Hệ Thống Hoàn Mỹ

Chương 5




Mấy tháng sau, hợp đồng lớn nọ đã đến đoạn kết, công ty đối tác mời nhân viên phụ trách đến Tây Tạng khảo sát du lịch. Sở Y Phàm đương nhiên phải có mặt. Tôi vốn định nhân cơ hội này để về Nam thăm con trai, Sở Y Phàm lại không muốn tôi đi một mình.

Tôi hỏi anh, nếu người trả nợ kia mãi không chịu xuất hiện thì anh dự định trông tôi cả đời à? Anh bảo cũng chả cần thiết lắm, chờ tới khi tôi từ ngọc tốt biến thành mắt cá, anh tự khắc sẽ không kiểm soát nữa. Sau đó, anh đóng thêm một khoản tiền, tôi được ngồi cùng máy bay tuyến Bắc Kinh – Lhasa. (Làm việc bán thời gian tốt thật ấy, xin phép rồi cứ việc nghỉ.)

Vị Kim tổng kia cũng có tên trong danh sách, vì anh ta là cấp trên, tô không thể không cung kính chào hỏi lấy lệ.

Tôi hơi nhung nhớ khoảng thời gian mình làm Thái hoàng thái hậu làm mưa làm gió xưa kia. Lúc ấy tôi có cần phải nhìn ánh mắt người khác đâu? Tôi không ra vẻ khó chịu với họ đã là tốt bụng lắm rồi. Quyền lực ơi! Mất rồi mới biết quý.

Đến Lhasa, trời đã ngã chiều, đối tác đặt phòng khách sạn rất gần cung điện Potala. Ổn định xong chỗ nghỉ, hướng dẫn viên dặn dò ngày đầu tiên tốt nhất là đừng vận động mạnh, tập thích ứng trước đã.

Sau buổi cơm tối, tôi và Sở Y Phàm tản bộ ở quảng trường trước cung điện Potala, tôi đấm chân nói: “Chồng ơi, mỏi quá.”

Sở Y Phàm đáp: “Chân anh vẫn ổn, chỉ thấy hai cánh tay mất sức thôi.”

Tôi trèo lên lưng anh: “Vậy thì hay quá, anh đi, em xách đồ.”

Bấy giờ, sau lưng có người bật cười, hóa ra là Kim tổng.

Tôi ngượng ngùng trượt xuống.

Anh ta đồng hành với chúng tôi, chuyện phiếm cả hành trình, vô cùng lắm lời.

Từ lúc quen biết anh ta, sao tôi chưa bao giờ thấy anh ta lạnh lùng gì cả? Chả biết lời đồn đãi từ đâu xuất hiện cơ.



Người cùng đi còn có Kim phó tổng và người tình mới của gã. Tên Kim phó tổng này thực sự rất trăng hoa, cô trước vừa rời cô sau lại tới. Lần này là một cô ca sĩ hạng ba, là dạng ngực to óc bé. Cả đường khoe da khoe thịt, luôn trỏ tay chìa móng, dùng cái nhẫn kim cương to bự kia lòe mắt người khác. Còn luôn lấy thân phận bà chủ ra hất hàm sai khiến này nọ.

Các vị chủ quản thấy nhiều loại “thảm điện” này lắm rồi, vả lại gã Kim phó tổng kia cũng chỉ sắm cái chức bù nhìn, thế nên họ đều mặc kệ cô ta. Xem ra, Kim tổng rất đau đầu với gã anh trai này, song không thể không nhíu mày kiềm chế, nhưng đối với ả đàn bà kia thì anh ta lại không khách sáo đến như vậy. Kim phó tổng rõ là sợ em trai mình, cũng chả dám ra mặt vì cô tình nhân ngọt ngào ấy.

Cô ta biết mình đâm đầu vào tường, bèn vươn xúc tua về phía tôi. Từ sau vụ “hóa yêu quái” thảm đạm nọ, tôi đã ăn mặc lại theo phong cách cũ. Ả có vẻ thích nhìn quần áo đánh giá thân phận, luôn xếch mắt liếc tôi. Tôi là ai? Thái hoàng thái hậu đấy nhé! Lý nào lại cho ả vào mắt chứ, cứ mặc kệ thôi. Cô ả lại luôn quấn lấy tôi.

Ngày nọ, trên đường đến Nyingchi, họ đang bàn bạc việc công, chỉ thừa lại hai kẻ ngoài cuộc là tôi và cô nàng. Ả lại khoe khoang với tôi, ầm ĩ vô cùng.

Bấy giờ, ả dùng giọng Hương Đài ra vẻ oán trách nhưng thực chất là để khoe khéo: “Ối da, chịu ơn người ta phiền thật, em có một người bạn mở phòng khám răng hàm mặt á, để giúp đỡ việc làm ăn của anh ấy, em thay toàn bộ răng thành sứ hết luôn, làm một cái tốn tới 3000 đồng, cả hàm thì cũng gần 10 vạn rồi, ghét thật ấy!”

Đệt, cô nạm vàng hết mới giỏi kìa! Tôi bị quấy rầy tới bực mình, cười hi hi nhại lại giọng ả, hỏi một câu: “Ô vậy hở, thế thì em nên mừng ha, may mà bạn em không mở phòng lắp tay chân giả đấy!” Cô nàng bị tôi chặn họng.

Người bên cạnh cười phá lên, hóa ra, chả biết từ lúc nào mà bọn họ đã ngừng thảo luận, nghe thấy đoạn đối thoại của hai bọn tôi. Vị Kim tổng kia lại nhìn tôi với vẻ hứng thú, đồng thời ngăn anh trai mình làm khó dễ tôi. Gan tôi to hơn nhiều. Thấy vị Kim tổng nọ cũng rất biết lý lẽ, tôi lại tha thứ 10%.

Sau này trước mặt tôi, ả kia ngoan ngoãn hơn nhiều.



Các danh cảnh Tây Tạng cách nhau rất xa, phần lớn thời gian đều phí hết vào việc đi đường. Đường đến Châu Phong rất hiểm trở, ngồi xe bò không an toàn, mọi người bèn thuê vài chiếc jeep, bốn người một chiếc. Hai chúng tôi bất hạnh được phân cùng xe với bọn Kim phó tổng. Cặp gian phu dâm phụ ngồi cùng nhau, hại đôi vợ chồng tôi đây phải người trên người dưới.

Tôi thầm bực mình, ngoài mặt lại không tiện thể hiện, chỉ đành chìa tay ra ghế trước cho chồng nắm. Tôi nhớ chuỗi ngày được làm Thái hoàng thái hậu lắm rồi!

Xe băng qua từng đoạn đường đèo, mãi mà không dừng, chúng tôi ngày càng lên cao so với mặt nước biển, tôi dần có cảm giác váng đầu, tim đập nhanh. Vậy mà cô ả kia lại chẳng một phản ứng nào, chả biết có phải ông trời thiên vị kẻ ngốc không nữa? Cả đoạn đường này, cô nàng sức khỏe dồi dào, nũng nịu mãi với vị Kim phó tổng kia.

Tôi mặc định bản thân là Quan Âm, nhắm mắt để ngoài tai.

Tôi khó chịu lắm rồi, rất thèm được vùi mình vào lòng chồng! Cũng tại hai kẻ kia cả!

Tới một khúc đèo, phía trước tắc đường, tôi bước xuống xe, ngồi xổm nôn thốc nôn tháo. Chồng ngồi hàng ghế trước lao ra, vỗ lưng tôi. Bấy giờ Kim tổng trên chiếc xe trước cũng bước xuống, tiến đến hỏi han, sau đó chú ý tới cách sắp xếp chỗ ngồi rồi bảo hai người trên xe của anh ta xuống đổi với chúng tôi. Cuối cùng tôi đã có thể vùi mình vào lòng chồng, hảo cảm với Kim tổng cũng tăng lên, sắp tha thứ đến 50% rồi.

Sau khi nôn xong, tôi khỏe hơn nhiều, dường như đã nôn sạch cả cái chứng sốc độ cao kia. Đến chùa Nhung Bố, tôi đã kịp hồi sức lại. Chùa Nhung Bố là một ngôi chùa nhỏ, xung quanh không có người sinh sống, chỉ có một quán trọ. Mọi người không có chỗ vui chơi giải trí, bèn tập hợp tán gẫu trong sảnh trọ.

Cô nàng kia no cơm rồi lại bắt đầu tíu ta tíu tít. Bây giờ ả đang đòi thảo luận tên mình, bảo là muốn sửa một nghệ danh có lợi cho sự nghiệp. Ngoài Kim phó tổng, những người còn lại chả ai quan tâm đến.

Tôi vẫn ghim trong lòng vụ bọn họ chia tách hai vợ chồng mình, bèn tiếp lời: “Cô có thể đổi tên thành Bao Mạn, Bao của hoa bao, Mạn của hoãn mạn(1), ý là sự nghiệp của cô sẽ như hoa chậm rãi bung nụ, mãi mãi trường tồn mà không héo tàn nhanh chóng. Ngoài ra cũng đồng âm với nữ minh tinh nổi tiếng Ingrid Bergman(2), cô đúng là có vẻ giông giống bà ấy.” Bergman, xin lỗi bà, để ả ta mắc câu, tôi chỉ đành hy sinh tên tuổi bà thôi.

(1): hoa bao là nụ hoa, hoãn mạn là chầm chậm.

(2): bà sinh năm 1915, mất năm 1982, là một nữ diễn viên người Thụy Sĩ nổi tiếng của Hollywood.

Ả thấy cuối cùng cũng đã có người để ý đến mình, bèn phấn chấn hơn, lại nghe lời tôi nói có vẻ hay ho, lập tức lôi gương ra ngắm ngang ngó dọc, “Thật à? Em thật sự giống bà ấy ư?” Sao giống được chớ? Có khi cô nàng ngốc nghếch này còn chả biết Bergman là ai.

Tôi gật đầu chắc nịch, nói trái lương tâm: “Không sai, nhất là mắt và miệng, đượm nét phong tình hệt bà ấy.” Là dạng ‘phong tình’ trong bộ “Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông”(3).

(3): từ phong tình (风情) đầu tiên có thể hiểu nôm na là nét quyến rũ, từ phong tình (疯情) thứ hai là điên khùng, ý nữ chính muốn bảo ả này điên điên khùng khùng, kinh dị như bộ phim “Án mạng trên chuyến tày tốc hành phương Đông” mà nữ diễn viễn Bergman từng thủ vai diễn.

Cô nàng vui vẻ, thoáng chốc đã thân thiết hơn với tôi, “Hình như nét chữ của cái tên này không đẹp lắm.”

Chả sao hết, tôi có chuẩn bị rồi, cô không muốn người ta biết mình phản ứng ‘chậm’ thì cứ đổi thành ‘mạn’, rất hợp với dáng vẻ không xương của cô còn gì(4). Cái chữ ‘Bao’ kia thì thế nào tôi cũng phải giữ lại, quá xứng với hình tượng bao cỏ của cô rồi(5)!

(4): Mạn (慢) trong gợi ý đầu tiên của nữ chính là ‘chậm’, còn Mạn (蔓) thứ hai nghĩa là củ cải, đều phát âm là [màn].

(5): chữ Bao (苞) được ghép từ bộ ‘Thảo’ và chữ ‘Bao’, gộp lại có nghĩa là bao cỏ, nghĩa bóng là đồ ăn hại, vô dụng, bất tài.

Tôi rặn một nụ cười chân thành: “Vậy cứ đổi thành Mạn trong mạn duyên(6), ám chỉ sự nghiệp của cô sẽ phát triển mọi bề.

(6): lan tràn.

Cô ta cân nhắc một chốc: “Hình như không đủ khí khái.”

Mẹ nó, sao lắm yêu cầu thế, “Vậy cứ để là Mạn trong mạn diệu(7), biểu thị vóc dáng tốt của cô.” Vẫn rất oan ức cho hoa mạn đà la rồi, dù nó có là cỏ độc thì cũng là tiêu chuẩn của Thủy Hoa Sinh(8). (Thủy Hoa Sinh là một loài thực vật sinh sống dưới nước, do lão Mao đưa vào Trung Quốc, từng phá hủy cân bằng hệ thống thực vật của Trung Quốc, đến giờ vẫn chưa thể diệt sạch, những loài gia súc như dê cừu ăn vào có thể trướng bụng mà chết.)

(7): duyên dáng uyển chuyển, đồng thời chữ Mạn đó cũng là Mạn trong mạn đà la.

(8): chả biết nên gọi là cây gì, chỉ biết tên khoa học của chi thực vật này là Alternanthera philoxeroides, nôm na có nghĩa là thực vật có hoa thuộc họ Dền.

“Hình như hơi tầm thường.”

Tôi dẫn dắt từng bước, “Vậy thì Mạn trong lạn mạn nhé, hàm ý rằng cô ngây thơ thuần khiết.” Ờ thì ‘nát’ đến ‘tràn ra’ luôn rồi thì có(9).

(9): lạn mạn (烂漫) có nghĩa là hồn nhiên chân chất, nhưng nếu tách ra từng chữ thì ‘lạn’ có nghĩa là ‘nát’, còn ‘mạn’ là tràn ra.

“Hình như hơi thiếu nét độc đáo.”

Tôi vẫn rất kiên nhẫn, “Vậy cứ để chữ Mạn với bộ nữ kế bên, có ý chỉ phụ nữ(10), toát ra vẻ thân thương, cũng vừa có thể quảng bá hình ảnh bản thân, tên của Vương Tiểu Nha cũng thuộc loại này đấy(11).”

(10): Mạn (嫚) có bộ nữ (女) đứng kế chữ Mạn (曼).

(11): Tiểu Nha (小丫) có nghĩa là hầu gái nhỏ, cũng có nghĩa gợi nhắc lại tuổi thơ từng lang thang đầu đường xó chợ của Vương Tiểu Nha.

Lần này thì ả vừa lòng rồi, “Được, cứ thế đi, một cô gái như hoa như ngọc. Ừm! Đúng là không tồi! Tiểu Lâm à, chị hiểu biết rộng thật ấy!”

Cũng chả nhiều nhặn gì, chỉ vừa đủ để biết nếu phát âm chữ ‘Mạn’ ấy theo thanh nhất thì có nghĩa là phụ nữ, nhưng phát âm theo thanh tư thì lại mang ý khinh thường, làm nhục. Cô là cái loại vô dụng khiến người khác khinh thường!

Cô nàng thích thú với cái tên mới, sau khi cảm ơn tôi thì đi nũng nịu với tên gian phu kia.

Tôi gục lên vai chồng mà cười trộm. Sau vụ ‘Người trâu’ bạn tôi, Sở Y Phàm đã được tôi huấn luyện đến mức thâm sau khó lường, thế nên căn bản đã hiểu được lời vàng ý ngọc của tôi, khẽ nói bên tai: “Em đúng là cái đồ tồi chửi người không tục!”

Tôi cười đủ rồi, ngẩng đầu lên khỏi vai chồng thì bắt gặp Kim tổng đang tán thưởng, vui vẻ nhìn tôi, hóa ra anh ta cũng rất thông minh. Tôi nhíu nhíu mày ra vẻ hiểu lòng nhưng không tiện nói, cũng bởi sự thông minh ấy mà tôi lại châm chước tha thêm 10% cho anh ta.

Bên này chồng lấy bút viết ý nghĩa của chữ Bao kia ra, tôi lại cầm bút bổ sung ý của Mạn, sau đó chuyền cho đám chủ quản nọ đọc. Bầu không khí sôi nổi hẳn lên, chồng có vẻ rất hãnh diện.

Ngày hôm sau, mọi người đột nhiên nhiệt tình hơn với ‘Bao Mạn’, không ngừng gọi tên mới của cô nàng. Ả rất vui vẻ, đúng là cái tên tốt, chưa gì mà nhân khí đã vượng rồi.

Sau này, Bao Mạn liền xem tôi là tri kỷ, luôn tìm tôi tán gẫu. Tôi cũng hết bị sốc độ cao rồi, tinh thần dư dả, rỗi rãi cũng đùa giỡn với ả. Cô ta đúng là ngớ ngẩn, còn vị Kim phó tổng kia đúng là tiêu chuẩn của đám thế gia đời thứ hai, vừa vặn dưa hỏng phối táo hư, nồi lệch úp vung méo. Lúc nào họ cũng xem mấy câu đùa bỡn của tôi là lời khích lệ.

Còn chồng thì đứng cạnh bận rộn viết giấy giải thích ẩn ý của tôi rồi chuyền tay nhau đọc, mọi người vô cùng vui vẻ.

Mắng người vô tri thì chẳng thú vị gì, khi dễ người đần độn cũng không phúc hậu cho lắm, thắng được ả lại chả có cảm giác thành tựu, vì thế, chưa đến hai ngày tôi đã mất hứng rồi. Mà người khác lại bị tôi khơi dậy hứng thú, lúc không thảo luận việc công thì kéo đến dụ dỗ tôi nói chuyện, sau đó được mấy lời lảm nhảm vớ vẩn của tôi chọc cười sảng khoái.

Sau khi không được làm Thái hoàng thái hậu, một lần nữa tôi lại là đích ngắm của mọi người, đến cả Kim tổng cũng thỉnh thoảng tham gia vào hội tán phét của chúng tôi, mọi người công phá thành công hình tượng lạnh lùng khắc nghiệt của anh ta. Danh tiếng của Sở Y Phàm bị tôi qua mặt, đến nỗi có ngày Bao Mạn gọi anh là anh Lâm luôn. Bầu không khí của cả đội ngũ có sự hòa hợp trước nay hiếm thấy.



Người Tạng tín Phật, ven đường bắt gặp rất nhiều chùa miếu. Người cùng đi đều dập đầu thành kính, kính tiền hương khói. Tôi lúc nào cũng đứng cạnh ngắm cảnh náo nhiệt, chưa từng dập đầu hay quyên tiền.

Cuối cùng cũng có người không chịu nổi nữa, bảo tôi keo kiệt. Tôi trợn mắt, móc túi mình, “Ai nói? Tôi đều tặng tiền không màng số lượng nhé.” Tôi ném túi tiền lên trời, miệng lẩm nhẩm: “Phật tổ ạ, người muốn lấy bao nhiêu cứ lấy, số còn lại trả cho con.” Sau đó tôi đón lấy túi, ra vẻ lật xem, “Ây dà, Phật tổ ơi! Người khách sáo quá rồi, vậy mà chẳng lấy đồng nào hết!” Tôi huơ huơ tay với bọn họ, “Thấy chửa, không phải tôi keo mà là Phật tổ khách sáo, người không muốn lấy thì tôi cũng hết cách rồi.”

Mọi người bị tôi chọc đến mức dở khóc dở cười, Sở Y Phàm kiêu ngạo ôm lấy tôi, “Biết sự lợi hại của vợ tôi chưa!”

Có người chưa từ bỏ ý định, vẫn khuyên, “Cô quyên tiền hương khói có thể trừ ác nghiệp, tích công đức cho bản thân. Cứ cho là không quyên tiền thì dập đầu cũng được mà.”

Tôi vẫn cố lươn lẹo, “Nếu thực sự cúng hương hỏa là diệt được tội nghiệt thì chả phải tương đương với việc đút lót cho Phật tổ à? Nếu Phật tổ thực sự vì điều này mà giúp người trừ ác thì đã phạm tội ăn hối lộ, lúc đấy chúng ta hẳn nên lật đổ ông mới đúng. Sao tôi có thể quỳ trước mặt ông ta?

Nếu bảo đưa tiền thì tích công đức, thì tôi và Phật tổ có quan hệ mua bán, đều bảo khách hàng là Thượng đế, đấy, ông ta ngang hàng với Thượng đế mà, người bỏ tiền là đại gia, vậy thì ông ta nên đến nịnh nọt lấy lòng tôi mới phải. Sao ông ta dám để tôi quỳ xuống?

Lại nói, nếu Phật tổ công bằng chính trực, thì sẽ chẳng vì tôi có dập đầu, quyên tiền hay không mà sửa mệnh cho tôi, vậy thì sao tôi phải cầu cạnh ông ấy? Nếu ông dám sửa, thì những vị thần không ngay thẳng này chả đáng nhận được sự kính trọng, tôi cũng khinh chẳng thèm lấy lòng ông ta.

Vậy cho nên, vì để giữ hình tượng vị Phật công bằng thanh liêm trong lòng mình, tôi cũng không vì ông ấy không ở trước mặt mình mà giở thủ đoạn, thế là khỏi dập đầu hay quyên tiền gì hết. Nếu ông không đến bợ đỡ tôi, tôi cũng chỉ đành có nhiêu xài nhiêu thôi.”

Sau khi tôi phát biểu xong, một phần ba người trợn mắt há mồm, một phần ba bắt đầu đung đưa, một phần ba còn lại dùng ánh mắt sùng bái chân thành nhìn tôi. Sau này, không ai còn ý định đến khuyên tôi làm gì nữa, hơn nửa số người gia nhập phe cánh của tôi, bỏ cả tín ngưỡng.

Ôi, đúng là sinh không gặp thời! Nếu tôi được sinh ra trong thời kỳ đầu xây dựng Đảng, Lâm Đảng của tôi vừa xuất hiện thì ai dám tranh phần? Tôi nhất định có thể phát triển đảng của mình một cách nhanh chóng, xã hội cũ đại gian ác cũng đã có thể biến mất sớm hơn vài chục năm. Các vị đồng bào từng vùng vẫy cực khổ dưới đáy xã hội ơi, là lỗi của tôi cả! Tôi đúng là chẳng nên sống uổng trước sau ba trăm năm! Nước cộng hòa ơi! Tuổi của ngươi vốn đã có thể lớn hơn chút ít.

Khóe mắt của Thích Ca Mâu Ni bên kia hơi ánh lệ, Vô Tụ Long Hương khuyên: “Đừng khóc mà Ngã Phật, nước mắt cũng là nước, ít vài khoản tiền thôi mà, không tới mức tự làm khổ mình chứ.”

Ngã Phật nghẹn ngào: “Cô đăng trên Tấn Giang thì có tới mấy ngàn người đọc được, mấy ngàn người này lại kể lại cho người thân, vậy sẽ trở thành mấy bạn người, cuối cùng thành một đốm lửa lớn. Ta bây giờ không vợ không con, cô lại chặn dường hương khói của ta, bảo ta sau này làm sao mà sống chứ! Hu hu…”

Bên này lão Tưởng hãy còn sợ hãi, vỗ ngực mà tự an ủi mình: “May mà Lâm Tử Thanh không trà trộn tới thời này, nếu không cũng chả biết mình còn có thể chạy trốn tới Đài Loan được không. May mà tai qua nạn khỏi!” Lão Tưởng dòm trời hát vang, “Cảm ơn người đã yêu thương tôi, không để Lâm Tử Thanh đầu thai sớm…” —– với giọng Đài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.