Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 8: Không nên đắc tội Thần bếp tương lai




Sáng sớm, trời mới tờ mờ sáng, ánh mặt trời mới nhô lên, gió thổi nhẹ, lá cây vang sào sạt.

Nương tử Lỗ gia châm lửa, nấu một nồi cháo hoa, vì Tiểu Cửu Độc Hoàng bưng lên, thở dài nói:

- Hai vị ân công có ân cứu mạng, ta cùng Lỗ Hận không có gì báo đáp. Trong nhà chỉ có chút gạo này, ta nấu mời hai vị, xem như đưa tiễn ân công.

Nhìn chén cháo nóng hôi hổi, Tiểu Cửu cũng hiểu được hai người này đã trải qua những ngày khổ cực, suy nghĩ một chút mới nói:

- Lỗ đại ca, Lỗ tẩu, các người nếu nguyện ý theo ta trở về Đại Yến, ta có thể đưa các ngươi cùng về.

- Hơn nữa ta có thể cam đoan, án tử các ngươi từng đánh chết quan sai, ta nhất định sẽ giúp các ngươi hủy bản án đó, tuyệt không lưu lại chút dấu vết.

- Cái gì? Ân công có thể giúp chúng ta hủy bản án đó ư?

Nương tử Lỗ Hận kinh sợ kêu một tiếng, trong mắt lóe ra tia kinh ngạc không thể tin:

- Việc này… sao có thể? Ân công rốt cuộc là…là ai ?

Tiểu Cửu cười, lại không trả lời.

Độc Hoàng uống cháo, chỉ vào Tiểu Cửu, bỡn cợt nói:

- Có người nói hắn là lưu manh vô lại, có người khen hắn chính nghĩa đầy mình, có người đối với hắn hận thấu xương, có người lại kính hắn như thần mình, có người sợ hắn như rắn rết, có người thương hắn hơn cả bản thân, nhưng…

Lại hướng nương tử của Lỗ Hận cười quyến rũ nói:

- Chỉ cần hắn đã nói, nhất định hắn có thể làm được. Đừng nói các vị giết một tên cẩu quan, cho dù giết một trăm tên, chỉ cần hắn ở đây, hết thảy mọi việc không cần lo.

Hô!

Ân công lai lịch không nhỏ đâu!

Nương tử Lỗ gia trong mắt lóe sao, mơ hồ có chút xao động.

- Nương tử! Ngươi theo ta…

Lỗ Hận đưa nương tử sang một bên thảo luận, lát sau, Lỗ Hận trở về, trầm giọng nói:

- Ân công, đa tạ ngài có ý tốt, ta cũng nương tử tâm lĩnh.

- Chỉ là… chúng ta ở Đại Yến đã không còn thân nhân, ở đây ngày tháng trôi qua tuy nghèo khó, cũng là một cuộc sống vui vẻ bình lặng, hơn nữa láng giềng cũng thân thiện, bỏ đi không được. Thật là phụ một tấm mỹ ý của ân công.

- Cũng được! Đều nói cố thổ khó rời, nhưng chỉ phải rời đi rồi, lại không thể trở về.

Trần Tiểu Cửu sớm đã đoán được lựa chọn của vợ chồng Lỗ Hận, cũng không ép buộc, đem chút cháo hoa "quý giá" ăn không chừa lại chút nào. Xong xuôi lau miệng mới lấy từ trong túi ra một thỏi vàng năm mươi lượng, kim quan lóng lánh đặt trên bàn, cười nói:

- Tối hôm qua ở sau núi cùng sơn thần nói giỡn, lúc đi ra, thuận tiện trộm một khối vàng. Ta giữ lại cũng vô dụng, liền đưa cho Lỗ đại ca làm kỷ niệm.

- Năm mươi lượng vàng?

Nhìn khối vàng lóng lánh thật lớn, vợ chồng Lỗ Hận tưởng như hoa mắt, dụi lại dụi, nhìn kỹ, không khỏi giật mình kinh hãi – gã đời này đừng nói năm mươi lượng vàng, chính là mười lượng vàng cũng chưa từng thấy qua đó!

Lỗ Hận nuốt nước miếng vài cái, mới đưa miếng vàng tới trước mặt Tiểu Cửu nói:

- Đa tạ ý tốt của ân công, bởi cái gọi là vô công bất thụ lộc, ta tuy rằng ngày tháng trôi qua khổ cực, nhưng cũng không thể tự nhiên nhận bạc của ân công. Kính xin ân công thu hồi lại, ngàn vạn lần chớ để ta cùng nương tử bối rối.

Lỗ tẩu mắt nhìn khối vàng kia, tuy rằng cũng cự tuyệt nhưng lại luyến tiếc không tha, vụng trộm kéo tay áo Lỗ Hận, thấp giọng lầm bầm:

- Chúng ta đã không có gạo rồi, hai ta nhai trấu nuốt cơm không vấn đề, nhưng tiểu hài tử còn đói bụng muốn da bọc xương đó.

Lỗ Hận quay đầu hung hăng nhìn nương tử liếc mắt một cái, Lỗ tẩu không dám nói nữa, đem những lời chưa nói nén trở lại.

Trần Tiểu Cửu thấy thế, không khỏi bật cười ha hả:

- Lỗ đại ca ngươi coi ta là ân công, nhưng ngươi lại không biết kỳ thực ta đã xem ngươi là ân công của ta rồi, chỉ hận ta không thể báo đáp Lỗ đại ca nhiều hơn.

Hả!

Lỗ Hận mơ hồ không hiểu ra sao:

- Lời ân công nói, ta thế nào nghe không hiểu?

- Lỗ đại ca không cần hoài nghi, ta nói đều là sự thật. Ngươi thật sự là đại ân nhân của ta, nhưng ta bất hạnh không thể hồi báo ngươi nhiều được. Vàng này ngươi không nhận không có sức thuyết phục, chỉ là nguyên do trong đó rất sâu xa, không tiện nói ra để Lỗ đại ca hiểu được.

- Nhưng … vàng này…

Lỗ Hận thấy Tiểu Cửu không giống nói dối, lúc này mới khoan thai nói:

- Nhưng, năm mươi lượng vàng này, thật hơi nhiều, nhận thật thấy hổ thẹn!

- Đây còn nhiều ư?

Độc Hoàng bĩu môi, tay nhỏ ở ngực Tiểu Cửu nắm một phen, một bó ngân phiếu to được rút ra đưa trước mặt Lỗ Hận, hừ giọng nói:

- Lỗ đại ca tự mình nhìn đi, ân công của ngươi nhiều tiền đến cỡ nào!

Lỗ Hận cùng nương tử vừa nhìn, không khỏi ghê người, nhìn rồi trong lòng bang bang nhảy loạn: đám ngân phiếu đó đều của ngân hàng tư nhân Lý thị ở Hàng Châu, mỗi tấm ít cũng một ngàn lượng, nhiều thì năm ngàn lượng.

Lỗ Hận chỉ liếc sơ một lần chỉ biết chỗ ngân phiếu đó ước chừng hơn ba vạn hai, chỉ nhiều chứ không ít hơn!

Một xấp ngân phiếu này, khiến Lỗ Hận và nương tử cả kinh mờ mịt – chỗ ngân phiếu đó so với khối vàng năm mươi lượng kia, quả thật là chín trâu mất một sợi lông – không đáng kể!

- Ân công, ngươi rốt cuộc là …là ai?

Lỗ Hận lắp bắp nói:

- Ân công không phải là thần tài trong trời, rơi vào nhân gian cùng sơn thần uống rượu chứ?

- Ha ha… Lỗ đại ca thật biết đùa.

Độc Hoàng véo mặt Tiểu Cửu nói:

- Hắn sao là thần tiên chứ? Hắn chính là một tên thần giữ của, có nhiều tiền như vậy lại không cho ngươi.

Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi, đem ngân phiếu một lần nữa thu hồi, bất đắc dĩ nói:

- Ta thật muốn đem chỗ ngân phiếu này cho Lỗ đại ca, báo đáp ân tình của người đối với ta, nhưng… Chỗ ngân phiếu này chỉ có tác dụng lưu thông trong Đại Yến, ở nước An Nam cũng tựa như giấy lộn. Bởi vậy chỉ có thể đem khối vàng lấy trộm được ở chỗ sơn thần ra, mượn hoa hiến phật.

- Nhưng ân tình này của Lỗ đại ca, ta ghi nhớ trong lòng, tuyệt không quên. Lần sau trở về Hà Khẩu, nhất định sẽ mang theo số tiền lớn hậu báo Lỗ đại ca.

- Không … không cần! Nếu ân công khẳng khái như thế, ta đây liền thay Lỗ Hận trước tiên nhận lấy…

Nương tử của Lỗ Hận thấy Lỗ Hận chưa động thủ, run rẩy vươn tay ra, đem khối nguyên bảo nặng trịch kéo về trong ngực, cũng không để ý tới ánh mắt u oán của Lỗ Hận, trong lòng tràn đầy vui mừng, thầm nghĩ có được năm mươi lượng vàng này, có thể thoải mái ba đời, cũng không cần vì cái ăn lo nghĩ nữa.

- Lỗ đại ca, ngươi vẫn đọc sách tú tài ư?

Trần Tiểu Cửu nhìn Lỗ Hận đang giương ánh mắt ai oán nhìn nương tử, cười nói:

- Vàng bạc là vật ngoại thân, như thế nào so bằng tình nghĩa? Tuy rằng chúng ta tương giao ngắn ngủi, nhưng ta đã đem Lỗ đại ca đối đãi như bằng hữu, ngươi không chịu nhận tài vật của ta, chẳng phải không coi ta là bằng hữu sao?

Nghe được lời này của Tiểu Cửu, Lỗ Hận mới mừng rỡ:

- Hóa ra ân công xem ta như bằng hữu, cái này, ta liền nhận…

Lại hướng Tiểu Cửu nói:

- Nghe ý tứ ân công, ngài vẫn muốn trở về?

- Ừ! Việc này nhất định rồi.

Tiểu Cửu cười nói:

- Đợi ta làm xong việc, ta còn muốn cùng sơn thần uống trà đó. Lần sau đến, ta nhất định mang theo các đệ muội, để các nàng gặp mặt cảm tạ ân tình của Lỗ đại ca.

Lỗ Hận nghe Tiểu Cửu mở miệng một tiếng cùng sơn thần uống trà, không biết có nên tin hay không, lại truy vấn:

- Vậy ước chừng khi nào thì tới?

Tiểu Cửu nói:

- Việc này không nói chính xác, chắc mấy tháng đó.

- Tốt lắm! Ta chỉ còn chờ huynh đệ lại đến, cũng muốn một lần gặp mấy vị nương tử đẹp đẽ của ân công.

Lỗ Hận chắp tay làm lễ, đem cấp cho Tiểu Cửu những thứ tốt nhất, nước uống đi đường, nương tử Lỗ gia có tiền, trong lòng cao hứng, bắt hai con gà mái để Độc Hoàng dọc đường bồi bổ.

Dọc đường đi, Lỗ Hận cùng nương tử nhất định đưa tiễn, đưa tới hơn năm dặm mới dừng lại.

Tiểu Cửu Độc Hoàng hướng Lỗ Hận cùng nương tử vái chào, phi thân lên ngựa, nhanh chóng co lại thành một chấm đen rồi biến mất.

- Quý nhân.

Lỗ Hận cầm tay nương tử, cười nói:

- Ngươi vẫn nói ngươi theo ta một tú tài nghèo khổ, hiện tại biết tướng công lợi hại chưa?

- Lợi hại! Tướng công lợi hại!

Nương tử Lỗ gia cách lớp quần áo, sờ sờ khối nguyên bảo nặng trịch, nét mặt tươi cười như hoa nói:

- Đi! Tướng công, chúng ta đi ngủ, nương tử muốn chiếu cố tướng công thật tốt.

- Ban ngày, nhiều không tốt?

Lỗ Hận ngượng ngùng nói.

- Không muốn? Quên đi… Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

- Đừng…

Tại đại sảnh đô phủ Ninh Đô!

Trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh, tràn đầy hương vị nóng bức.

Tri phủ Ninh Đô Thôi Châu Bình, con trai Lại bộ Thượng thư Lưu Lam - phủ doãn đô phủ Ninh Đô Lưu Chí Sơn, Trù lương sử Ninh Đô Phan An, đứng bên phải mái hiên.

Chấn quốc Đại tướng quân Hoa Như Ngọc, Thiết giáp doanh Tả quân sư Phòng Linh, Thiết giáp doanh tiên phong La Đồng, phó tướng Hắc sơn, Y Quan, Từ Hạt Tử cùng đứng hàng bên phải.

Nguyệt Thần, Hỗ Tam Nương, Hồng Hạnh thì trói chặt Ngô Đồng, vẻ mặt giận dữ, đứng thẳng trong hành lang.

Trong hành lang nhân số tuy nhiều, nhưng trên mặt mỗi người đều ngập tràn tinh thần sa sút, đau buồn. Chỉ có Phòng Linh, trên mặt vẫn mang một tầng quỷ dị đoán không ra.

Trong tay Hoa Như Ngọc nắm chặt một phong thư, chính là phong thư do Định Nam Vương dùng xe nỏ bắn tới.

Nàng đem thư mới nhận được đặt trên bàn, nhíu mi ngưng trọng nói:

- Các vị, phong thư này mọi người đã xem rồi, Định Nam Vương tên cẩu tặc kia không ngờ kìm hai bên Trần đại nhân và Độc Hoàng, lợi dụng hai người đến đòi đổi lấy Phòng quân sư và Ngô Đồng. Không biết mọi người có cao kiến gì không?

Khi nhận được phong thư này, Hoa Như Ngọc tâm loạn như ma.

Dựa theo ước định giữa Nguyệt Thần, Hỗ Tam Nương và Tiểu Cửu, trong vòng mười ngày Tiểu Cửu ắt sẽ từ nước An Nam trở về Ninh Đô. Mà hiện giờ, kỳ hạn mười ngày đã vượt quá năm ngày, bóng dáng Tiểu Cửu vẫn chưa thấy trở về, Hoa Như Ngọc tâm tựa như cây cỏ hỗn loạn, đêm không thể say giấc.

Nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm, đang trong lúc lo lắng, Định Nam Vương lại đưa tới một phong thư, khiến đám người Hoa Như Ngọc hoàn toàn bùng nổ.

Một viên đá làm dấy lên ngàn tầng sóng!

Phong thư kia tựa như bùa đòi mạng Tiểu Cửu, khiến đám người Hoa Như Ngọc hoàn toàn mất đi quyền chủ động, trở nên mơ hồ bất lực.

Ngô Đồng nghe được nội dung trong thư, không khỏi mở cờ trong bụng, cười ha hả nói:

- Các ngươi đám rác rưởi này, còn dám cùng cha ta đối nghịch? Cha ta là ai? Đó là đệ nhất anh hùng trong thiên hạ, các ngươi dám bắt cóc ta, cha ta sao có thể tha cho các ngươi.

- Ha ha… hiện tại các ngươi sợ rồi sao? Họ Hoa kia, ngươi cho là đánh giặc lợi hại ngươi liền lên trời xuống đất, không gì không làm được phải không? Trên giường, nam nhân của ngươi đã bị cha ta bắt lại, ngươi dám can đảm làm khó ta ư, liền giết chết nam nhân của ngươi, cho ngươi lại không có người cần đến. Hừ, ngươi con mẹ nó có phục hay không?

Ngô Đồng mở miệng một tiếng, liền khiến Hoa Như Ngọc giận đến sắc mặt trắng bệch, không thể kiềm chế cơn tức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.