Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 97: Ngoại Truyện 7




Edit & Dịch: Emily Ton.

Tuy rằng sau khi trở thành thiên kim Lâm phủ, nàng không cần đối mặt với nghiêm hình khảo vấn. Nhưng, Lâm Sơ Cửu lại phát hiện bản thân mình thời thời khắc khắc đều có nguy hiểm tới tính mạng. Nàng vốn tưởng rằng nhảy ra khỏi Lâm phủ sẽ thực sự an toàn, nhưng kết quả thì sao?

Tiêu Vương phủ càng nguy hiểm hơn so với Lâm phủ!

Vốn tưởng rằng Tiêu Vương gia tàn phế, kỹ năng y thuật của nàng sẽ có chỗ hữu dụng, nhưng thực tế thì sao?

Nàng cư nhiên không biết vì sao xui xẻo phát hiện ra bí mật của Tiêu Thiên Diệu, đây quả thực chính là tìm chết!

Lâm Sơ Cửu khóc không ra nước mắt, nửa ngày không có được câu trả lời của Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu rầu rĩ thúc giục một câu: "Tiêu Vương gia, ngươi có thể trả lời chắc chắn được không?"

Nếu không cho nàng cơ hội để sống, nàng cũng có thể thành cái đệm lưng. Nàng, Lâm Sơ Cửu luôn luôn không thích bị thua, cá trong áo vẫn tốt hơn cá chết.

"Cho ngươi câu trả lời chắc chắn? Ngươi muốn bổn Vương chắc chắn cho ngươi điều gì?" Tiêu Thiên Diệu đây là lần đầu tiên gần gũi với nữ nhân như vậy, phát hiện Lâm Sơ Cửu tựa hồ không giống như những nữ nhân khác, hắn không cảm thấy chán ghét, hắn dường như không bài xích khi gần gũi với Lâm Sơ Cửu.

Hơn nữa, gần gũi đánh giá Lâm Sơ Cửu, Tiêu Thiên Diệu cảm thấy nữ nhân này tựa hồ lớn lên thực sự không tệ, đặc biệt là cặp mắt sáng ngời, rõ ràng trong sáng, nhấp nháy tựa như có thể nói.

Lâm Sơ Cửu, lớn lên không tệ.

Lâm Sơ Cửu hoàn toàn không biết Tiêu Thiên Diệu đang suy nghĩ gì, chỉ trời thề: "Tiêu Vương gia, ngươi có thể cho ta một đường sống hay không? Ta thề với trời, ta tuyệt đối sẽ không bán đứng ngươi."

"Một lời thề mà thôi, ngươi cho rằng bổn Vương sẽ tin?" Tiêu Thiên Diệu thả lỏng thân mình, nằm thẳng ở trên giường, không có một chút nóng nảy.

"Ta nói đều là lời nói thật, ta không thể cũng không dám phản bội ngươi. Ngươi cũng biết cha ta là người nào, hắn tuyệt đối không đáng tin cậy. Ta đắc tội Lâm phu nhân, muội muội tương lai sẽ là thái tử phi kia nhất định sẽ không bỏ qua ta. Ngươi là chỗ dựa lớn nhất của ta, ta so bất luận kẻ nào đều hy vọng Vương gia ngươi càng ngày càng tốt." Lâm Sơ Cửu nói lời nửa thật nửa giả, tuy rằng nàng cần sự giúp đỡ của Tiêu Thiên Diệu, nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn không nghĩ sẽ dựa vào Tiêu Thiên Diệu.

"Phải không?" Tiêu Thiên Diệu nhíu lông mày, ngay khi Lâm Sơ Cửu cho rằng Tiêu Thiên Diệu sẽ buông mình ra, nhưng Tiêu Thiên Diệu lại không để tâm nói: "Ngươi không phản bội bổn Vương, bổn Vương không thể giết ngươi sao?"

Đây tuyệt đối không phải câu hỏi, đây là lời chất vấn!

"Không phải như vậy......" Lâm Sơ Cửu mở miệng, nhưng lời nói còn chưa nói xong đã bị Tiêu Thiên Diệu ngắt lời: "Nếu không phải như vậy, bổn Vương hà tất lưu lại mạng nhỏ của ngươi, vừa lúc hôm nay hỗn loạn lớn như vậy, nói ngươi chết ở trong tay thích khách, ngươi nghĩ có được hay không?"

Mấy chữ cuối cùng nói cực mềm mại nhẹ nhàng, nhưng Lâm Sơ Cửu nghe thấy lại khiến lông tơ dựng đứng, giống như bị gió mạnh thổi qua.

"Vương gia, điều này thật sự không buồn cười chút nào." Lâm Sơ Cửu gần như muốn khóc, người nam nhân này thật đúng là dầu muối không thể ăn.

"Không buồn cười? Bổn Vương chưa bao giờ nói giỡn, bổn Vương không thể nghĩ ra được lý do lưu ngươi một mạng, không cần người sống, bổn Vương lưu ngươi lại thì có gì để dùng?" Tiêu Thiên Diệu nói với tốc độ rất chậm, vẻ mặt nghiêm túc, khiến người không tự chủ được chú ý tới lời hắn nói, vì thế nên đã xem nhẹ thứ khác.

Lâm Sơ Cửu đang nằm trên người Tiêu Thiên Diệu, cách Tiêu Thiên Diệu rất gần, nhưng nàng không hề phát hiện ra, tay Tiêu Thiên Diệu đang động. Lâm Sơ Cửu lúc này chỉ nghĩ, muốn làm thế nào mới có thể khiến Tiêu Thiên Diệu đánh mất ý niệm giết nàng.

Lâm Sơ Cửu vội vàng nói: "Vương gia, ta tuyệt không phải người vô dụng, ta biết y thuật. Ngươi có một thân binh bị người chém chỗ bụng, ruột đều đã lòi ra, nhưng ta có thể cứu hắn. Ngươi lưu ta lại, ta có thể trở thành đại phu của Vương phủ, ta sẽ không ăn không uống miễn phí."

Sự thật không phải như thế, nàng vẫn còn có bạc, năm trăm vạn lượng! Thật khủng khiếp khi cảm thấy có tiền mà không thể tiêu!

"Hơn nữa, không phải Vương gia ngươi cũng cần có một thê tử hay sao? Nếu như ta chết rồi, không chừng Hoàng Thượng lại ban cho ngươi một nữ nhân khác. Sống cùng với một nữ nhân xa lạ, không bằng hai ta chắp vá, nói như thế nào chúng ta cũng xem như đã biết nhau." Lý do Lâm Sơ Cửu vừa tự mình nói ra, khiến nàng 囧 một phen.

Quả nhiên, người bị buộc đến tuyệt cảnh, cái gì cũng đều có thể nói ra.

"Vương gia, ngươi muốn suy xét một chút, chừa cho ta một đường sống hay không?" Lâm Sơ Cửu liên tục nói những lời đáng thương, ngay cả khi đối diện với đôi mắt đen nhánh lạnh băng của Tiêu Thiên Diệu, cũng không hề né tránh.

Trong mắt Tiêu Thiên Diệu hiện lên một tia tán thưởng, trong nháy mắt như vậy, Tiêu Thiên Diệu đã muốn thả nàng ra.

Có lẽ hắn tiếp xúc với nữ tử quá ít, tóm lại hắn thật sự chưa từng gặp qua nữ nhân như Lâm Sơ Cửu, có dịu dàng có mạnh mẽ, có gan có mưu, quan trọng nhất là thông minh thức thời, nhìn thấy rõ thế cục.

Nếu người trước mặt hắn không phải là một nữ tử, hắn rất vui lòng mời chào một thuộc hạ như vậy, nhưng cố tình Lâm Sơ Cửu không chỉ là nữ tử, trên danh nghĩa còn là thê tử của hắn.

Đáng tiếc!

Đôi mắt Tiêu Thiên Diệu nhẹ chớp, chậm rãi mở miệng: "Lâm Sơ Cửu, ngươi nói nếu bổn Vương thủ tiết ba năm sau khi thê tử chết đi, người ngoài có thể tán thưởng bổn Vương trọng tình trọng nghĩa hay không?"

"Vương gia, làm trò thảo luận sau lưng trước mặt ta, thật sự tốt như vậy sao?" Lâm Sơ Cửu mở lớn hai mắt, gần như muốn bật khóc, vô lực nhìn trên đầu giường.

Nàng thật sự muốn quỳ xuống với Tiêu Thiên Diệu, người nam nhân này rốt cuộc có biết hay không, sinh tử của hắn hiện tại đang bị nàng khống chế!

Tuy rằng, nàng không dám giết hắn, nhưng...... có thể đừng kiêu ngạo như vậy hay không, vạn nhất nàng bị chọc giận, không màng hậu quả ra tay tàn nhẫn, Tiêu Thiên Diệu chỉ có thể đi theo Diêm La Vương cáo trạng.

Lâm Sơ Cửu thở dài nặng nề, "Vương gia, ngươi xác định ngươi không chịu buông tha ta, ta sẽ không giết ngươi?"

Lâm Sơ Cửu rất muốn biết Tiêu Thiên Diệu lấy tự tin từ đâu ra?

Khuôn mặt tuấn mỹ? Thân phận cao quý?

Nam nhân có khuôn mặt tuấn mỹ, thân phận cao quý quá nhiều, Tiêu Thiên Diệu dựa vào đâu mà cho rằng, khi sinh mệnh đang bị uy hiếp, Lâm Sơ Cửu nàng sẽ trở thành hoa si mà buông tha cho hắn?

"Không, bổn Vương tin rằng ngươi nhất định có thể hạ thủ, nhưng......" Tiêu Thiên Diệu nói tới đây đột nhiên dừng lại, Lâm Sơ Cửu kinh ngạc nhìn về phía hắn, "Nhưng cái gì?"

"Nhưng......" Tiêu Thiên Diệu câu môi, lạnh lùng cười: "Ngươi không có cơ hội này!"

Tiêu Thiên Diệu xoay người một cái, một lần nữa đè ở trên người Lâm Sơ Cửu, tốc độ cực nhanh khiến Lâm Sơ Cửu căn bản không kịp phản ứng.

Lâm Sơ Cửu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã bị Tiêu Thiên Diệu đè ở dưới thân, Lâm Sơ Cửu không dám tin nói: "Ngươi... sao ngươi có thể không có việc gì?"

Một chiêu kia của nàng đã được một danh thủ quốc gia chỉ dạy, thời khắc mấu chốt tuyệt đối có thể dùng để bảo toàn tính mạng, sao có thể thất thủ?

"Bổn Vương vì sao phải có việc gì?" Chân dài thẳng tắp, vừa lúc ngăn chặn hai chân của Lâm Sơ Cửu, tay trái chế trụ hai tay Lâm Sơ Cửu, tay phải thì lại vuốt ve qua lại trên má Lâm Sơ Cửu, nhưng không hề có một chút ấm áp nào.

Tuy rằng Tiêu Thiên Diệu xuất thân tôn quý, nhưng hắn cũng không phải người sống trong nhung lụa, lòng bàn tay và ngón tay đều có những vết chai thật dày. Bàn tay to thô ráp sờ ở trên mặt, cọ trên gương mặt khiến nàng cảm thấy đau nhức, từng chút từng chút một...... thong thả, nhẹ nhàng vuốt ve, khiến Lâm Sơ Cửu bắt đầu nổi một thân da gà: Vì sao, nàng có một loại cảm giác đang bị một tên sát nhân biến thái cuồng vuốt ve!

"Vương gia, chuyện gì cũng từ từ, ngươi giết ta chỉ khiến bẩn tay ngươi." Hai tay đều bị ngăn chặn, cho dù Lâm Sơ Cửu có bản lĩnh thông thiên cũng không thể thoát ra.

Nàng thừa nhận nàng có chút hối hận, vừa rồi nàng nên giết người rồi chạy trốn!

"Gặp gió thì nên điều khiển bánh lái con thuyền, tiểu nhân cũng biết!" Tiêu Thiên Diệu khinh thường nói.

Lâm Sơ Cửu muốn khóc......

Nàng thật sự không muốn thấy gió để điều khiển bánh lái con thuyền, nhưng nàng càng không muốn chết.

"Ta không thể không chết hay sao?" Lâm Sơ Cửu bất đắc dĩ hỏi, mí mắt gục xuống, một bộ dạng nhận mệnh đáng thương, nhưng trên thực tế, nàng đang tìm tìm phương pháp thoát thân.

Lâm Sơ Cửu nàng không bao giờ nhận mệnh, trừ phi thật sự không còn hơi thở, bằng không chưa đến một khắc cuối cùng, nàng đều sẽ không từ bỏ.

"Ân......" Tiêu Thiên Diệu nhẹ nhàng đáp một tiếng, tay phải di chuyển đến cổ Lâm Sơ Cửu, nhưng vẫn chậm chạp không động thủ, cả người giống như khựng lại......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.