Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 17: Ức hiếp trăm đường




Dịch giả: One_God

Bốn người Tu Đồng Túy cuối cùng cũng đều theo chân Đoan Mộc Vũ quay lại quáng mạch Tam Âm Thạch. Lúc này, mặc dù trong lòng bọn họ vẫn đang hoài nghi Đoan Mộc Vũ nhưng đã không chắc chắn như trước nữa bởi vì nếu hắn thật sự là thủ phạm thì đã không dừng tay mà lập tức khử bọn họ rồi.

Nhưng sau khi trở lại quáng mạch Tam Âm Thạch, tình hình trước mắt khiến mọi người lần nữa trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả Đoan Mộc Vũ cũng không ngờ sự tình lại phát sinh như thế! Đúng như suy đoán của hắn, Tô Mộ Huyền vẫn còn sống nhưng giờ phút hắn bị xiên thành một xâu với thi thể Liên Trì bằng một cái xúc tu của Thạch Ảnh Thú!

Xúc tu của Thạch Ảnh Thú đâm trước vào chính ngay vết thương của Tô Mộ Huyền, sau đó đâm vào đầu Liên Trì đang ngồi phía dưới, trực tiếp giết chết hắn ngay.

Tô Mộ Huyền cũng dùng hết sức bình sinh, lấy thanh kiếm Thượng Huyền Nguyệt chém đứt xúc tu Thạch Ảnh Thú xong rồi hôn mê. Nhưng may một điều là hắn bị đâm trúng ngay vết thương lúc trước nên giờ bị đâm thêm lần nữa cũng không hề gì, thương thế chỉ hơi nặng hơn chứ không chết được.

Nơi đây đều là người có kinh nghiệm nên sau khi cẩn thận quan sát một phen liền lập tức hình dung được cảnh chiến đấu lúc trước.

Đầu tiên, hẳn Liên Trì đứng trước Tô Mộ Huyền ba bước để cảnh giới. Nhưng Thạch Ảnh Thú đột nhiên tấn công, xuyên thủng bàn chân trái của hắn rồi lại xuyên thẳng lên bụng, khiến hắn trọng thương!

Sau đó, lượt công kích thứ hai cũng bắt đầu. Lực đạo tấn công vô cùng mãnh liệt, trực tiếp ghim chặt Liên Trì trên mặt đất, khiến hắn mất năng lực chiến đấu.

Ngay sau đó, cái xúc tu đang xuyên qua ngực của Liên Trì được rút ra, đâm xuống mục tiêu là đầu của Liên Trì!

Ngay thời khắc mấu chốt này thì Tô Mộ Huyền vốn đang nằm trên đất, trọng thương chưa lành bỗng nhiên bộc phát, thay Liên Trì đỡ một kích kia. Nhưng hắn cũng chẳng thể thay đổi được tình hình, xúc tu cuối cùng vẫn đâm nát đầu Liên Trì. Với lại Tô Mộ Huyền cũng xem như lợi hại, dưới tình huống đang trọng thương mà lại có thể chặt đứt xúc tu, khiến Thạch Ảnh Thú kinh sợ thối lui. Chứ nếu không, cái mạng nhỏ của hắn cũng đã ra đi!

Cả quá trình cộng với những dấu vết chiến đấu đều không có bằng chứng nào chứng minh Tô Mộ Huyền mưu hại Liên Trì!

"Đoan Mộc Vũ, ngươi còn lời gì để nói? Tất cả toàn là bịa đặt lung tung! Cái gì mà Tô Mộ Huyền còn sống thì hắn chính là hung phạm? Không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh điều đó cả, rõ ràng là ngươi vu oan nhưng chúng ta vẫn là có mắt. Tình huống như này ngươi nói làm sao? Nếu như Tô Mộ Huyền là hung thủ, thì hắn chính là kẻ ngu nhất trong thiên hạ!"

Đoạn Hồng Văn gầm lên. Liên Trì là sư đệ của hắn, tình cảm với nhau luôn luôn rất tốt nhưng hôm nay một người đã chết, cố nhiên thương tâm. Nhưng Tô Mộ Huyền đã xả thân cứu giúp khiến hắn rất cảm kích, cho nên trước tiên phải hoài nghi Đoan Mộc Vũ.

Những người khác như Tương Thư Ất, Hoặc Tinh, Tu Đồng Túy thì giờ phút này hoàn toàn tiêu trừ hoài nghi đối với Tô Mộ Huyền. Đúng như Đoạn Hồng Văn nói, nếu hắn thật sự là hung thủ thì hắn chính là kẻ ngu nhất, mà ngược lại mọi người lại càng hoài nghi Đoan Mộc Vũ hơn.

Im lặng trong chốc lát, Tu Đồng Túy bỗng nhiên nói: "Đoan Mộc huynh, ngươi nói xem có khả năng hung thủ không phải là người trong bọn ta mà là người ngoài. Hắn đang ung dung đứng ngoài, quan sát hết thảy mọi việc. Hơn nữa cố ý lưu lại một chút ít đầu mối, để cho chúng ta tự giết lẫn nhau. Nói không chừng, giờ phút này hắn đang núp ở nơi nào đó mà cười trộm!"

Tu Đồng Túy vừa nói như thế, Hoặc Tinh, Tương Thư Ất không khỏi gật đầu. Đích xác là có khả năng này, năm sư huynh đệ bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, biết gốc biết rễ, không thể nào là thủ phạm. Mà Tô Mộ Huyền bị thương nặng nhất, cơ hồ chỉ còn lại có một hơi thở, lại liều chết cứu viện Liên Trì thì càng không phải.

Về phần Đoan Mộc Vũ, lúc trước rõ ràng hắn có cơ hội giết chết bọn họ nhưng lại không động thủ, cho nên cũng không giống. Vì vậy, có thể thủ phạm thật sự chính là người khác và đang ẩn nấp.

Đoan Mộc Vũ im lặng. Cho dù Tô Mộ Huyền có phải là thủ phạm thật sự hay không thì có điều chắc chắn là thủ phạm này thật quá giảo hoạt. Đến thời khắc này, đến cả một chút dấu vết hắn cũng chưa từng để lộ. Hắn hoài nghi Tô Mộ Huyền chỉ vì chính Tô Mộ Huyền hoài nghi hắn trước, trong thời khắc căng thẳng mới sinh ra hoài nghi chứ không phải hắn có đầu mối gì!

Ngoài ra còn có một điểm trọng yếu đó chính là động cơ! Động cơ của thủ phạm thật sự là gì? Chỉ để trì hoãn thời gian sao? Hay muốn xem một trò chơi?

Cho nên bằng vào sự hoài nghi của hắn cũng không chứng minh được Tô Mộ Huyền là thủ phạm!

Chuyện này như rơi vào ngõ cụt, cũng giống như bọn họ bị vây khốn nơi đây, không thể nào thoát ra được!

"Tu đạo hữu, các ngươi có từng nghe nói đến kẻ có biệt danh Ma Lang Quân chưa?"

Trầm tư hồi lâu, Đoan Mộc Vũ cảm thấy cần một mốc thời gian để suy nghĩ cho kỹ. Và đó chính là lúc hắn gặp Tô Mộ Huyền.

"Ma Lang Quân? Đã nghe qua rồi! Hắn là một tà tu đặc biệt khác thường, tựa hồ không thuộc về bất kỳ thế lực tà tu này cả, hành tung thì quỷ dị, biến ảo đa đoan, xảo trá như cáo, âm hiểm tựa như quỷ. Không ai gặp qua hắn hoặc gặp đều chết. Hắn làm việc rất cổ quái, người của chính phái hắn cũng giết, người của tà phái cũng giết nốt, sau khi giết chết còn lớn lối để lại một đóa hoa nhỏ dùng pháp thuật Thanh Mộc ngưng kết. Ngoài ra người chết dưới tay hắn có cao thủ Linh Thai, mà cũng có Động Huyền. Cho nên thực lực của hắn đại khái cũng là cảnh giới Linh Thai! Cửu Dương Môn ta từng đuổi giết người này hai ba năm trước nhưng thật đáng chê cười, ngay cả bóng dáng của hắn cũng không tìm ra!" Tu Đồng Túy cười khổ đáp.

"Đúng rồi! Đoan Mộc huynh, ngươi vì cái gì đột nhiên hỏi tới người này? Chẳng lẻ người này có liên quan tới chuyện hôm nay?"

"Không! Ta chỉ thuận miệng hỏi mà thôi." Đoan Mộc Vũ khẽ lắc đầu nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên nói: "Ba năm trước đây? Tu đạo hữu, nếu ta đoán không sai thì ba năm trước đây trận đuổi giết của các ngươi có phải xảy ra ở Tầm Dương sơn hay không?"

"Đúng vậy! Đoan Mộc huynh làm sao mà biết được? Lần đuổi giết đó cực kỳ bí ẩn, không hề để lộ chút phong thanh mà?" Tu Đồng Túy kinh ngạc nói.

"Rất đơn giản! Đoán! Tô Mộ Huyền từng nói có xung đột với các ngươi ba năm trước đây, địa điểm ở Tầm Dương sơn."

"Ồ, vậy cũng đúng! Tiểu tử này lại dám đùa giỡn sư muội ta nên chúng ta bắt lấy đánh một trận ra trò." Tu Đồng Túy cười ha ha một tiếng. Xem ra bây giờ hắn đã có suy nghĩ khác với Tô Mộ Huyền.

"Được rồi! Nơi đây rất nguy hiểm, không chừng Thạch Ảnh Thú lại xuất hiện lần nữa. Các ngươi rời đi, chuyển sang một thạch động khác; còn ta ở chỗ này xem xét một phen." Suy nghĩ một chút, Đoan Mộc Vũ liền nói. Hôm nay, ngay cả hắn không thừa nhận cũng phải thừa nhận một điều, thủ phạm đã khiến hắn bó tay.

"Ta và ngươi ở lại!" Tu Đồng Túy gật đầu nói, hắn vẫn không yên lòng với Đoan Mộc Vũ. Mà ba người Hoặc Tinh, Tương Thư Ất, Đoạn Hồng Văn thì dìu Tô Mộ Huyền đang thương hôn mê lên, chuẩn bị rời đi.

Chẳng qua vào lúc này, tay chân Tô Mộ Huyền bỗng nhiên co quắp, thất khiếu chảy máu. Trong nháy mắt, hắn đã không còn thở nữa!

Tình huống phát sinh quá nhanh, thế nên ba người Hoặc Tinh, Đoạn Hồng Văn, Tương Thư Ất không kịp phản ứng. Mà cho dù bọn họ có phản ứng thì cũng không kịp bởi vì sắc mặt bọn họ nhanh chóng trắng bệch, thở dốc vài hơi rồi ngã xuống đất. Tay chân bọn họ cũng co quắp lại, thất khiếu chảy máu, biểu hiện giống như Tô Mộ Huyền. Khác biệt duy nhất chính là bọn họ còn có pháp lực trong người nên tạm thời có thể chế trụ được tình trạng này.

Nhưng có hai người không hề bị gì là Đoan Mộc Vũ và Tu Đồng Túy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.