Hệ Thống Hoàn Mỹ

Chương 6




Bên hồ Nạp Mộc Thố, tối đến vẫn chẳng có trò gì giải trí.

Trước giờ cơm chiều, mọi người ngồi tán gẫu trong đại sảnh. Chả biết sao lại lan man sang chuyện mối tình đầu, nhìn quanh một vòng, chỉ có tôi và Sở Y Phàm tu thành chính quả. Có một anh đồng nghiệp không phục, nói nếu chúng tôi không kết hôn sớm mà yêu đương thêm vài năm nữa, kết quả cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì. Tôi sôi máu lên, sao có thể xem thường tình cảm của bọn tôi đến vậy?

Một lát sau, đến lượt anh ta, anh ta bảo mối tình đầu của mình đã cao chạy xa bay theo một gã xấu xa, kể xong lại tủi thân thủ thỉ: “Tôi tốt với cô ấy biết bao nhiêu! Cô ấy bệnh, tôi còn hầm gà ác đến cho cô ấy cơ mà.”

Tôi ngồi bên cạnh vỗ tay, “Hỏng, là do ăn gà ác nên hỏng, chính vì vậy mà cô ta mới yêu đứa xấu xa kia đấy. Nếu cậu hầm gà Tam Hoàng, có nhẽ cô ta vẫn yêu cậu thôi.” Mọi người cười vang.

Tôi lại bắt đầu suy tư: “Không đúng, gà Tam Hoàng thì là NP rồi, càng hỏng bét! Hay là đổi thành dưa leo(1) đi!”

(1): dưa leo còn được gọi là hoàng qua, vì vậy mà nữ chính mới bắt cầu từ gà Tam Hoàng sang dưa leo.

Có fan cuồng bách hợp(2) tiếp lời: “Không được, nếu vậy thì trở thành GL mất rồi, thua phụ nữ còn mất mặt hơn thua đàn ông.”

(2): chỗ này không hiểu tại sao tác giả vẫn để là “đam mĩ”, vì mình chưa tìm hiểu chuyên sâu về bách hợp nên cũng chẳng rõ bên ấy có dán nhãn “đam mĩ” lên tất cả các truyện đồng tính không.

Mọi người cứ thế bắt đầu thảo luận xem tặng loại thức ăn nào mới giữ được trái tim người yêu, đề ra rất nhiều ý kiến lạ lùng. Anh chàng kia giận tái mặt, nếu tái thêm tý nữa thì có thể gợi ý cậu ta tặng gà luộc thái lát rồi.

Dùng xong cơm chiều, mọi người ngồi chơi mạt chược, từ lúc thua thằng nhóc Dận Chân, tôi đã mất sạch hứng thú với trò này. Thấy ánh trăng ngời sáng, tôi bèn ra ngoài, tản bộ bên hồ.

Bờ hồ đêm không huyên náo như ban sáng, chỉ có sóng gió vẫn rì rào. Ánh trăng như ngọc vỡ phủ đầy mặt nước, u nhã mà thanh tĩnh. Một câu nói chợt lóe lên trong đầu “Chỉ có trăng thắm bên bờ sông xanh, mới tỏ tường dung nhan người xưa ấy.” Những người sống ở thế giới kia vẫn khỏe chứ?

Tôi hét vọng lên trăng: “Chúc mọi người hạnh phúc! Nhất định phải hạnh phúc!” Cùng dưới một vầng trăng, lời chúc phúc của tôi hẳn có thể truyền tải đến chốn kia chứ?

Tôi nhặt đá ném xuống hồ, chợt nghe tiếng bước chân vang lên. Cái tên bám đuôi này, chẳng cho tôi tận hưởng khoảng thời gian một mình hiếm hoi gì cả? Tôi ngân nga hát khẽ, ngồi nghịch nước, ra vẻ không phát hiện.

Tôi lén vốc một vốc nước. Chờ anh đến gần, tôi đột nhiên bật dậy thét lớn một tiếng “Hù!”, đồng thời hắt nước ra.

Nước hắt rồi hốt lại được không? Điệu cười đắc ý của tôi dần trở nên gượng gạo, không phải Sở Y Phàm mà là Kim tổng, mặt đầy nước đứng ngây ra.

Tôi không ngừng cúi đầu cun cút, “Xin lỗi ạ! Xin lỗi ạ!…”, tay cũng lục túi liên hồi. May quá, có một bọc khăn giấy.

Bên kia Kim tổng cũng đã dùng tay gạt bớt nước, tôi rút khăn giấy, cuống cuồng đưa tay định lau hộ anh ta. Tiến đến gần mới phát hiện mình xử sự không hợp lễ bèn vội vã lùi lại, nhét túi giấy vào tay anh. Đoạn gập người, “Xin lỗi ạ! Xin lỗi ạ!…”

Kim tổng đỡ lời: “Đừng cúi đầu nữa, cúi mãi thì tôi trường sinh bất lão mất.”

Bấy giờ tôi mới dám thẳng người dậy, xấu hổ đứng đấy.

Kim tổng cười nói: “Lần sau tôi có đột nhiên xuất hiện trước mặt cô thì chắc phải giương sẵn ô mất.”

Tôi chỉ đành cười gượng, quen mất mặt trước anh ta rồi, sự lúng túng của tôi nhanh chóng biến mất.

Anh ta hỏi tôi: “Cô chúc phúc ai dưới trăng vậy? Gọi điện hoặc viết thư chẳng phải sẽ trực tiếp hơn sao?”

Tôi cười cười: “Ầy, vài người bạn ấy mà, tại mất liên lạc rồi, chỉ có thể chúc kiểu này thôi.” Tôi không muốn kể nhiều về vấn đề này, bèn bẻ sang chuyện khác, “Sao Kim tổng không đánh mạt chược với bọn họ?”

Anh thở dài, “Tôi vừa vào trận họ đã mất tự nhiên, nên tôi biết điều lui ra thôi.”

“Đúng nhỉ, họ đều bảo anh là giám đốc mặt lạnh mà.”

“Thế hử?” Kim tổng sờ mặt mình, “Tôi hà khắc tới vậy cơ à?”

“Tôi thì chẳng thấy thế, nhưng tôi nhận ra bọn họ lúc nào cũng câu nệ trước mặt anh, tại anh rất nghiêm túc trong công việc chăng? Gần đây quan hệ tốt, bọn họ cũng đã tự nhiên hơn nhiều rồi, chẳng phải đều bắt đầu gọi anh là ‘sếp’ rồi hay sao?” Cái tính ba hoa mồm mép của tôi bắt đầu lên cơn, tôi nhìn anh ta, che miệng cười trộm.

Anh ù ù cạc cạc, “Cô cười cái gì?”

Tôi vẫn không dừng, “Tôi nói ra thì anh đừng giận nhé! Ha ha! Ây dà, thôi không nói thì hơn!”

Tôi càng không muốn nói thì Kim tổng lại càng muốn biết, cuối cùng anh ta phải thề thốt rằng mình không giận, tôi mới hé lời, “Là anh ép tôi nói đấy nhé! Anh chắc chắn không được giận đấy nhé! Trước đây họ gọi anh là ‘Kim tổng’, lại thầm lén đặt biệt danh là ‘khốc tổng’ đúng không? Giờ họ lại gọi anh là ‘sếp’, vậy thì… Ha ha! Giờ tôi mạo hiểm nảy lòng tốt nhắc nhở anh, sau này đừng bày cái mặt cay nghiệt kia ra nữa, nếu không sẽ được gọi là ‘khốc đầu’(3) đấy. Ha ha…” Vừa dứt lời, tôi cứ thế thả lỏng tâm trạng, bắt đầu cười ầm lên.

(3): nguyên văn chữ ‘sếp’ kia là ‘đầu nhi’ (头儿), còn ‘khốc đầu’ là tên nhân vật trong bộ truyện tranh bên Trung, mình cũng chả biết được sự “kỳ diệu” và “mắc cười” ẩn đằng sau chữ này là gì.

Anh ta chỏ tay vào tôi, chẳng biết bản thân nên giận hay nên cười, “Cô, cô, cô sao lại tinh quái tới vậy chứ?”

Tôi ôm bụng, “Ha ha, xin lỗi, tư duy của tôi rất nhạy bén. Nhưng tình huống tôi đề cập đến cũng rất thực tế mà! Mà anh hứa sẽ không giận rồi đó.”

Anh ra vẻ đau đầu, “Được rồi, tôi không giận, nhưng cô cũng phải hứa là sẽ không kể chuyện này cho ai khác biết đấy.”

Tôi giơ tay phải lên phát thệ: “Tôi cam đoan sẽ không nói. Nhưng tôi không dám bảo đảm họ không tự nghĩ ra được đâu nhé. Ha ha…”

“Ngoài cô ra thì còn ai mà nhanh trí như thế nữa?” Anh ta cuối cùng cũng chẳng nhịn nổi mà bật cười, “Ha ha! Tôi phục cô thật rồi, cô đúng là rất thông minh.”

Tôi vô cùng đắc ý, bản thân là tiểu nhân mà, “Có não không dùng sẽ bị gỉ đấy, nếu bộ não thiên tài của tôi mà bị gỉ thì nhân loại sẽ tổn thất biết bao! Đương nhiên phải luôn hoạt động rồi!”

Anh cười gật đầu, “Không sai! Cô đúng là rất thú vị. Ha ha…”

Tôi quỳ xuống hành lễ, “Ta rất vinh hạnh đã lấy được lòng ngài.”

Anh ta lại cười ầm lên.

Chúng tôi tùy ý tản bộ bên hồ, tán chuyện vớ vẩn. Anh ta thỉnh thoảng lại bị tôi chọc cười.

Sau khi gần gũi với anh ta, tôi ngày càng quá quắt, sớm đã quên anh là cấp trên. Dù gì tôi cũng đã từng làm Thái hoàng thái hậu, sao mà khiêm tốn cho được.



Bấy giờ có người chạy đến, lần này đúng là Sở Y Phàm. Anh ôm lấy tôi, “Kim tổng cũng ở đây ạ?”

Kim tổng gật đầu: “Vừa gặp, hai người cứ tiếp tục đi, tôi về nghỉ đây.”

Anh ta quay đầu vòng về, tuy trước mặt anh ta là nhà khách đèn đuốc sáng trưng, nhưng chẳng hiểu vì sao, bóng lưng anh lại khiến tôi cảm thấy cô quạnh vô cùng.

Chồng lắc lắc tôi: “Nhìn cái gì? Sao hai người lại đi chung với nhau vậy? Có phải em đã nảy ra ý xấu gì rồi không?”

Tôi đá anh một cái, “Nói nhảm gì vậy? Lúc nãy em tưởng anh ta là anh, tạt đầy nước lên mặt anh ta kia kìa.”

Sở Y Phàm nghiêm túc nói: “Anh nói này, em cũng phải ý tứ chút, đừng lúc nào cũng nói cười hỉ hả như vậy.”

Tôi cụt hứng, rõ là anh đang ghen hẹp ghen hòi, giờ lại muốn đổ tội sang tôi.

Tôi phồng má, lách người không chịu cho anh ôm nữa.

Anh lại bước đến ôm lấy tôi, tôi vươn tay chống trước ngực anh, “Là một người cao thượng, thuần khiết và đang tích cực thoát ly khỏi giai cấp dưới đáy xã hội, em phải đóng góp cuộc đời hữu hạn của mình phục vụ nhân dân! Sau này xin anh đừng đem cái tư tưởng nhỏ nhen của mình đến vấy bẩn tình cảm cách mạng cao thượng của em nữa!”

Anh soi kỹ sắc mặt tôi, “Giận rồi? Hử?” Sau đó hai tay ôm chặt lấy tôi, nhấc bổng tôi lên. Cái tên xấu xa này, lại dùng sức ép người.

Tôi thét ầm lên, đoạn dùng tay đấm liên hồi để anh buông xuống. Anh lại càng ôm chặt, “Không buông! Vĩnh viễn không buông!”

Đùa một chốc, chân tôi lại về với đất mẹ, nhưng môi lại bị khóa mất. Dưới ánh trăng, hai chiếc bóng của chúng tôi lồng vào nhau.

Thật lâu sau, anh lại khẽ thì thầm bên tai: “Anh muốn nhận tội trước mặt em, thực ra anh rất thích em giở trò xấu xa, cũng yêu cái tật hư hỏng của em, càng mến cách em quấy phá, ái mộ nhất là sự đáng yêu của em.”

Tên này, sao càng nói chuyện lại càng mang phong cách của tôi nhở? Gióng y như đúc. Rõ biết anh chỉ đang dỗ ngon dỗ ngọt thôi, vậy mà tôi vẫn cam nguyện rơi vào tay giặc.



Ngày cuối cùng ở Tây Tạng, chúng tôi tiếp đãi một vị đại sư mà đối tác sắp xếp cho gặp, nghe nói ông ta thấy được tương lai. Mọi người sôi nổi, lần lượt xếp hàng xem bói, Sở Y Phàm cũng vào góp vui.

Tôi từng gặp không ít chuyện lạ, những điều cần biết đã biết hết rồi, cuộc sống hiện tại cũng nắm chắc trong tay, nên chẳng hứng thú gì mấy.

Kim tổng cũng không xếp hàng, bọn tôi ngồi ngoài gian chờ họ.

Tôi hỏi anh ta: “Sao Kim tổng không vào xem?”

Anh tự tin đáp: “Tôi vẫn luôn cho rằng số mệnh của bản thân là do chính mình quyết định.” Anh ta lại tò mò hỏi ngược, “Sao cô cũng không vào, chẳng phải phụ nữ thích mấy trò này lắm ư? À đúng rồi, chiếu theo thái độ của cô đối với thần phật, có thể thấy được cô cũng không tin mấy chuyện này.”

Sao không tin? Sau khi vận mệnh đã bày ra cho tôi thấy nhiều chứng cứ xác thực đến vậy.

Tôi lắc đầu: “Không, thực ra tôi tin vào số mệnh lắm. Nhưng hiện tại tôi thấy rất hạnh phúc, nên không muốn biết chuyện tương lai nữa.”

“Ồ, tại sao?” Anh ta bỗng hứng thú hỏi tiếp.

“Nếu số mệnh có thể thay đổi, có xem bói cũng vậy thôi; còn nếu nó không thay đổi được, xem bói rồi thì có thể làm gì? Mạng tốt còn đỡ, chứ nếu mạng xấu thì không dưng lại nảy ra gánh nặng tâm lý, ảnh hưởng đến hạnh phúc hiện tại.

Anh không biết lúc chờ chết trong bất lực là điều rất đáng sợ à? Thà tôi cứ ngây thơ vui khỏe, hưởng thụ trọn hạnh phúc của chính mình.” Dứt lời, tôi ném một ánh mắt ‘Hiểu chưa’ cho anh ta.

Anh nhìn sâu vào mắt tôi, “Cô đúng là có rất nhiều ý nghĩ kỳ lạ.”

Tôi kiêu ngạo hất cằm lên: “Đúng đấy, sản phẩm của gia đình nhà họ Lâm, không phải người thường!”

Anh lại liếc tôi bằng ánh mắt thâm sâu, mỉm cười: “Sở Y Phàm là một người may mắn.”

Tôi không thẹn mà rằng: “Cũng không hẳn may mắn đâu, gom góp mấy đời mới gặp được tôi đấy!”

Anh ta cười ha hả, nhưng vẻ mặt lại hơi khó hiểu. Đúng lúc này, Sở Y Phàm bước ra, sắc mặt không tốt lắm. Tôi chẳng hơi đâu mà xem xét biểu tình của Kim tổng nữa, lên tiếng tỏ ý sẽ đi trước, đứng dậy đón Sở Y Phàm. Sau lưng dường như có tiếng thở dài, nhưng tôi không quan tâm lắm.

Sở Y Phàm kéo tôi ra một góc nhỏ, tôi trách anh, “Bảo anh đừng đi xem rồi mà, giờ khó chịu rồi phải không. Nói đi, tương lai anh như nào?”

Anh bực mình nói: “Không phải tương lai của anh, mà là tương lai của chúng ta, đại sư nói người kia đã xuất hiện rồi.”

“Người kia là ai?” Tôi tạm thời chưa phản ứng kịp.

“Chính là người trả nợ kia ấy, mà anh ta sẽ…” Sở Y Phàm muốn nói lại thôi, “Ầy, không được, anh phải suy xét kỹ lại.”



Đi Tây Tạng về, bạn bè của tôi lại tăng thêm vài người, tất cả đều xung phong làm tai mắt cho tôi, vỗ ngực lớn tiếng cam đoan sẽ phấn đấu đến cùng để bảo vệ sự trong sạch của Sở Y Phàm.

Tôi lại tiến hóa rồi, từ rồng bá vương thăng cấp lên nữ thần, bây giờ họ gọi tôi là “Muse”.

Về sự xuất hiện của biệt danh này, họ bảo là vì trong cả chuyến đi tôi thường phát biểu những lý luận kỳ lạ, vậy nên mới được vinh tặng “Chuyên gia ngụy biện”. Tôi thấy cái tên không hay lắm, nhưng thịnh tình khó chối, chỉ đành vận dụng bộ não tuyệt thế vô song của mình, đổi thành “Muse”(4).

(4): muse có nghĩa là “suy nghĩ” trong ngôn ngữ Âu-Ấn.

Lúc tôi đề xuất cái tên “Muse” này, không khỏi lại khuất phục được một số người. Giờ tôi đã quen với ánh mắt sùng bái của họ. Nữ thần ấy mà, vốn là để người người thờ cúng, xem như tôi đã danh xứng với thật rồi nhỉ?

Tôi trở thành người-thân-của-nhân-viên được hoan nghênh nhất trong công ty.

Nhưng Sở Y Phàm lại chẳng vui vẻ gì. Từ lúc xem bói ở Tây Tạng về, anh lại tập trung sự nghi ngờ về kẻ đến trả nợ vào công ty mình, vì những người tôi quen biết gần đây đều ở đấy cả. Vì thế mà số lần tôi đến công ty bọn họ ít đi nhiều. Nhưng tai mắt của tôi cũng không ít, lần trước đấu một trận với hồ ly cũng đã dọa rất nhiều kẻ trong đội tiểu tam chạy mất, vậy nên tôi an tâm tạm biệt với cuộc sống lệ thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.