc Phong coi trọng chính là thiên phú luyện đan tuyệt hảo của đối phương.

Được xưng tụng là Văn trưởng lão chứng tỏ Mạc Phong đã đạt tới trình độ rất cao về cả tạo nghệ luyện đan và luyện khí. Tuy trưởng lão Đan Các là Tào Cửu Tiền nhưng tạo nghệ của Mạc Phong vẫn cao hơn Tào Cửu Tiền một bậc. Ở Đại Phổ, thanh danh của Mạc Phong thậm chí có thể xưng là Tiểu Đan Vương.

Thấy Mạc Phong khẳng định như vậy, đa phần các trưởng lão có mặt ở đây đều nhất trí, không có ai phản bác. Rốt cuộc, hạt Thanh Linh Đan được luyện chế thành công đã biến tên tuổi Dương Nhất Phàm nhanh chóng nổi tiếng.

Một tia lãnh ý trong mắt Trần Xương được che giấu đi, hắn nhìn người Chấp sự mặc áo bào xanh Dương Nhất Phàm kia rồi cao giọng nói. “Thương Vân Tông quả nhiên tàng long ngọa hổ, một tên Chấp sự nho nhỏ cũng có thể luyện chế ra được Cửu Khúc Đan Văn, những đệ tử chân truyền của Đan Các khác chẳng phải càng thêm bất phàm hay sap. Không bằng chúng ta mời một vị đệ tử chân truyền của Đan Các ra luyện thêm một viên Trúc Cơ Đan đạt tới Cửu Khúc Đan Văn để mấy lão già chúng ta có dịp mở mang tầm mắt.”

Vị trưởng lão Thất Sát Môn vừa nói, mới nghe thì tưởng là đề cao Thương Vân Tông đông đúc nhân tài nhưng dụng ý chính lại là muốn hạ thấp Đan Các của Thương Vân Tông.

Cửu Khúc Đan Văn trân quý vì không phải cứ muốn là có thẻ luyện chế ra được, nhất là bát phẩm đan dược Trúc Cơ Đan, độ khó khi luyện chế nó còn vượt qua Thanh Linh Đan. Đừng nói là đệ tử chân truyền, dù là các trưởng lão Đan Các như Tào Cửu Tiền hoặc Mạc phong cũng khó mà luyện chế ra Trúc Cơ Đan đạt tới Cửu Khúc Đan Văn được.

Trúc Cơ Đan bình thường có thể giúp tăng thêm hai thành khả năng Trúc Cơ thành công. Nếu là Trúc Cơ Đan đạt tới Cửu Khúc Đan Văn, dược hiệu so với Trúc Cơ Đan thông thường cao gấp đối thì có thể tăng thêm bốn thành tỉ lệ Trúc Cơ thành công.

Thêm một nửa xác xuất thành công khi Trúc Cơ, điều này thật vô cùng gây chấn động. Dù có là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ đã không còn khả năng Trúc Cơ thì chỉ cần nuốt viên đan dược Trúc Cơ này vào, tu sĩ đó đã có thêm năm phần Trúc Cơ thành công rồi.

Mạc Phong cười khẽ, lão nhìn về hướng Thất Sát Môn suy nghĩ một chút rồi nói. “Trần trưởng lão thật biết nói đùa. Tuy Thương Vân Tông ta nhân tài không ít, nhưng vẫn không thể so sánh với đại nghiệp của Thất Sát Môn được. Không bằng các ngươi phái ra một vị đệ tử Trúc Cơ luyện thành một hạt Cửu Khúc Đan Văn, không cần phải là Trúc Cơ Đan, chỉ cần là Thanh Linh Đan đạt tới Cửu Khúc Đan Văn thì ta sẽ tự nguyện tặng cho hắn một kiện đê giai Pháp bảo.”

Trong lúc nói chuyện, hai người không dấu giếm ẩn ý. Chỉ cần là những người có chút lịch duyệt đều thấy được Thương Vân Tông và Thất Sát Môn đã không hòa thuận nhiều năm qua, cũng có lúc đệ tử hai bên xung đột. Thậm chí trưởng lão giữa hai tông từng xảy ra chiến đấu sinh tử, ân oán đã chất chứa sâu dày.

“Pháp bảo quá trân quý, dù là đê giai Pháp bảo thì các đệ tử cũng khó mà dùng tốt được. Hảo ý của Mạc trưởng lão tại hạ xin được tâm lĩnh.”

Sắc mặt Trần Xương không đổi, hắn cười ha ha một tiếng rồi nói. “Tiếc rằng chút người của Thất Sát Môn ta đều thô kệch, môn hạ đệ tử lại chỉ biết chém giết chứ không tinh thông Đan đạo. Ngược lại, danh xưng tiểu Đan vương của Mạc trưởng lão ta đã nghe như sấm bên tai. Không bằng ngươi hãy trổ tài, luyện ra một hạt Cửu Khúc Đan Văn. Nếu ngươi luyện ra được ta sẽ tặng ngươi một kiện đê giai Pháp bảo.”

Trần Xương nói những lời này rõ ràng là muốn làm khó Mạc Phong, mọi người dù có ngu dốt cũng nhìn ra được ẩn ý chẳng lành của Thất Sát Môn.

Mạc Phong cười nhạt, bộ dáng vốn chỉ là một thiếu niên nhưng thần thái lại cực kỳ lão luyện. Hắn quạt mấy cái rồi nói. “Danh xưng tiểu Đan vương là người ngoài truyền bá mà thôi, ta không có mấy cân lượng. Bản thân ta cũng biết, có thể tiện tay luyện ra Cửu Khúc Đan Văn ở cái Thanh Không Vực này có lẽ chỉ có Đan vương Dự Châu mà thôi, không còn ai khác nữa. Nếu Trần trưởng lão muốn nhìn thấy nhiều Cửu Khúc Đan Văn, sao không đi gặp đan vương đại nhân mà thỉnh giáo.”

Chỉ một câu Đan vương, Mạc Phong đã nhẹ nhàng xua đi dụng tâm của Trần Xương. Đừng nói Dự Châu xa xôi, chỉ đơn giản nhắc tới Đan Vương Điện cũng là nơi mà Trần Xương không dễ vào được rồi.

Thanh Không Vực có ba châu một đảo. Thanh Châu là một trong số ấy, mặt khác còn hai tòa lục địa là Dự Châu và Ninh Châu, một đảo còn lại chính là Tình Thần Đảo trong nội hải.

Dự Châu có Đan vương, danh tiếng mọi người trong tu chân giới ở Thanh Không Vực đều biết. Vị Đan vương này không chỉ có tu vi cao thâm mạt trắc mà đan nghệ lại càng đứng đầu, không có ai bằng được. Người này, trên còn đường Đan đạo xứng đáng đứng ở vị trí đỉnh phong ở Thanh Không Vực. Tại đất Thanh Châu, chí có danh khí của Khí Thánh, lão tổ Thương Vân Tông mới có thể so sánh được.

Mọi người đều biết Đan đạo của Đan vương cao thâm, nhưng có rất ít người biết hắn nổi danh không chỉ vì Đan đạo cao thâm mà còn vị thân phận của hắn.

Đan vương ở Dự Châu chính là thủ đồ của Thanh Không chi chủ, cũng là đại sư huynh của lão tổ Thương Vân Tông.

Chỉ với danh phận đại đệ tử của Tiêu Dao Tiên Quân thôi, ở Thanh Không Vực này không có ai dám trêu vào rồi.

Phương Hà nhìn thấy Thất Sát Môn không có thiện ý vội vàng giảng hòa. “Danh hào của Đan vương đại nhân không phải thứ mà những bọn tiểu bối chúng ta có thể so sánh được. Dương Nhất Phàm đã luyện ra được Cửu Khúc Đan Văn, vậy lần văn đấu thứ hai này Thương Vân Tông nên đoạt giải nhất mới phải.”

Phương Hà nói xong, cánh tay mập mạp vỗ vào đầu vai Dương Nhất Phàm cười nói. “Nhất Phàm à, xem ra thân phận Chấp sự của ngươi sẽ dừng lại ở đây rồi. Không ngờ mấy năm qua ngươi quản lý ngoại môn nhưng không hề lười biếng khổ luyện, sư tôn ngươi mà thấy tất sẽ rất cao hứng.”

Mạc Phong ước lượng Thanh Linh Đan trong tay, chợt nói. “Ta nhớ ra rồi, người ta tên đệ tử có Hỏa Linh căn năm đó, về sau bị Tào Cửu Tiền trục xuất khỏi Đan Các, sao ngươi lại thành Chấp sự ở ngoại môn vậy?”

Văn trưởng lão hỏi thăm, Dương Nhất Phàm vội vàng trả lời. “Năm đó, đệ tử trẻ tuổi nóng nảy, tự đại cuồng ngạo, tu vi không tiến mà còn lùi, bất đắc dĩ mà tự nguyện rời khỏi Đan Các, dùng thân phận Chấp sự để tôi luyện bản thân. Những ngày gần đây tu vi đã khôi phục lại tới Trúc Cơ trung kỳ, cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng của sư tôn. Trải qua gian khó, tâm tình cũng được tôi luyện vững chắc hơn.”

“Thì ra là thế.” Mạc Phong gật đầu nói. “Người trẻ tuổi thường không ổn định, muốn theo đuổi những ước mơ cao xa. Ngươi khổ luyện vài năm cũng tốt, ma luyện bản thân thì tương lại thành tựu mới càng lớn được.”

Dứt lời, Mạc Phong trầm ngâm bảo. “Ngươi có thể luyện chế ra Cửu Khúc Đan Văn chứng tỏ thiên phú của ngươi không tầm thường, Nếu đã ma luyện nhiều năm thì cũng nên trở lại Đan Các rồi. Nếu loại người thiên tài trên con đường Đan đạo như ngươi mà bị bỏ phí thì Thương Vân Tông ta sẽ tổn thất lớn nhường nào.”

Nói xong, Mạc Phong đưa mắt nhìn về phía trưởng lão Đan Các.

Tào Cửu Tiền mới đến không lâu, thấy Dương Nhất Phàm có thể luyện chế ra Cửu Khúc Đan Văn thì tinh thần trầm xuống. Hắn nghe Văn trưởng lão nói vậy thì vội đứng dậy đáp. “Lão phu lao tâm khổ tứ một phen, cuối cùng cũng được hồi báo. Nhất Phàm, ngày mai ngươi có thể trở về Đan Các, một lần nữa trở thành đệ tử chân truyền.”

“Đa tạ sư tôn.” Trêm Quan Vân Đài, Dương Nhất Phàm quỳ một chân xuống, cao giọng đáp, lại dùng lễ thầy trò để hỏi thăm, thần thái vô cùng mừng rỡ. Chỉ là lúc hắn cúi đầu xuống thì nụ cười rạng rỡ lại trở nên lạnh như băng.

Dương Nhất Phàm không đa tạ trưởng lão Đan Các, người mà hắn bái tạ chính là Bạch Dịch đang đứng trong đám người dưới kia.

Lúc trước hắn còn lo sợ mình không có cách nào bỗng nhiên nổi danh, hiện giờ đã dễ dàng đạt được mục đích rồi. Hắn lại một lần nữa được trở lại Đan Các, ngay cả Tông chủ và Văn trưởng lão đều chứng kiến, chắc chắn Tào Cửu Tiền sẽ phải kiêng dè không dám manh động ra tay.

Đứng trong đám người dưới đài, Bạch Dịch thấy Tào Cửu Tiền xuất hiện thì đoán ngay đối phương rất có thể mới từ Thiên Lao trở lại. Trong hai mắt hắn lộ ra một tia hàn mang lạnh thấu xương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.