Hệ Thống Bá Đạo

Chương 16: Cậu đừng đi...




Editor: Nguyetmai

Áo… Alpes…

Đương nhiên, Áo nằm ở dãy núi Alpes, đây là tri thức địa lý rất thông thường.

Bệnh tiểu đường cấp tính… Insulin….

Nửa sau thế kỷ mười chín, hai học giả của Áo và Đức phát hiện ra insulin? Không đúng, không phải chuyện này, bây giờ đã làm năm 1991 rồi.

Nurmengard… Tách biệt với thế giới… Grindelwald thất thế… Dumbledore…

Cô rất quen thuộc với những thông tin này, không có tác dụng gì cả, vậy tất cả đều là chuyện của vài chục năm trước rồi.

Bùa trung tín?

Đây đúng là một tin tức mới, nhưng có vẻ như nó chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc khiến mọi chuyện càng thêm tồi tệ hơn.

Vô số ký ức và hình ảnh đan xen, va chạm và quấn lấy nhau trong đầu Alina. Tất cả những gì đã trải qua ở cả hai thế giới, những âm thanh, khuôn mặt mờ ảo không ngừng xuất hiện, tan đi, sau đó lại xuất hiện. Cảm giác rối loạn mãnh liệt và dòng chảy thông tin khổng lồ khiến khuôn mặt Alina hiện lên nét thống khổ, cô cảm thấy choáng váng vô cùng, hơi buồn nôn nữa…

Tận sâu trong trí nhớ kiếp trước của cô bé như có một mảnh vỡ nhỏ bé và mịt mờ, đang tản ra ánh sáng yếu ớt.

Rốt cuộc là thứ gì chứ, mau nhớ lại đi! Nhớ kĩ lại đi!

Alina nhíu mày lại, cô giơ tay ấn vào cái trán nhẵn mịn, cố gắng thử bắt lấy đốm sáng chợt lóe rồi biến mất trong đầu, muốn xâu chuỗi những tin tức vụn vặt lại, từ đó tìm ra con đường chính xác ấy.

"Đừng ngây người ra nữa, thả lỏng ra một chút nào."

Thời khắc mà ngón tay cô sắp chạm vào mảnh vỡ ký ức ấy, Alina cảm thấy có người đặt tay lên vai mình và lắc lắc, giọng nói của Gellert Grindelwald vọng vào tai, đất cát trào lên trong lòng sông yên tĩnh, khiến con sông đục ngầu lên và che đi ánh sáng yếu ớt đó.

"Đừng…"

Alina sốt ruột duỗi năm ngón tay ra, muốn tóm lấy đốm sáng đó trong sự bất lực, sau đó, cô cảm thấy "cơ thể" mất khống chế mà lơ lửng "lên trên".

Phù, phù… Phù…

Alina đột nhiên mở mắt ra, cô há miệng thở hổn hển, như thể vừa được người ta vớt ra từ trong ao.

Đôi mắt vô hồn chậm rãi lấy lại tiêu cự, khuôn mặt già nua của Grindelwald hiện lên trước mắt, chứa đầy sự lo lắng và hoang mang.

"Cháu không sao chứ? Sao trông sắc mặt cháu còn tệ hơn cả ta vậy?"

Grindelwald khẽ hỏi, lão vươn tay đặt lên trán Alina, ngón tay lão dính một lớp mồ hôi lạnh.

"Suýt chút nữa thôi… là cháu có thể nghĩ ra cách để cứu ông rồi!"

Alina tránh né ngón tay của Grindelwald và hét lớn lên. Cô không khống chế được bản thân, cảm giác choáng váng khó chịu khiến cô sắp nôn ra rồi.

"Nghĩa là cháu vẫn chưa ngừng suy nghĩ về chuyện này à? Chẳng giống cháu gì cả."

Grindelwald thở dài bất đắc dĩ, đôi mắt thản nhiên nhìn vào mặt Alina, giọng nói mang theo chút thất vọng:

"Cảm xúc hóa thế này quá lãng phí thời gian, những ước mơ tươi đẹp mà cháu nói vĩnh viễn cũng không thể thực hiện được."

Vốn lão cứ tưởng Alina Kaslana sẽ biểu hiện ra sự lý trí và lạnh lùng hơn.

Dù sao vào lần đầu tiên gặp mặt, trong trận tranh cãi liên quan đến thế giới pháp thuật và thế giới phi pháp thuật, cô bé này đã từng thể hiện ra tầm nhìn rộng lớn và tư duy lạnh lùng kì cựu đến Grindelwald cũng phải cảm thán.

"Ông đúng là đồ đần, ông biết gì chứ! Ước mơ của cháu chính là mọi người đều không chết! Chuyện không liên quan đến mình và việc đặt mình vào vị trí của người khác để lựa chọn có thể giống nhau được sao? Nếu không tìm ra cách, tối nay ông sẽ chết, ông có biết không hả!"

Alina phản bác lại mà không có trình tự gì cả, cô nắm chặt tay đánh vào ngực Grindelwald.

Có lẽ với người sống hơn một trăm tuổi như Gellert Grindelwald, cái chết và sự chào đời chỉ là một con đường mà đời người ắt phải đi qua. Nhưng đối với người vừa cất bước trong cuộc đời như Alina, cô căn bản không thể nào thản nhiên đối mặt với tử vong được.

"…"

Grindelwald nhíu mày, biểu cảm hơi thay đổi rồi đột nhiên dịu hẳn đi, lão lẳng lặng vươn tay trái ôm cô bé vào lòng, để mặc cho nước mắt thấm ướt lớp áo trước ngực lão:

"Nghe này, bây giờ cháu mới mười tuổi, dù thế nào thì ta, Albus, thậm chí là hầu hết những người mà cháu quen đều không thể tránh được việc sẽ phải đón nhận cái chết trước cháu."

Cơ thể của Alina hơi run lên, như thể muốn né tránh cánh tay của ông lão, nhưng cả người lại mềm nhũn ra.

"Nói thật ra, tuy rằng cháu rất hay gây chuyện và bốc đồng, nhưng đúng là tài nấu nướng của cháu là xuất sắc nhất trong những người mà ta từng gặp. Có lẽ năm ngày qua đã là quãng thời gian vui vẻ, thoải mái nhất của ta trong hơn bốn mươi năm qua, à không, có lẽ là hơn một trăm năm qua. Đối với ta, có cơ hội để sắp xếp quãng thời gian cuối cùng một cách thong thả đã là món quà tốt nhất rồi."

Alina không nói gì, tiếp tục vùi vào lòng Grindelwald và lẳng lặng khóc nức nở.

Sự ăn ý giữa người với người rất kỳ lạ, có một số người ở với nhau mấy chục năm cũng không thể trở thành bạn bè, nhưng có một số người có thể chỉ cần mấy câu, mấy ánh mắt là có thể chấp nhận lẫn nhau. Alina và Grindelwald thuộc trường hợp thứ hai, dù rằng một người là phù thủy Chúa tể Hắc ám đang dần già đi, một người là cô bé lai Veela tràn trề sức sống.

Grindelwald vỗ nhẹ vào lưng Alina, lão buông cánh tay ra và ngồi xổm xuống, nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của cô phù thủy nhỏ, nói khẽ:

"Đừng quên, dựa theo giao hẹn, trước khi Albus đến, cháu phải nghiêm túc nghe theo sự sắp xếp về chương trình học của ta."

"Yêu cầu của khóa học hôm nay là không được khóc, không được nghĩ nhiều, sau đó yên tĩnh nghe ta kể chuyện cho cháu."

"Ừm."

Alina hít mũi một cái thật mạnh rồi khẽ gật đầu.

"Còn về nội dung của câu chuyện…"

Khựng lại một chút, Grindelwald nhìn chiếc dây chuyền hình tam giác có một đường sọc đeo trên cổ Alina, ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:

"Nếu thế thì để ta kể cho cháu chuyện liên quan đến bảo bối tử thần vậy. Đây là truyền thuyết đằng sau ký hiệu này mà rất ít phù thủy biết."

Mặc dù theo Grindelwald, rất nhiều quan điểm mà Dumbledore nói đều không có chút sức thuyết phục gì cả, nhưng có một chuyện mà lão đồng ý với cụ: Chỉ khi được kéo dài thì tri thức mới có ý nghĩa, mang trí tuệ vào phần mộ là sự lãng phí lớn nhất – đương nhiên, Grindelwald vẫn giữ vững quan điểm truyền dạy tri thức cho những kẻ ngốc thì thà lãng phí còn hơn.

"Chờ đã, thực ra cháu biết chuyện này đấy."

Alina lắc đầu, vừa khẽ dụi đôi mắt vừa trả lời nhỏ:

"Bảo bối tử thần được ghi chép trong câu chuyện liên quan đến ba anh em của "Những chuyện kể của Beedle người hát rong". Tử thần đã tiến hành giao dịch với ba anh em, người anh cả nhận được đũa phép, người anh cứ hai nhận được đá phục sinh, em út nhận được áo tàng hình. Truyền thuyết kể rằng chỉ cần tập hợp đủ ba món đồ này là sẽ trở thành chủ nhân của tử thần."

"Vẫn chưa hoàn toàn chính xác, không ai có thể trở thành chủ nhân của tử thần được. Cháu phải học cách để tưởng tượng ra lịch sử thật sự đằng sau câu chuyện, đó chỉ vì một sự ví von nhằm tô đậm uy lực mạnh mẽ của ba món đồ pháp thuật đó mà thôi. Tử thần không phải một hình tượng cụ thể, nó tồn tại trong mỗi con người, nhưng hầu hết mọi người chỉ nhận ra được điều này khi đang bước về phía đó."

Grindelwald mỉm cười lắc đầu, lão không còn cảm thấy kinh ngạc trước sự thông thái mà thỉnh thoảng Alina thể hiện ra nữa:

"Từ trước tới nay, chưa thực sự có ai chinh phục được cái chết, cho dù là người em út sống thọ nhất trong ba người anh em thì cũng chỉ như ta, chào đón tử thần như một người bạn, với một thân phận bình đẳng, sau đó thản nhiên nới với tử thần…"

"Not today (không phải hôm nay)."

Alina bỗng mở miệng ngắt lời, đôi mắt của cô bé dần sáng rực lên một lần nữa. Cô bé hơi khom người:

"Cháu xin lỗi, có thể cháu không có thời gian để nghe ông kể chuyện rồi…"

Đúng thế, thực ra vẫn tồn tại, chỉ là bị che giấu đi mà thôi.

Vì sao xung quanh không có bất cứ một dấu hiệu hoạt động của con người, Grindelwald không thích Muggle, lí lẽ này đơn giản biết bao.

"Hử?"

Grindelwald nhíu mày.

Alina vừa nói vừa xoay người nhìn ngọn núi tuyết cao nhất ngoài cửa sổ.

Trên ngọn núi tuyết cao ngất trắng ngần, cây cối tươi tốt phân bố thưa thớt khác nhau rất rõ rệt, đây là máy đo khí tượng và vị trí có hiệu quả nhất mà thiên nhiên đã hình thành nên trong một quãng thời gian dài đằng đẵng.

"Cháu cứ nghĩ mãi, vì sao núi tuyết đã bao vây kín mít rồi mà lâu đài Nurmengard vẫn có gió lớn như thế."

"Kể từ lúc đó, cháu rất tò mò muốn biết vị trí thực sự của lâu đài Nurmengard rốt cuộc ở đâu."

"Nếu có tình huống này xảy ra, thế thì hiển nhiên khu vực đằng sau không nhìn thấy được của tòa lâu đài này rất có thể là một khu vực trống trải rộng lớn không có gì cản trở. Nhưng ở Áo nằm trên dãy nũi Alpes thì không có khu vực nào như thế, trừ khi là một đất nước khác."

"Lâu đài Nurmengard được xây dựng trước khi ông thất thế, dù là trang trí hay cấu tạo thì đều theo phong cách Bavaria truyền thống. Huống hồ ông không cần phải thành lập đại bản doanh của mình ở một đất nước không quen thuộc với ông – trừ khi trước đó, nơi này vốn là quê hương của ông."

"Mà khắp nước Áo, chỉ có một nơi phù hợp với điều kiện này. Đó chính là biên giới của Đức và Áo, bắt đầu từ năm 1810 đến tận khi kết thúc năm 1945, dãy núi Alpes luôn thuộc về Salzburg của Bavaria Đức, nghĩ kĩ lại thì vừa hay là phạm vi thời gian mà ông trưởng thành."

"Ngừng lại một lát đã."

Grindelwald nhức đầu vuốt trán, lão nhìn Alina mà không hiểu gì cho lắm, xòe hai tay ra:

"Tóm lại là cháu muốn nói cái gì? Dù biết lâu đài Nurmengard xây ở đâu thì cũng có tác dụng gì chứ?"

"Lúc đầu không có tác dụng gì cả, nhưng đúng lúc cháu nhớ tới tên của ngọn núi tuyết ở đối diện – Untersberg. May mắn làm sao, ngọn núi tuyết này chỉ cách trung tâm thành phố Salzburg khoảng năm cây số."

Đôi mắt Alina rực sáng, cô bước trước cửa sổ và hít sâu một hơi, ngón tay xòe ra để so sánh:

"Chỉ cần chuyển đổi khoảng cách một cách đơn giản là có thể tính ra rằng quãng đường thực tế từ lâu đài Nurmengard đến Salzburg chắc chắn sẽ không vượt quá hai mươi cây số."

Chỉ cần tới Salzburg, không cần phải sợ cái vấn đề đang làm phiền hai người nữa.

Salzburg là tòa thành lớn thứ tư và có lịch sử lâu đời nhất nước Áo, để tìm được một bệnh viện có insulin, điều trị được bệnh tiểu đường nhiễm toan ketone thì quá là đơn giản, càng không cần nhắc tới chuyện có pháp thuật giúp hỗ trợ trị liệu.

"Có lẽ ông đã quen với việc thản nhiên đón nhận tử vong, nhưng đối với cháu, chỉ có một câu khi đối mặt với tử thần thôi: Không phải hôm nay."

Cô bé phù thủy tóc bạch kim xoay người lại, tươi cười rạng rỡ với Grindelwald:

"Thế nên, để sống sót, chúng ta cùng nhau vượt ngục đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.