Editor: Nguyetmai
Mục tiêu vừa toi đời nhưng cũng không có thông báo nhiệm vụ thất bại, điều này chứng minh việc giết người được ngầm cho phép.
"Nhiệm vụ này đúng là điên rồ."
Hàn Tiêu lắc đầu, anh dựng thi thể ông lão lên rồi nhét vào tủ, thầm nghĩ: "Cứ giấu được lúc nào hay lúc đấy đã."
Hàn Tiêu không muốn giết người hàng loạt, các mục tiêu đều là những quan chức có địa vị nhất định, nếu giải quyết hết mà Hồng Phong không vỡ tổ mới lạ, làm vậy không có ích mà chỉ có nguy.
Ngược lại chuyện một quan chức bỗng nhiên ra đi chẳng qua chỉ là việc ngoài ý muốn, chắc họ sẽ không điều tra ra đâu…
Còn lại mục tiêu cuối cùng là Dorasi Farami, đây là kẻ có địa vị cao nhất trong số năm quan chức mục tiêu, biệt thự cũng lớn nhất, lực lượng phòng thủ càng nghiêm ngặt hơn.
Hàn Tiêu làm từng bước một, tranh thủ lúc xuất hiện điểm mù để lẻn vào dinh thự, anh ẩn mình trong bóng tối, các trạm gác hoàn toàn không có chỗ che thân trước mắt anh.
Lén bước tới phía sau một đặc công đang canh gác, Hàn Tiêu tiêm một mũi vào cổ gã này, sau khi kéo gã ra vườn hoa, anh lại nhanh nhẹn thay đổi trang phục và khuôn mặt, thậm chí còn tiện thể đọc cả giấy tờ của nạn nhân nữa. Thằng xui xẻo lần này tên là Angaston.
Dinh thự của Dorasi rất lớn, Hàn Tiêu đang định vòng ra phía sau biệt thự rồi lẻn vào từ cửa sổ thì bên trong bỗng sáng đèn, các bộ đàm cũng lập tức vang lên mệnh lệnh của cấp trên.
"Tất cả tập hợp, hộ tống mục tiêu tiến về cao ốc chính phủ."
Tất cả các đặc công đều tập hợp, lần này Hàn Tiêu lâm vào thế bị động, anh thay thế vị trí của Angaston nên nếu không muốn bại lộ, anh sẽ phải tiếp tục đóng vai nhân vật này, vậy nên anh đành phải đi theo nhóm đặc công tới tập kết trước cửa biệt thự.
Đội trưởng nhóm đặc công tiến tới gõ cửa, y cao giọng nói: "Ngài Dorasi, ở các dinh thự khác đã phát hiện thấy các đặc công bị đánh ngất, có kẻ địch đột nhập, tình trạng của ngài hiện nay đã không an toàn, xin hãy lập tức cùng chúng tôi di dời tới cao ốc chính phủ để tị nạn."
Hàn Tiêu chợt hiểu, hóa ra là mấy mục tiêu bị anh đánh ngất xỉu đã được người ta phát hiện, xem chừng thời gian không còn nhiều, phía Hồng Phong cũng đã có phản ứng.
"Đáng tiếc, nếu như có thêm chút thời gian thì mình có thể hoàn thành nốt mục tiêu cuối cùng rồi."
Hàn Tiêu cảm thấy bất lực, tình hình đột ngột thay đổi thì đành tùy cơ ứng biến, hi vọng ông lão bị giấu trong tủ sẽ được phát hiện muộn một chút.
Két, cánh cửa gỗ của biệt thự mở ra, một ông già mặc quần áo chỉnh tề bước ra cửa, nếp nhăn trên mặt ông ta trông như bị đao búa đục, toát lên vẻ tang thương và lạnh lùng, mái tóc hoa râm được cắt gọn gàng.
Các đặc công vây quanh Dorasi tiến về phía những chiếc xe con đang đỗ ngoài cổng chính. Cả thảy có bốn xe, Dorasi ngồi ở xe chính giữa, ba chiếc xe hộ tống thì xếp theo hình tam giác để bảo vệ ông ta. Hàn Tiêu lúc này đã ngụy trang thành một đặc công, anh được sắp xếp ngồi trong chiếc xe hộ tống bên phải.
Đoàn người cùng lên đường, yên lặng theo dõi động tĩnh là sự lựa chọn tốt nhất hiện nay.
"Mình có thể lén tẩu thoát ngay trên đường rồi thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng luôn."
Đang nghĩ như vậy thì ngoài cửa sổ xe bỗng có mấy chiếc bóng đen to chừng nắm đấm bay theo đường vòng cung về phía đoàn xe, Hàn Tiêu lập tức nhận ra đây là hình dáng của súng lựu đạn.
...
Đoàng!
Mấy viên lựu đạn chuẩn xác rơi vào gầm ba chiếc xe hộ tống rồi nổ tung, sức nổ mạnh hơn lực công kích vốn có khiến cho chúng giống như những đầu đạn tên lửa cỡ nhỏ.
Ánh lửa ngút trời chiếu sáng cả bầu trời đêm, ba chiếc xe hộ tống bị hất tung lên cao, lộn vòng rồi chổng bốn bánh lên trời, lửa cháy hừng hực.
"Có người tập kích đoàn xe!"
Lái xe của Dorasi vội vàng đạp chân ga để tăng tốc chạy trốn, thế nhưng vài phát đạn đã bắn ra từ bóng tối khiến chiếc xe nổ lốp.
Chiếc xe vòng thành hình xoắn ốc rồi đâm vào vệ đường, bốn đặc công mình đầy tro bụi vội vàng xuống xe, họ còn chưa kịp giơ súng lên thì đã bị đạn từ trên cao bắn thẳng vào ngực, không một phát nào trượt mục tiêu, cả bốn đều trọng thương, ngã xuống đất.
"Tất cả các vệ sĩ đều đã được giải quyết xong, cứu viện Hồng Phong ít nhất cũng phải tốn ba mươi phút để tới hiện trường, thời gian còn nhiều, Verina, hãy mang theo mục tiêu, rút lui." Hannes nói trong bộ đàm.
Trong khoảng tranh tối tranh sáng bên dưới đèn đường dần hiện rõ bóng dáng một người phụ nữ, Verina vác máy bắn lựu đạn xuất hiện với mái tóc vàng được cắt ngắn, những nếp nhăn nơi khóe mắt chứng tỏ người này đã không còn trẻ nữa thế nhưng dáng vẻ của bà ta vẫn còn thướt tha, ngay cả động tác giơ tay nhấc chân cũng tràn ngập sự hấp dẫn của một người phụ nữ trưởng thành.
Dorasi xuống xe, ông ta nhìn thoáng qua những vệ sĩ đang giãy giụa trên mặt đất, gương mặt vẫn rất bình tĩnh, trầm giọng nói: "Các người là ai?"
Verina chậm rãi bước tới gần Dorasi, trên đường còn tiện tay rút súng lục ra bắn chết những đặc công đang trọng thương rồi rút một ống tiêm an thần từ trong chiếc túi đeo bên hông ra, thản nhiên nói: "Bỏ súng xuống, nếu không trên ngực ông sẽ có thêm một lỗ thủng đấy."
Dorasi biến sắc. Ông ta cúi đầu, thấy được một chấm đỏ xuất hiện ở vị trí trái tim mình thì vội vàng buông khẩu súng lục đang được giấu sau người ra, ông ta ngẩng lên nhìn thấy tại một tòa nhà cao tầng phía xa cũng có một chấm đỏ chập chờn.
Trên bệ cửa sổ của tòa nhà cao tầng, Hannes đang bưng súng ngắm, ông ta quan sát từ trên cao để trợ giúp từ xa và kiểm soát tình hình.
"Xem ra tôi không còn lựa chọn nào khác rồi."
Vẻ mặt Dorasi rất khó coi, ông ta giơ hai tay lên, ngoan ngoãn bước về phía Verina.
Ầm!
Đúng lúc này, cửa xe của một chiếc xe con vừa bị lửa hất ngã bay ra ngoài, một bàn tay to vịn vào khung cửa, tiếng kim loại bị xé rách vang lên, lúc này cửa xe đã bị vỡ toang, Hàn Tiêu lắc lắc cổ bước ra. Anh bị đâm đến ê ẩm hết cả người, đau đến nhe răng trợn mắt.
Tự dưng bị lựu đạn nổ trúng, tâm trạng của anh đang rất tệ.
"Còn người chưa chết?"
Verina bình tĩnh bắn một phát pháo, Hàn Tiêu phản ứng thần tốc, áo giáp kiểm soát từ tính lập tức bao trùm toàn bộ cơ thể. Đầu đạn vừa chạm vào người, Hàn Tiêu đã bị ánh lửa cắn nuốt.
Verina vốn cho rằng như vậy là đủ để giải quyết một con cá lọt lưới, chẳng ngờ sau khi bụi mù tan đi, bà ta lại thấy Hàn Tiêu vẫn bình an vô sự nhìn mình với ánh mắt lạnh căm, ánh mắt kia khiến Verina căng thẳng.
Trong cuộc sống chiến đấu dài đằng đẵng của mình, Verina đã giao thủ với đủ các loại kẻ địch mạnh, vậy nên bà ta đã hình thành được trực giác nhạy bén, có thể mau chóng phán đoán ra thực lực của kẻ địch. Chỉ một lát thôi, Verina đã nhận ra đây là ánh mắt của một kẻ săn mồi!
Sắc mặt Hàn Tiêu cực kỳ khó coi, anh nhìn bảng thông tin, kẻ địch là Verina. Đây rõ ràng là một nhân vật cấp sáu mươi, một chuyên gia súng ống đã đạt tới đẳng cấp tối đa của phiên bản 1.0, một cao thủ hàng đầu của Hải Lam Tinh!
Trừ Bennett ra thì đây là nhân vật cao cấp thứ hai mà Hàn Tiêu gặp được ở Hải Lam Tinh! Thế nhưng người này không có nhiều sở trường mẫu như Bennett.
"Verina, tên có vẻ quen tai đấy." Hàn Tiêu có chút ấn tượng.
Một cường giả cấp bậc thế này lại tập kích quan chức Hồng Phong thì chắc chắn là có ẩn tình, Hàn Tiêu chỉ tình cờ bị cuốn vào chuyện này, anh không muốn gặp rắc rối, chỉ đành coi như mình xui xẻo.
Hàn Tiêu quay người định dùng giày trượt rời khỏi hiện trường, thế nhưng Verina lại nổ súng.
Coong!
Một phát lựu đạn bắn vào gáy Hàn Tiêu rồi nổ tung khi chạm vào áo giáp khiến cho anh lảo đảo lao về phía trước mấy bước.
Hàn Tiêu dừng chân.
Sau một giây, áo giáp đã bao trùm toàn thân anh, anh quay đầu về phía Verina rồi vọt tới, rút ra dao gấp, đâm một nhát!
Giày trượt tăng tốc tối đa, tốc độ vọt tới của Hàn Tiêu tựa như đạn ra khỏi nòng.
Verina vội vàng giơ báng súng làm tấm chắn.
Kít!
Lưỡi dao đen kịt xuyên qua súng bắn lựu đạn và bổ đôi kết cấu tinh vi của nó rồi đâm vào bụng Verina, máu tươi tí tách rơi xuống đất.
Hàn Tiêu buông dao, dùng nắm đấm đánh về phía huyệt Thái Dương của bà ta. Verina vội vàng giơ cẳng tay lên đỡ, khi nắm đấm và cẳng tay va chạm vào nhau, bà ta cảm thấy có một lực không thể nào chống đỡ nổi đã truyền qua cánh tay mà đánh lên đầu mình, sau đó bụng bà ta cũng bị Hàn Tiêu đạp một phát.
"Đừng có ép tôi ra tay!" Hàn Tiêu nghiến răng nghiến lợi, mắt như phun lửa.
Đã không muốn để ý đến rồi mà còn lên mặt!
Bị tấn công liên tục khiến Hàn Tiêu trở nên độc ác hơn, anh đã bị bọn họ làm cho nổi điên!
Verina bị tấn công mãnh liệt hai lần liên tiếp nên khiếp sợ vô cùng, bà ta vốn cho rằng đặc công này chỉ là một con cá lọt lướt, ai ngờ đây lại là một con cá mập thời tiền sử!
Bà ta là một nhân vật huyền thoại thành danh từ thời đại cũ, vậy mà lại bị một kẻ địch vô danh áp chế?
Khi nãy đối phương đã định chạy trốn, có vẻ như người này không muốn dây dưa, thế nhưng do hai phát pháo của Verina nên đối phương mới bực bội, bà ta thầm ân hận, chỉ vì lỡ tay mà khiến mình có thêm một kẻ địch mạnh. Việc này cũng không thể trách Verina vì trong tin tình báo có nói vệ sĩ của Dorasi đều là người thường, bà ta không tài nào đoán được có một người đã bị đánh tráo, hơn nữa còn đen đủi gặp phải Hàn Tiêu.
"Người này không phải võ đạo giả, dường như cũng không có dị năng, lẽ nào là cơ giới sư?"
Verina kinh hoàng, bà ta vội vàng kéo giãn khoảng cách, sử dụng khẩu súng trên tay, hỏa lực hung mãnh của nó đã từng khiến McGrew phải cam bái hạ phong.
Hàn Tiêu không có ý đấu súng, lần đột nhập này anh không mang súng ngắn theo mà chỉ đem hai khẩu Cuồng Ưng và vài máy móc loại nhỏ, anh chọn cận chiến, dùng giày trượt và nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Verina, sau đó dùng sức mạnh áp chế đối phương. Chuyên gia súng ống có độ nhanh nhẹn cao nhưng về sức mạnh thì Hàn Tiêu mới là người có ưu thế.
Hơn nữa, lựa chọn cận chiến cũng là để những tay bắn tỉa đằng xa ném chuột sợ vỡ bình, không dám tùy tiện nổ súng.