Hệ Thống Nuôi Dưỡng Thái Tử

Chương 66




“Trảm giết Tôn Chủ cực hạn sao?.” Nghe Lạc Thiên nói mấy người không khỏi trong lòng run lên, bởi vì bọn họ biết câu nói này như thế nào, ý hắn chính là không tới Tôn Chủ cực hạn vậy không là đối thủ của hắn, cái này khiến rất nhiều người biến sắc, bọn họ sẽ không nghi ngờ lời nói của hắn, dù sao đây là một cuộc tranh tài cùng thế hệ, hắn không nhất thiết phải nói dối, hơn nữa từ chiến lực của hắn mang đến xem, bọn họ đều cảm nhận được hắn chiến lực ít nhất cũng là Tô

n Chủ thất trọng trở lên, chỉ thế thôi cũng khiến bọn họ ngước nhìn rồi.

.........

Đi tới một vùng khác trung Ma Khởi, Lạc Thiên bốn người đi tới một dãy núi, tại cái này dãy núi trong cảnh sắc cũng giống như những nơi khác đều là ma khí thao thiên, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ma hóa lòng người.

“Tại đây ta không cảm nhận được gì gì Ma Tôn, các ngươi ở đây lịch luyện đi.” Lạc Thiên nhìn mấy người rồi chậm rãi nói.

“Huynh định đi đâu?.” Hoặc Thiên nhận ra trong giọng nói của Lạc Thiên có ý tứ khác nên hỏi.

“Sau này muội sẽ biết, mọi chuyện cần thật một chút, không cần phải cậy mạnh.” Lạc Thiên khẽ lắc đầu rồi dặn dò đôi câu.

“Vậy huynh cũng cần thận.” Hoặc Thiên ba người cũng tf biệt rồi đi vào dãy núi trong.

Nhìn mấy người biến mất Lạc Thiên khẽ thở một hơi rồi cũng biến mất tại chỗ.

......

Mọt vùng bên ngoài rìa của Ma Uyên cấm Địa trong, Lạc Thiên đứng tại một dãy núi trong, hắn nhìn xung quanh một vòng rồi tay khẽ nhấn vào không gian, theo đó không gian bắt đầu mặc tan, khi chúng tan chảy lúc dần dần hiện ra một cái cánh cổng không gian.

Nhìn cái này cánh cổng Lạc Thiên không khỏi nở nụ cười rồi đi vào.

Bước vào không gian trong lúc, Lạc Thiên đứng trước một cái cửu động, nhìn cái này cửu động lúc Lạc Thiên từng bước đi vào, hắn thần thái tự nhiên như đi ở nhà vậy.

Ở phía trước, hoàn toàn là một mảnh hắc ám không có ánh sáng, có chăng cũng là có thanh âm tiếng bước chân của Lạc Thiên.

Đi tới cũng không bao lâu, Lạc Thiên thấy một tia sáng.

Bước vào cuối con đường lúc Lạc Thiên đứng lại, bởi vì phía dưới của hắn là một cái hố sâu không thấy đáy. Hoàn cảnh xung quanh nơi đây không giống như nơi khác âm u, ở trong này ngoại trừ cái kia hố sâu ra thì ánh sáng đều chiếu sáng cả không gian. Mà xung quanh cũng không hề có ma khí như những nơi khác, nơi đây tựa như một nơi trần tục như thế.

“Vù.” Liền Lạc Thiên đi vào lúc, một thanh âm vang lên, phía trước không biết lúc nào đã xuất hiện một lão giả, hắn tuổi chừng thất tuần, hai mắt đục ngầu như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng mà hai mắt đã đục ngầu kia Lạc Thiên lại từ trong đó thấy được hàn mang đủ chấn động bất hoang.

“Ngươi là hộ vệ nơi đây đi?.” Lạc Thiên lạnh nhạt nhìn hắn một cái, trong cổ thư có ghi lại rõ ràng lai lịch cụ thể của lão già này và cũng có ghi lại lão giả này mạnh bao nhiêu, mà theo Lạc Thiên biết vậy lão giả này là một vị Tôn Chủ cực hạn, hơn nữa còn là mười cái Thần Ngân, chỉ thế thôi cũng đủ uy trấn một kỷ nguyên.

Lão giả không có trả lời mà vẫn nhìn lấy Lạc Thiên, hắn ẩn ẩn đã đoán được lai lịch của Lạc Thiên nhưng lại không quá xác định.

Nhìn lão giả không trả lời Lạc Thiên lại cười khẽ nói: “Các ngươi cũng thật đủ dày vò, vậy mà những thứ này cũng có thể tìm được. Hơn nữa còn là lúc thế giới sắp tiến hóa lúc thành công.”

“Tôn giá biết cái gì?.” Lão giả nghe Lạc Thiên nói vậy hai mắt sáng chói như chiếu rọi vạn giới nhìn Lạc Thiên, ánh mắt kia như muốn nhìn xuyên tâm tư Lạc Thiên vậy. Hắn giờ khắc này không có khí thế kinh thiên nhưng mười phần đáng sợ, chỉ ánh mắt thôi cũng đủ đinh giết bất kỳ thượng vị Tôn Chủ nào.

“Nên biết ta cũng đã biết.” Lạc Thiên lạnh nhạt trả lời rồi nhìn lão giả nói: “Thu hồi khí thế của ngươi đi, mặc dù ta bây giờ đánh không lại ngươi nhưng nếu ép buộc ta quá đáng vậy các ngươi cái gì cũng đừng hòng được.” Hắn giờ khắc này tuy rằng không thể làm gì được một vị mười cái Thần Ngân Tôn Chủ, nhưng nếu thật ép hắn vậy thì mọi chuyện lại khác.

Mà lão giả nghe Lạc Thiên nói vậy hai mắt ngưng tụ một cái rồi chậm rãi thu hồi, hắn đã đoán được người trước mắt này lai lịch nên không dám làm cái gì quá đáng, bởi vì hắn không có tự tin dùng một chiêu lập tức trấn sát Lạc Thiên cho nên không dám làm càn, dù sao bọn họ kinh doanh đã rất lâu, không cần thiết phải xung động khi mọi thứ sắp thành công.

Cuối cùng lão giả nhìn Lạc Thiên một cái thật sâu rồi chậm rãi nói: “Ta nghe nói bộ tộc kia đã bị thứ kia diệt tộc.” Nói tới đây hắn không khỏi nhìn Lạc Thiên một cái thật sâu, từ đầu tới cuối vẫn không hề rời qua Lạc Thiên.

“Xem ra ngươi rất lâu không nhận được tin tức từ ngoại giới.” Lạc Thiên có chút ngoài ý muốn nhìn lão giả một cái, rồi lạnh nhạt nói: “Bên ngoài đám người kia nhưng đã từng dò xét qua ta, nhưng đáng tiếc không được, mà ta vốn cũng không định dấu kín việc này, ta đích thật là cái kia bộ tộc hậu nhân.” Lạc Thiên nói chính là Âm La Điện, dù vậy cũng có chút ngoài ý muốn khi lão giả vừa nhin đã đoán được thân phận của mình.

“Không biết tôn giá lần này tới là vì cái gì.” Trầm mặc thật lâu khi xác nhận thân phận Lạc Thiên rồi chậm rãi nói.

“Ma Nguyên, ta muốn nó.” Nghe lão giả nói Lạc Thiên lạnh nhat khóe miệng khẽ cong lên một chút rồi chậm rãi nói.

“Thứ cho bọn ta không thể, thứ kia bọn ta không có, mà dù có cũng sẽ không đem cho tôn giá.” Lão giả nghe Lạc Thiên nói vậy ánh mắt bôi qua ba động rồi khẽ lắc đầu, hắn nói tiếp: “Tôn giá là bộ tộc kia nhân vậy nên biết thứ đó trân quý trình độ, một cái kỷ nguyên có thể được một cái đã là rất đáng quý, còn muốn có thêm vậy thì là điều không thể.”.

“Cái này ngươi không làm chủ được, thứ mà ta muốn nhất định phải có được.” Lạc Thiên đối với cái này khẽ lắc đầu rồi nói tiếp: “Hơn nữa lần này là các ngươi yếu thế.” Nói tới đây hắn không khỏi quỷ dị cười một cái.

Năm đó Lạc Tộc đã muốn tới nơi này, nhưng mà thời gian gia trì phong ấn Cổ Ma sắp tới nên vẫn không thể tới, mà sau đó bộ tộc bị diệt lúc mọi chuyện đã không có ý nghĩa, cho nên chuyện này dần dần bị quên lãng, chỉ tiếc đời này Lạc Tộc lại còn sót lại hậu nhân là Lạc Thiên, mà hắn lại rất cần Ma Nguyên nên nhất định phải tới, tất nhiên hôm nay vì hắn không đủ lực, nếu không hắn đã trực tiếp động thủ để tránh hậu hoạn rồi.

Lạc Thiên cuối cùng lạnh nhạt nhìn lão giả rồi chậm rãi nói: “Ngươi đã không đủ tư cách vậy thì lui ra đi, hãy để ta cùng hắn nói chuyện.” Hắn biết lão giả này không đủ tư cách khi người kia còn sống nên cũng không muốn nhiều lời chậm rãi nói.

Mà lão giả nghe Lạc Thiên nói vậy nhìn hắn một cái thật sâu rồi biến mất như chưa xuất hiện.

Mà nhìn lão giả biến mất Lạc Thiên không khỏi nở nụ cười, hắn mặc dù không biết lão giả này lai lịch nhưng biết hắn có địa vị cực cao, có một số chuyện có thể làm thay người kia quyết định.

Nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng Lạc Thiên nhìn tới chỗ sâu trong, ánh mắt của hắn mười phần mờ ảo, tựa như tiên nhân trên chín tầng mây xuyên qua đám mây nhìn xuống vậy.

Mà tại này đôi mắt phía dưới cái gì là Mộng Dạ Chư Thiên, Hắc Ám chỗ tối đều không thể che dấu, Lạc Thiên hai mắt cứ như vậy lẳng lặng nhìn xuống phía dưới, tựa như muốn nhìn xem cái này hố sâu là gì một dạng.

Cũng không bao lâu, Lạc Thiên thu hồi ánh mắt, hắn đứng trên nhìn xuống chậm rãi nói: “Ta từng đọc qua cổ thư liên quan về ngươi, cho nên lần này ta mục đích tới là vì ngươi.” Hắn lời nói tựa như nói với tự mình lại tựa như nói với ai đó, thanh âm quanh quẩn cả không gian.

Qua hồi lâu Lạc Thiên vẫn không thấy ai trả lời, hắn cũng không vội vẫn chậm rãi nói: “Lần này ta tới là vì Ma Nguyên, nếu ngươi đã có vật này vậy thì để cho ta đi.“.

Tiếp đó hắn vẫn nói tiếp: “Ta biết ngươi đã không cần thứ này nữa cho nên có cho bất kỳ ai cũng không sao.” Hắn dừng lại nói tiếp: “Ngươi không thấy sống một mình không địch thủ là một cảm giác rất tồi tệ sao?, bây giờ một thời đại này lúc tuy rằng sáng chói rất nhiều, nhưng hẳn không phải ai cũng có tư cách cùng ngươi cạnh trạnh, cùng ngươi một trận chiến đi?, nếu vậy thì quá không thú vị đi?.”

Thấy không ai trả lời Lạc Thiên vẫn nói, tiếp:“Ta biết ngươi đang trong giai đoạn cực kỳ quan trọng, nhưng nếu bây giờ ta ném một món đồ đi xuống vậy thì thế nào đây?.” Lạc Thiên vừa nói xong lúc “Ông” một tiếng, theo đó ba sợi xích từ phía sau hắn lao ra, chúng uốn lượn trên thiên không, múi xích hướng về chỗ sâu, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể thôn phệ bóng tối chỗ sâu một dạng.

“Ngươi hẳn là rất quen thuộc với thứ này đi, mặc dù năm đó một trận chiến trong nó bị tách ra nhưng mà chỉ cần hai tầng này thôi, cũng đủ làm rất nhiều chuyện, mặc dù không thể đánh bại ngươi nhưng nếu ta đánh xuống vậy nó cũng đủ khiến ngươi một lần thất bại cho chuẩn bị mấy cái kỷ nguyên đi.” Lạc Thiên nhàn nhạt khẽ nói một tiếng, nói tới đây hắn không khỏi dữ im lặng, rồi ánh mắt thâm thúy mang theo sát phạt nhìn về chỗ sâu, chờ đợi trong bóng tối trả lời.

Mà cũng không bao lâu, “Vù” một tiếng, một vệt sáng theo hố sâu tiến đến, cái này tia sáng là Ma Nguyên, tuy rằng nói là Ma Nguyên nhưng nó lại màu trắng mà không phải màu đen, từ ngoài nhìn ra nó cực kỳ thuần khiết, tựa như không chịu một tia ô nhiễm nào vậy, cái này hiển nhiên là câu trả lời của người phía dưới.

Ma Nguyên, nó là do thiên địa diễn hóa mà ra, là một loại thuần khiết không mang theo bất kỳ lực lượng nào, mà chỉ cần ngươi dùng nguyên lực của ngươi vào cái này Ma Nguyên vậy cái này Ma Nguyên sẽ chuyển hóa thành nguyên lực của ngươi.

Mà nó gọi là Ma Nguyên không phải vì nó là tà ác đò vật, mà nó được diễn sinh ra lúc chỉ có thể ở chỗ có nhiều Ma khí nhất, bởi vì loại này thuần khiết có thể nói là mặt trái bổn nguyên của ma khí, nó diễn hóa ra lúc nếu không có tu sĩ phát hiện kịp thời vậy sẽ bị ma khí xung quanh không gian lập tức đồng hóa, chính vì như vậy thứ này rất quý hiếm, dù sao không phải ai cũng biết Ma Nguyên lúc nào sinh ra, cùng lúc nào xuất thế.

Nhìn cái này Ma Nguyên lúc Lạc Thiên lấy tay nắm lấy, dùng Cửu Xích Phong Thiên kiểm tra một lúc xem có bị người dùng thủ đoạn gì không, mà kiểm tra xong lúc không thấy gì ngoài ý muốn lúc hắn lập tức nuốt vào Ma Nguyên.

Mà nuốt xong lúc hắn nhìn xuống hố sâu một cái thật lâu rồi chậm rãi nói: “Ta cũng hi vọng ngươi có thể thành công, dù sao cuộc đời này nếu không có một đối thủ xứng tầm vậy cuộc sống thật là vô vị.” Nói tới đây hắn không khỏi nở nụ cười rồi rời đi.

Mục đích của hắn đã đạt được, như vậy không cần thiết phải ở lại đây nữa, dù sao hắn còn chưa phải lúc khiêu khích giới hạn của người phía dưới, bây giờ Lạc Thiên tuy rằng nắm được thóc của người kia nhưng vẫn không đủ lực diệt sát hắn.

Mà người phía dưới nhưng cực kỳ kinh khủng, có thể được một mười cái Thần Ngân Tôn Chủ làm tùy tùng vậy có thể nghĩ, chính vì thế Lạc Thiên mới dừng mọi việc tại đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.