Editor: Nguyetmai
Ngọn lửa rồng nóng bỏng và năng lượng màu đỏ nhạt kia triệt tiêu lẫn nhau, có điều sự chênh lệch về chất lượng giữa hai bên quá lớn, Lâm Thịnh phun lửa cả nửa ngày mới chỉ triệt tiêu được một chút năng lượng đỏ nhạt.
Chẳng mấy chốc, cậu đã thấy mệt mỏi rệu rã, toàn thân vì phun lửa mà bị tiêu hao quá nhiều năng lượng. Cuối cùng, cậu chậm rãi rời khỏi giấc mơ.
Nhưng Lâm Thịnh không hề từ bỏ.
Ba ngày liên tiếp sau đó, vừa tiến vào giấc mơ, cậu đã điên cuồng phun lửa vào kẻ mặc giáp kim loại, không hề ngừng lại dù chỉ một chút. Còn về mấy kíp nổ, trừ lần đầu tiên có thể mang vào thì hôm sau và hôm sau nữa, dù cậu có cột vào người mình thế nào thì cũng chẳng thể đem theo được.
Có điều, ngọn lửa cậu phun ra cũng chẳng tác dụng mấy với kẻ mặc giáp kia. Lâm Thịnh vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách mới.
Đó chính là dùng khí nitơ hóa lỏng để làm lạnh.
...
...
Tiếng còi vang lên inh ỏi.
Rất nhiều binh sĩ quân đội thực dân Lydum mặc quân phục đen nhanh chóng xếp thành hàng, bước xuống từ con tàu chuyên dụng.
Thượng tá Younis đứng trước bến tàu, biểu cảm lạnh nhạt, mắt không rời khỏi những đội quân Lydum đang nhanh chóng tập hợp lại.
Từ sau lần yêu cầu viện trợ khi trước, quân thực dân đến chỗ này ngày một nhiều. Cùng với đó, lượng người nước ngoài đặt chân đến đây cũng ngày một hỗn tạp hơn.
Nơi này là Biele, là quần đảo nằm giữa Tịch Lâm và Lydum. Trình độ khoa học kỹ thuật của người dân ở mảnh đất này thậm chí còn không bằng một nước thuộc địa của Tịch Lâm.
Sau khi quân thực dân Lydum chiếm đóng được nơi này, bọn họ nhanh chóng lấy đó làm bàn đạp, thành lập các căn cứ để đổ bộ lên Tịch Lâm.
Tuy nhiên, thời gian gần đây, mấy đảng phái ngầm ở mảnh đất này bắt đầu hoạt động mạnh mẽ. Bọn họ hành động với tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn, số lần gây bạo loạn cũng thường xuyên hơn, việc này khiến cho Younis cực kỳ đau đầu.
Tu... tu...
Một chiếc tàu thủy từ xa chầm chậm đi vào cập bến, chuẩn bị tiến hành tiếp tế. Quân đội Lydum đang muốn tiến lên kiểm tra như thông lệ thì...
BÙM!!!
Một tiếng nổ lớn vọng lại.
Từ khu vực kho hàng của bến tàu, một tiếng nổ chói tai đột ngột vang lên. Kế đến là những tiếng súng nổ liên tiếp.
Sắc mặt Younis trở nên cực kỳ khó coi, ông ta lập tức lệnh cho cấp dưới đến giải quyết vụ việc. Không cần suy nghĩ cũng biết việc này nhất định là do đảng phái bí mật ở đây gây ra.
"Thật là lãng phí..."
Một giọng nói non nớt không biết là của bé trai hay bé gái bỗng truyền đến tai Younis.
"Ai!?" Ông ta lùi lại, ánh sáng lục trên tay chợt lóe lên, rút khẩu súng lục đặc biệt của mình ra.
Đập vào mắt ông ta là hình ảnh một cô bé với mái tóc và quần áo đều một màu trắng đang đứng thẳng trên khoảnh đất trống ở bên phải.
Mà không... Hình như là một đứa bé trai...
Younis nheo mắt, nhìn xuống chỗ yết hầu của đứa bé đó. Từ khuôn mặt xinh xắn đến độ gần như hoàn mỹ của nó, cho đến cái cách mà nó xuất hiện đầy bí ẩn và quái lạ ở ngay cạnh ông khiến ông không dám ra tay.
"Ủa... Ông đang hỏi tôi đấy sao?" Đứa bé trai cười một tiếng: "Tôi đang đi nghỉ phép. Vốn định đi giải sầu một chút thôi, chẳng ngờ lại có thể bắt gặp chuyện thú vị đến thế."
"Nghỉ phép?" Younis cảm giác được đối phương đang đánh giá mình một lượt trừ trên xuống. Có điều, ánh mắt kia khiến ông ta không khỏi rùng mình, toàn bộ lông tóc trên người đều vô thức dựng đứng.
Không biết do đâu, rõ ràng đứa bé kia chỉ quan sát ông ta một cách vô cùng bình thường nhưng ông ta lại đột nhiên thấy bản thân giống như một chú ếch bị một con rắn độc nhăm nhe nhòm ngó, chỉ có thể đứng im thin thít chứ không dám cử động chút nào.
"Cần tôi xử lý thi thể giúp không?" Đứa bé mỉm cười, bước tới trước: "Tôi thích người vừa chết, chứ quá mười lăm phút là coi như đồ bỏ rồi."
"Mày, cái thằng này...!" Quá nhục nhã, lửa giận sôi trào trong người Younis. Theo truyền thống văn hóa của Lydum, thi thể vốn là thánh thần, là vật bất khả xâm phạm, huống chi đây còn là thi thể của quân nhân. Làm nhục thi thể chính là làm nhục người thân và cả gia tộc của thi thể đó!
"Mày chết đi!!!" Younis nổ súng không chút do dự.
Giống như những đứa bé lúc trước bị ông ta bắt giết ở mảnh đất này, ông ta thích nhất là được nhìn những đứa bé xinh xắn, đáng yêu kia trúng đạn rồi nháy mắt biết thành vũng máu tanh hôi, đáng sợ. Sự biến hóa trong khoảnh khắc ấy mang lại cảm giác rất tuyệt, khiến ông ta vô cùng ưa thích, cuồng si.
Đây cũng chính là lý do vì sao ông ta cứ khăng khăng bám trụ trên quần đảo này, không muốn bị điều đi đâu khác. Trên quần đảo nhỏ bé này, Younis chính là một trong năm người có vị trí cao nhất.
Đoàng!!!
Viên đạn bắn ra từ khẩu súng mang theo ánh sáng màu lục của tà năng bay đi với tốc độ nhanh đến kinh hoàng, trong nháy mắt đã ghim vào giữa trán đứa bé trai.
Bụp.
Đứa bé đó sờ sờ vào vết đạn tròn xoe, túa máu vừa xuất hiện trên trán mình, vẻ mặt trông khá bất đắc dĩ.
"Tại sao mấy ông ai cũng thiếu kiên nhẫn đến vậy hả? Tại sao lại không để cho tôi nói hết lời?"
"Mày...!!?" Younis hoảng sợ, mắt không rời khỏi đứa bé trai vẫn bình thường như không có gì xảy ra kia. Vết thương trên trán nó rõ ràng vẫn đang chậm rãi rỉ máu.
"Tôi diễn giống lắm đúng không?" Đứa bé chạm nhẹ vào vết thương trên trán: "À phải rồi, còn thiếu dịch não tủy nữa. Đầu bị bắn trúng thì phải có dịch não tủy chảy ra nữa mới phải."
Nó đưa tay móc móc vào miệng viết thương, chẳng mấy chốc, ở cái lỗ toe toét máu trên trán thực sự bắt đầu chảy ra dịch não...
"Mày, cái con quái vậy này!!! Giết nó đi!!!" Younis hét toáng lên, gương mặt bởi quá sợ hãi mà trở nên vặn vẹo, dúm dó hết cả.
Nhưng tất cả binh lính xung quanh đều giống như những pho tượng bất động, chỉ đứng yên tại chỗ, giống như họ vốn không nghe được những gì ông ta đang nói.
"Sụp đổ rồi sao?" Coi bộ mặt đứa bé đã mất hết hứng thú.
Xoẹt...
Trong nháy mắt, tất cả binh lính xung quanh, bao gồm cả Younis, toàn thân run lên từng chập, máu trên người nhanh chóng bị rút khô cạn, dồn hết toàn bộ vào hai cánh tay. Sau đó, họ ngã rạp xuống đất.
"Mày... Mày... Rốt cuộc...??" Younis giãy giụa, ánh sáng lục trên người lóe lên vài cái, cuối cùng cũng cố nói được một câu.
"Tôi là Cardura của tổng hội Thiết Quyền, năm nay mười hai tuổi, thích cà rốt, yêu cà rốt. Ước mơ là một ngày nhất định có thể trồng được cà rốt màu trắng. Ông còn muốn hỏi cái gì không?"
Đứa bé trai đáp lại lời ông ta, không hề giấu giếm mà nói rõ mọi thông tin về mình.
Younis trợn tròn hai mắt, toàn thân nhanh chóng trở nên khô héo, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức. Tất cả tinh hoa trong cơ thể đều dồn hết về hai cánh tay, sau đó chậm rãi hòa vào trong đất giống những binh lính khác.
Khi nãy có khoảng hơn một trăm người ở bến cảng, thế mà giờ đây đều bỗng chốc hóa thành những cái xác khô. Họ chậm rãi chìm vào trong đất, biến mất không để lại chút dấu tích nào.
"Coi như là bữa sáng..." Đứa bé khẽ xoa bụng vài cái rồi nhanh nhẹn đi thẳng đến chỗ có tiếng nổ phát ra.
"Để xem thử xem còn có gì ăn được nữa hay không đây." Nó ngâm nga hát vài bài, bình thản như không có gì xảy ra, đi thẳng đến chỗ kho hàng.
Lúc này, những người khác ở bến tàu, những du khách và cả những thuyền viên thuyền trưởng trên tàu mới nhìn thấy Younis cùng tất cả binh lính Lydum đều đã biến mất.
A a!!!
Những tiếng hét to đến váng đầu.
...
...
Xì...
Lâm Thịnh vác bình nitơ lỏng, xả như điên vào kẻ mặc giáp kim loại. Một lượng lớn khí ở nhiệt độ thấp hóa thành sương trắng, dội ào ào vào cái kẻ đang gầm thét kia.
Nitơ lỏng nhiệt độ -100 kết hợp với tốc độ khủng khiếp, nhanh chóng hạ nhiệt cho năng lượng màu đỏ nhạt trên người kẻ mặc giáp kim loại.
Đây là bình nitơ lỏng thứ năm Lâm Thịnh mua được. May mắn thay, ở những nơi ven các thành phố lớn, việc mua nitơ lỏng cũng không phải chuyện khó khăn gì. Lâm Thịnh chỉ cần loanh quanh ở các kho lạnh cỡ lớn vài vòng, tiêu tốn khoảng mấy ngàn đồng là đã có thể mua về mười bình.
Trong số mười bình ấy, hiện giờ chỉ còn lại hai bình, nhưng hiệu quả thì lại khá tốt. Nhiệt độ trên người kẻ mặc giáp kim loại càng ngày càng xuống thấp.
Chờ đến thời điểm thích hợp. Lâm Thịnh đột nhiên mở miệng.
Khè!!
Một luồng lửa đỏ hình quạt mạnh mẽ phun thẳng lên người kẻ mặc giáp kim loại.