Sau khi đã nghỉ ngơi,
trạng thái của đạo diễn đã tốt hơn nhiều. Bùi Anh cảm thấy việcTống
tổng ở bên giám sát mình cũng có tác dụng không thể chối bỏ.
Trước khi trời tối, đạo diễn nói kết thúc công việc, tiện thể đưa mọi người đi tới nơi tổ chức ăn bữa cơm tối.
Tục ngữ nói, nơi có người sẽ có quán ăn. Bởi vì nơi này thường có đoàn
phim tới quay nên ngành phục vụ ăn uống cũng bị ảnh hưởng, nuôi sống đầu
bếp cả một vùng. Nhưng ỷ vào ưu thế về vị trí địa lý của mình nên giá
cả các quán ăn ở đây caohơn mức bình thường, nếu là đạo diễn bình thường
nhiều nhất cũng chỉ mời mọi người đi ăn thịt xiên nướng, chỉ có Tống
tổng vừa ra tay liền trực tiếp đặt phòng lớn nhất trong một nhà hàng.
Đúng là đại gia.
Nhân viên đoàn làm phim phải ăn cơm hộp đã lâu, khó có cơ hội được cải
thiện bữa ăn, người người đều vui mừng đến nỗi mặt trở nên hồng hào. Bùi
Anh không ngồi xe riêng của mình nữa mà bị Tống Nam Xuyên kéo lên chiếc
Maybach của anh, bên kia Mạc Thiên Vương cũng kéo vợ mình lên chiếc
Bentley yêu quý.
Đạo diễn không hề phòng bị phải nhận lấy hai nhát đao chém tới cùng lúc, đau lòng đến không thở được.
Phó đạo diễn vẻ buồn bã vỗ vỗ vai ông: “Trở về phải nhớ dỗ chị dâu thật tốt.”
Đạo diễn: “...”
Nhà hàng mà Tống Nam Xuyên đặt phòng đại khái mất hơn 10 phút đi xe là
tới, lạicó nhân viên đoàn phim tầng tầng lớp lớp đi vào, liền hấp dẫn vô
số ánh nhìn xung quanh. Trong quán, cô chủ nhà hàng là fan của Mạc
Trăn, vừa nghe nói Mạc Thêin Vương hôm nay muốn tới chỗ bọn họ ăn cơm
liền đặc biệt về nhà thay quần áo, sớm ở sẵn trong nhà hàng trông mong
ngóng đợi.
Khi Mạc Trăn đi xuống xe Bentley, mắt cô ấy như
phát sáng. Cô ấy xông lên, nhiệt tình nói: “Mạc Thiên Vương, anh có thể
đến ăn ở quán của tôi khiến tôi thực sự rất vui mừng! Hôm nay đồ ăn của
mọi người sẽ đặc biệt được giảm giá 80%!”
Mạc Trăn nhàn nhạt gật đầu với cô ấy một cái: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.” Được nói vài câu với Mạc Trăn chủ
quán vui vẻ giống như đang ở trên thiên đường. Nhìn nam thần ở khoảng
cách gần như vậy, cảm giác so với trong màn ảnh còn đẹp trai hơn a!
Tống Nam Xuyên nghe thấy lời nói của Mạc Trăn và chủ nhà hàng, cười ha
ha một tiếng: “Hôm nay là tôi mời khách, không cần cô phải giảm giá.”
Bùi Anh đi cạnh anh co rút khoé miệng hai cái: “Cô chủ này vừa nhìn đã
biết là fan của Mạc Trăn, được giảm giá thì có gì không tốt chứ?”
Tống Nam Xuyên liếc qua hướng Mạc Trăn: “Không cần anh ta tiết kiệm tiền giúp anh.”
Mạc Trăn cười một tiếng: “Tống tổng quả nhiên giàu có hào sảng*.” Nói xong liền dắt cô vợ nhỏ lên lầu.
*ở đây có ý nói sự phô trương thanh thế, ỷ vào giàu có mà khinh thường người khác.
Bùi Anh cũng đi theo Tống Nam Xuyên lên lầu, vẫn nhịn không được mà thì
thầm nho nhỏ: “Anh có bị bệnh không, người ta bớt 80% sao lại không
cần?”
Tống Nam Xuyên hỏi ngược lại: “Anh mời khách sao lại phải nhờ mặt mũi của anh ta để được giảm 80%?”
Bùi Anh trầm mặc một chút: “Xuyên Xuyên, gánh nặng về tư tưởng của Tổng giám đốc anh vẫn còn rất nặng.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Phòng riêng trên lầu là chuẩn bị cho mấy diễn viên chính và đám người
đạo diễn. Món ăn đem lên rất nhanh, còn là cô chủ nhà hàng tự mình đưa
đến, Bùi Anh nghĩ cô ấy chỉ vì nhìn Mạc Thiên Vương thêm vài lần mà cũng
thật liều mạng.
Toàn bộ quá trình Mạc Trăn chỉ giúp vợ mình
gắp thức ăn khiến cho tất cả mọi người trên bàn ăn phải liếc nhìn. Tống
Nam Xuyên cũng không chịu yếu thế không ngừng gắp thức ăn cho Bùi Anh,
đạo diễn lại vô tình nhận thêm hai nhắt đao liên tiếp.
Ông
tự rót cho mình một ly rượu trắng, đứng lên nói với mọi người: “Hôm nay ở
phim trường tôi đã làm khó mọi người nhiều, mong sẽ không để bụng. Ly
rượu này tôi kính trước, mọi người cứ tự nhiên.”
Đạo diễn
nói xong liền một ngụm uống hết ly rượu trắng, mọi người cũng nâng chén
ào ào, chỉ là chén thì có rượu đỏ còn chén khác đựng nước trái cây.
Tống Nam Xuyên nhấp ly rượu đỏ trong tay mình, nói với đạo diễn: “Đạo
diễn Triệu, ông nên học hỏi Mạc Thiên Vương một chút, bảo đảm trở về có
thể dỗ dành vợ thật tốt.”
Mạc Trăn phía đối diện bình thản
mở miệng: “Muốn nói cách dỗ vợ thì Tống tổng vẫn là nhất, vị này nhà tôi
rất đơn thuần, cơ bản là không cần dỗ dành.”
Đơn thuần Mạc phu nhân bất mãn nhìn anh: “ Em sao lại không cần dỗ dành!”
Mạc Trăn gắp một miếng cá khô, bỏ vào bát cô: “Ăn cá khô.”
“Cảm ơn Trăn Trăn.” Mạc phu nhân vui vẻ bắt đầu ăn.
Đạo diễn: “...”
Thời điểm ông còn đang trầm tư, cô chủ nhà hàng đã đem món ăn dọn lên
không biết tới lần thứ mấy rồi. Tống Nam Xuyên nhìn cô ấy mang món mới
lên, khẽ nhướng mày: “Hình như chúng tôi không có gọi mấy món này lên.”
Cô chủ nhà hàng cười híp mắt nói: “Vài món ăn này là tôi đưa lên cho
Mạc Thiên Vương!” Dù không thể giảm 80%, cô cũng có thể làm thêm nhiều
món ăn đưa cho Mạc Thiên Vương!
Tống Nam Xuyên: “...”
Bùi Anh bên cạnh phụt một tiếng bật cười.
Sau khi ăn cơm xong, đoàn phim liền rời khỏi khách sạn. Tống Nam Xuyên
hôm nay đến gấp liền quên mất chuyện đặt phòng, nhưng không sao, anh
vốn không để ý.
Cùng Bùi Anh trở về khách sạn, Tống Nam Xuyên rất vô liêm sỉ mà đi vào phòng Bùi Anh.
Cửa phòng vừa đóng kín, anh đã đem Bùi Anh chống lên cánh cửa bắt đầu
hôn. Anh hôn hơi có chút hung ác tựa như muốn đem cô ăn vào trong bụng,
thân thể anh cũng dính sát lên người Bùi Anh, như có như không cọ tới.
Động tác của anh đầy chiếm hữu, Bùi Anh bị vây trong nụ hôn của anh, suýt nữa không thở ra hơi.
“Có thể... Có thể đi tắm trước đã hay không a...” Bùi Anh thật vất vả
mới tìm được một khe hở, đẩy Tống Nam Xuyên đang dán chặt lấy mình ra. Ở
bên ngoài quay phim cả một ngày, cô rất muốn tắm rửa trước a, thật
không biết Tống Nam Xuyên làm sao mà cứ gần một chút là hôn...
Tống Nam Xuyên vẫn chưa thoả mãn sau nụ hôn kia đột nhiên bế cô lên: “Có thể, ở trong phòng tắm sẽ càng kích thích.”
Bùi Anh: “...”
Quá lâu không gặp, nhiệt tình chồng chất trên người người Tống Nam
Xuyên không có chỗ phát tiết, hiện tại vừa được đụng tới Bùi Anh, lập
tức liều chết triền miên.
Trong đêm nay không biết đã lăn
qua lăn lại bao nhiêu lần, dù sao cuối cùng là Bùi Anh ngủ mất, hoặc là
nói cô đã ngủ mê man lâu rồi. Nhưng hôm sau vẫn phải quay phim, đồng hồ
báo thức vẫn đúng giờ gọi cô tỉnh lại.
Tối qua quá mức điên
cuồng, sáng nay vừa tỉnh dậy toàn thân đều là đau nhức. Tống Nam Xuyên
vẫn đang ngủ bên cạnh, đem cô ôm sát vào trong ngực, vẻ mặt kia quả thực
là thập phần thoả mãn.
Anh ôm cô quá chặt, Bùi Anh không còn cách nào không đánh thức anh mà đứng dậy, đành phải gọi anh tỉnh: “Xuyên Xuyên?”
Tống Nam Xuyên chỉ hơi động động đuôi lông mày, sau lại không có phản ứng gì nữa.
Bùi Anh kiên nhẫn lại gọi anh tiếng nữa: “ Xuyên Xuyên, em phải đến phim trường.”
Lần này Tống Nam Xuyên không tình nguyện mở nửa con mắt, dùng âm thanh
lười nhác nói với cô: “Trời còn chưa sáng, đến phim trường làm gì?”
“Muốn đến trước để hoá trang a...” Cô đẩy tay anh cố gắng ngồi dậy
nhưng tay Tống Nam Xuyên giống như kìm sắt siết chặt người cô.
Bùi Anh bất đắc dĩ: “Xuyên Xuyên, đừng làm rộn, đợi lát nữa tới muộn đạo diễn sẽ mắng.”
“Ha ha, nếu ông ta mắng em anh liền rút lại tiền đầu tư.”
Bùi Anh: “...”
“Chồng à~” Cô đành phải xuất ra đòn sát thủ cuối cùng, nịnh nọt mà gọi anh một tiếng.
Ánh
mắt Tống Nam Xuyên khẽ nhúc nhích, mạnh mẽ xoay người đè cô dưới thân
mà hôn. Hai người lại không mặc quần áo, thuận tiện cho tay anh một
đường thẳng tiến trên người cô. Hôn tới khi cả hai đều thở hồng hộc anh
mới lưu luyến rời môi Bùi Anh, chống lên mũi cô, hơi thở không ổn định
nói: “Anh đợi em năm ngày nữa, năm ngày sau cùng anh về nhà gặp ba mẹ
anh, ân?”
“Được...”
“Lần này không cho kéo dài thời hạn nữa.”
“Ân.”
Lại hôn lên môi cô một cái, Tống Nam xuyên mới chịu buông cô ra.”
Bùi Anh kéo nửa thân tàn vội vàng hấp tấp xông vào phòng tắm bắt đầu
đánh răng, Tống Nam Xuyên cũng chậm rì rì đi tới phòng tắm, đứng đánh
răng bên cạnh cô.
Hai người cơ hồ là cùng nhau rửa mặt, Tống Nam Xuyên thay tây trang xong liền cùng Bùi Anh rời khỏi khách sạn.
“Em muốn ăn sáng không?” Tống Nam Xuyên hỏi Bùi Anh.
Bùi Anh nói: “Bây giờ thời gian không kịp nữa, em sẽ nói trợ lý mang tới cho em, ở trên phim trường ăn một chút là được.”
Tống Nam Xuyên hơi nhíu mày nhưng không nói gì thêm, dù sao đầu sỏ khiến “thời gian không kịp” chính là anh.
Anh đưa Bùi Anh tới phim trường, trước khi cô xuống xe liền hôn một
cái: “Đợi lát nữa xong anh sẽ về thẳng thành phố A, em nhớ phải chăm sóc
mình thật tốt.”
“Được.” Bùi Anh đi lên ôm lấy anh, đột nhiên nghĩ: “Tiểu Trương đâu?” Tối hôm qua lúc ăn cơm đã không thấy anh ta.
“Anh ta đang chờ anh ở khách sạn, lúc trở về tiện thể sẽ qua đón.”
“Anh ta ở khách sạn nào vậy? Khách sạn vùng này lúc nào cũng đông, không dễ đặt phòng đâu a.”
Tống Nam Xuyên nghĩ một chút rồi nói: “Đợi chút nữa bảo lái xe đi hỏi cậu ta một chút sẽ biết thôi.”
Bùi Anh: “...”
Tống tổng anh không thể đối tốt với trợ lý của mình một chút sao.
Thật đau lòng thay.
Kết quả tiểu Trương không ở khách sạn chờ Tống Nam Xuyên tới đón mà đặc
biệt tự giác đi tới phim trường -- vì anh biết Tống tổng sẽ đưa Bùi Anh
tới đó trước.
Sau khi thuận lợi tụ hội cùng Tống Nam Xuyên lái xe liền đổi hướng đầu xe, quay trở về thành phố A.
Sau khi anh về, đạo diễn thở phào nhẹ nhõm thật sâu. Đại cổ đông đích
thân tới phim trường giám sát thật khiến lòng ông áp lực a. Nhưng hôm
qua vì tâm trạng ông không tốt mà tiến độ đã chậm đi rất nhiều, giờ toàn
bộ phải nhanh chóng tiếp tục.
Đoàn phim đang phải đua với
thời gian thì trên weibo, chuyện của Bùi Anh và Tống Nam Xuyên lại oanh
oanh liệt liệt ra mắt phần 6.
“Nhìn đây! Tống tổng không
quản xa vạn dặm đích thân tới trường quay <Kẻ đóng vai> khảo sát,
với Bùi Anh cùng đến cùng đi, qua đêm triền miên ở khách sạn.”
Tiêu đề dơ bẩn như vậy tự nhiên sẽ hấp dẫn con mắt của phần lớn dân cư
mạng, nhưng sau khi xem hết bài báo, tất cả mọi người đều có một loại
cảm giác bị lừa gạt.
“Mấy người chỉ cho tôi biết như vậy?
Nói suốt đêm triền miên trong khách sạn đâu? Đăng lên hai bức ảnh vào ra
khách sạn là để giúp tôi bổ não sao? [tạm biệt]”
“Người anh em, như thế này là cậu không đúng, khăn giấy tôi cũng đã chuẩn bị rồi. [mỉm cười]”
“Đăng mà không để thời gian...... Nửa câu sau tự hiểu lấy ”
“Paparazzi không cài đặt camera siêu nhỏ trong phòng khách sạn, vậy mà
cũng không biết xấu hổ nói mình là paparazzi sao? [doge]”
“Aaaaa tôi muốn xem Bùi Bùi và Tống tổng triền miên suốt đêm! Quỳ mong có tác giả nào đó sẽ viết đồng nhân văn!!!”
“Mặc dù không có hoa quả khô, nhưng vẫn khiến óc tôi nhiệt huyết sôi trào, Bùi đại nữ thần chân dài. [sắc]”
“Tống tổng quả thật hạ lưu lại còn không có mắt [doge], cũng thật khinh bỉ cái tiêu đề. [doge]”
“Tôi muốn hỏi một câu, khi nào thì kết hôn?”
“Nói kết hôn, đừng đùa, tôi không tin Tống Nam Xuyên sẽ lấy Bùi Anh thật. [ngoáy mũi]”
Tống Nam Xuyên đang liên tục dùng máy tính bảng lướt weibo, vừa trông thấy bình luận này miệng liền cười nhạo một tiếng.
Không tin anh sẽ lấy Bùi Anh sao...?
Vậy anh liền kết hôn cho họ xem.