Hệ Thống Huyết Tộc

Chương 79: Điền viên (HOÀN)




"Phong Mạc Thần, tại sao vĩnh viễn ngươi không học được cách tôn trọng người khác, trước đây ở Thần vương phủ ngươi tìm mọi cách vũ nhục ta, khi ta trở thành hoàng hậu ngươi trăm phương ngàn kế lợi dụng ta, giờ ta cũng chỉ là một quân cờ trong số nhiều quân cờ trong tay ngươi, ngươi hãy để lại sự tôn nghiêm cuối cùng cho ta, như vậy cũng không được sao?" Bạch Ly Nhược than thở khóc lóc, ánh mắt nhìn Phong Mạc Thần mang đầy sự thù hận, đây là lần đầu tiên, nàng dùng loại ánh mắt nhìn hắn.

Trái tim Phong Mạc Thần giống như bị một đôi tay vô hình hung hăng xiết chặt, khiến hắn thở dốc, khiến hắn đau đớn thống khổ, hắn lắc đầu, không thể tin nhìn nàng, khi nàng đối xử lạnh lùng với hắn, hắn tình nguyện để nàng hận hắn, giờ nàng thực sự hận hắn, hắn mới phát hiện, hắn tình nguyện nàng để lại một bóng lưng cho hắn, ít nhất hắn có thể đối với bóng lưng của nàng, hai người còn có thể bình an vô sự.

Nhưng bây giờ, mộng cảnh không còn, muốn hai người tôn trọng nhau như khách, bởi vì nàng đã quá mệt mỏi, không còn sức để hận hắn nữa, hắn không ngừng lắc đầu, chỉ biết cầm lấy tay nàng, nắm càng ngày càng chặt, hắn nghiến răng, lạnh lùng nói, "Nếu như chỉ có hận mới có thể giữ ngươi ở lại bên cạnh, vậy thì ngươi cứ hận ta đi!"

Hàn Thiên Mạch bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Bạch Ly Nhược nói, "Nhược nhi, ngươi nhìn xem rồi, là hắn, không chịu buông tay......"

Hắn vừa dứt lời, làm ra một động tác cho bọn thủ hạ bắt đầu, sát thủ huyết y liền tiến lên quần công, Phong Mạc Thần giũ nhuyễn kiếm ra, một tay kéo Bạch Ly Nhược, một tay đối phó với địch, võ công của hắn đã đạt đến trình độ tột đỉnh, sát thủ huyết y nhất thời không cách nào đến gần hắn được, Hàn Thiên Mạch híp con ngươi lại, giơ tay ra bắn đạn.

Trường kiếm của Phong Mạc Thần ngăn cản, một đường lượn vòng, đá văng công kích, đạn bị trường kiếm ngăn cản tạo ra một lànkhói trắng, mùi hương nhàn nhạt tràn vào miệng mũi, Bạch Ly Nhược không ngừng ho khan, Phong Mạc Thần nín thở, ngực đau đớn, nội lực trong cơ thể biến mất hoàn toàn, hắn chống trường kiếm xuống đất, nhuyễn kiếm cùng thân thể của xoay một vòng trên mặt đất, xà mâu của sát thủ huyết y đã đâm xuyên qua vai hắn, hắn hơi ngẩng đầu, nhìn  Bạch Ly Nhược lên án.

Bạch Ly Nhược rống giận, "Dừng tay!"

Hàn Thiên Mạch phất tay, sát thủ huyết y lui ra, mặt hắn không chút thay đổi nhìn Phong Mạc Thần.

Phong Mạc Thần khó thở, bả vai máu không ngừng chảy ra, ánh mắt mơ màng, nói một cách chua xót, "Ngươi đã bỏ thuốc vào trong thức ăn?"

Bạch Ly Nhược gật đầu, lạnh lùng nói, "Thịt chim uyên ương nướng, ta thích nhất món ăn này!"

"Ngươi đã nói, có thể nhìn người mình thích ăn món ăn mình thích, đó là một loại hạnh phúc?" Phong Mạc Thần cười giễu cợt, khóe môi tràn ra máu tươi, cực kỳ đau đớn, tia máu theo cằm của hắn trợt xuống, lưu lại một đường cong uốn lượn.

Bạch Ly Nhược không có nói gì, chỉ hơi quay mặt qua chỗ khác, nàng đã bỏ một ít Nhuyễn Cân Tán, tạm thời hắn sẽ mất đi nội lực, chỉ cần hắn chịu để nàng rời đi, Hàn Thiên Mạch sẽ không đả thương hắn.

"Nhược nhi, chính miệng ngươi hãy nói cho ta biết, ngươi không còn yêu ta nữa, người ngươi yêu là hắn Hàn Thiên Mạch..." trán Phong Mạc Thần nổi gân xanh, gầm thét nhìn Bạch Ly Nhược, hắn chống nhuyễn kiếm, sống lưng thẳng lên, lạnh lùng nhìn ánh mắt của Bạch Ly Nhược.

Bạch Ly Nhược thở dài một hơi, nhìn Phong Mạc Thần thản nhiên nói, "Hoàng thượng, người cần gì chứ? Tên ta là Mộc Thất, được Hàn Thiên Mạch cứu sống, vốn là vị hôn thê của hắn, nhiều năm đã qua, đã bỏ lỡ nhiều cơ hội như vậy, bây giờ ta chỉ là, quay đầu lại mà thôi."

"Ly Nhược," Phong Mạc Thần thở dài, bất đắc dĩ nói, "Cho đến hôm nay, ngươi không quay đầu không được nữa, ta cũng vậy không quay đầu được nữa rồi!"

Bạch Ly Nhược không có nói nữa, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt vẫn ở trong lòng bàn tay hắn, ánh mắt hắn đã băng hàn, Hàn Thiên Mạch rút trường kiếm, sát thủ huyết y tĩnh thị vẫn đứng yên tại chỗ, trường kiếm cùng nhuyễn kiếm đánh đụng vào nhau, nhuyễn kiếm bị đẩy ra, miệng Phong Mạc Thần phun ra máu tươi, hắn nhìn tay mình, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Bạch Ly Nhược.

Bạch Ly Nhược dùng sức muốn hất tay hắn đang kìm cố tay mình, Phong Mạc Thần gắt gao nắm chặt, Hàn Thiên Mạch chuyển trường kiếm một cái, chém tới cổ tay Hướng Phong Mạc Thần, nếu như hắn không buông tay, rất có thể sẽ bị trường kiếm của Hàn Thiên Mạch chém đứt.

Bạch Ly Nhược vùng vẫy, dùng sức đẩy hắn ra, Phong Mạc Thần lảo đảo mấy bước té ngã xuống đất, Hàn Thiên Mạch thu hồi kiếm, cầm tay Bạch Ly Nhược, hai người nhìn Phong Mạc Thần thổ huyết trên mặt đất, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, con ngươi thâm thúy  không hề chớp mắt nhìn  tay hai người nắm chặt nhau.

Hắn cố gắng đứng dậy, bước chân không yên hướng đi tới Bạch Ly Nhược, sát thủ huyết y đá chân một cái, hắn lần nữa lại ngã xuống đất.

"Chúng ta đi thôi." Hàn Thiên Mạch nhàn nhạt, kéo tay Bạch Ly Nhược liền chuẩn bị rời đi.

Phong Mạc Thần đã bị thuốc khống chế, cố nén hôn mê, vươn tay bắt lấy ống quần của Bạch Ly Nhược, con ngươi đỏ thắm giống như rỉ máu, bả vai máu chảy ròng ròng, thở dốc nói, "Nhược nhi, đừng đi ——"

Bạch Ly Nhược cúi đầu nhìn hắn, nàng biết bả vai đã từng bị trọng thương, thường ngày rất ít khi cầm binh khí, gặp tình huống vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể sử dụng nhuyễn kiếm mềm nhẹ, nhưng bị sát thủ hồng y đâm như vậy, tương đương với cánh tay phải hoàn toàn bị phế, nàng nhìn con ngươi đỏ thắm của hắn, thản nhiên nói, "Phong Mạc Thần, buông tay!"

Phong Mạc Thần không nói, càng dùng sức nắm lấy ống quần nàng, trường kiếm trong tay Hàn Thiên Mạch xuất thủ, một kiếm đâm vào cánh tay phải của hắn máu tươi chảy ra, lạnh lùng nói, "Bảo ngươi buông tay, không nghe thấy sao?"

Đau đớn khiến ý thức cảu Phong Mạc Thần hơi khôi phục, sắc mặt hắn tái mét nhìn  Bạch Ly Nhược, môi mỏng run rẩy nói ra hai chữ, "Đừng đi......"

Hàn Thiên Mạch rút trường kiếm về, một kiếm lạnh lùng hướng ngực của hắn, Bạch Ly Nhược nắm tay hắn lại, lắc đầu nói, "Đừng giết hắn, hắn là hoàng đế."

Hàn Thiên Mạch cùng Bạch Ly Nhược liếc nhau một cái, trường kiếm hơi đổi, chân dùng sức hung hăng đá văng Phong Mạc Thần, miệng Phong Mạc Thần khạc ra máu tươi, không thể chống đỡ được nữa, mà ngất đi.

"Ly Nhược, ngươi đau lòng sao?" Hàn Thiên Mạch nhàn nhạt, cau mày, cùng Bạch Ly Nhược đi về hướng ngựa.

"Dĩ nhiên đau lòng, ta vẫn luôn thương hắn!" Bạch Ly Nhược không chút che giấu, Hàn Thiên Mạch đỡ nàng lên ngựa.

"Đã vậy, sao không chịu tha thứ cho hắn?" Hàn Thiên Mạch xoay mình lên một con ngựa khác, thở ra một hơi.

"Gương đã vỡ, vĩnh viễn không thể lành!" Bạch Ly Nhược nhàn nhạt, quất ngựa đi.

Hàn Thiên Mạch khẽ mỉm cười, đánh ngựa vượt qua, ngựa nâng vó để lại từng trận bụi đất, trong ánh trăng mờ, Tử Y  nhẹ nhàng đến gần Phong Mạc Thần, nhíu chặt mày, lạnh lùng nói, "Ngươi sao lại tự làm khổ mình?"

Ám vệ áo đen từ trên cây bay xuống, hành lễ nói, "Chủ tử, vừa rồi người vì sao không ra tay cứu giúp?"

"Ra tay cứu giúp, nữ nhân kia sẽ không thể rời khỏi hắn, các ngươi điểm đủ nhân thủ, âm thầm tiêu diệt tất cả bọn sát thủ hồng y và Bạch Ly Nhược, nhớ, không được để lại bất kỳ dấu vết gì!" Tử Y nhàn nhạt, nhìn phương hướng bụi bay, khóe môi nâng lên một nụ cười tàn lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.