Hệ Liệt: Kiều Hôn Nữ Lang

Chương 36: (10+11)Sủng Hậu Hồ Ly Của Ma Tôn




Lam Ảnh Nguyệt biết Phượng Diệc khẳng định không phải một người thường, nhưng thời điểm nhìn thấy tòa nhà của hắn, nàng vẫn là có chút kinh ngạc.

Thanh Long thế gia thân là thế gia đứng đầu Phượng Quốc, phủ đệ kia kiến tạo tự nhiên là không bình thường, nhưng mà, cùng với khu vườn trước mắt so sánh, liền lập tức có vẻ keo kiệt.

“Giậm chân giận dữ a, Băng Linh Thảo cư nhiên làm hoa cỏ dưỡng ở trong sân.” Thao Thiết nhìn một đường hoa cỏ này, hận không thể chui ra đến lấy đi, đó đều là dược thảo trân quý, đều là thiên kim khó cầu, hiện tại cư nhiên tùy ý có thể thấy được, điều này có thể làm cho hắn bình tĩnh sao?

Thanh âm Thao Thiết một đường đều nói không ngừng, một lát cái này thảo, cái kia hoa, Lam Ảnh Nguyệt không nói gì nhìn trời, còn có thời điểm Thao Thiết hắn không bình tĩnh như vậy a, khí phách lúc trước của biến đi đâu rồi?

Dọc theo đường đi gặp được không ít hạ nhân, bọn họ từ rất xa đã nhìn thấy chủ tử của mình đưa một cô nương đến đây, đều sợ tới mức hoang mang lo sợ, nhưng là chỉ một lát liền cưỡng chế ở khiếp sợ trong lòng, an phận hành lễ.

Đợi đến sau khi hai người đi xa, nháy mắt lại không bình tĩnh, lúc này một lão nhân vội vã đi tới, tuy rằng đầu đã đầy tóc bạc, nhưng là tinh thần vẫn đầy sức sống như cũ, một tiểu cô nương mười sáu, mười bảy tuổi lập tức tiến lên bắt lấy tay hắn, khẩn cấp nói: “Lý thúc, chủ thượng đưa một cô nương trở lại!”

“Hơn nữa chủ thượng còn nở nụ cười!” Một người nói.

“Ánh mắt còn thật sủng nịch!” Tên còn lại lại nói.

“Chủ thượng dùng thanh âm thật ôn nhu nói với nàng!”

“...”

“Nháo cái gì mà nháo, còn không đi xuống làm việc.” Lý thúc giảo hoạt nhếch môi, cấp tốc từ bên người mấy người đi qua.

Mà trong lòng lại không ngừng nói thầm, cô nương nhà ai a? Bộ dạng nhìn được không được a? Bao nhiêu lớn a? Nhiều người thấy như vậy, hắn cư nhiên không phát hiện!

Bọn họ theo chủ thượng nhiều năm như vậy, chung thân đại sự của chủ thượng bọn họ đều gấp gáp, nhưng là chủ thượng luôn luôn không gần nữ sắc, bọn họ cũng không dám lỗ mãng, hiện tại cư nhiên chủ thượng mang theo một người trở về!

Lam Ảnh Nguyệt cũng không biết bản thân đến lại làm cho những người này kinh ngạc như vậy, lúc này nàng còn đang nghe Thao Thiết không ngừng kinh thán.

“Trong phủ này cư nhiên ngay cả tu vi của hạ nhân cũng đều là đã ngoài Tam giai.” Thao Thiết bĩu môi, tuy rằng Tam giai ở trong mắt hắn là tồn tại thật nhỏ bé, nhưng là tất cả mọi người đã ngoài Tam giai, khiến cho người khác có chút không thể tưởng tượng.

Phải biết rằng có một số người mười năm thậm chí lâu hơn, cũng không thể tấn chức Nhị giai, quái vật cường đại này đến cùng là từ chỗ nào đến.

Lam Ảnh Nguyệt khẽ nhíu mày, Tam giai, bản thân mới là Nhất giai a!

Phượng Diệc tựa như nhìn ra ý tưởng của nàng, nhẹ nhàng cầm tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng, “Ta tin tưởng, tốc độ tu luyện của ngươi, không ai so được ngươi.” (Tiểu Tuyết: A! Diệc ca chiếm tiện nghi của Nguyệt tỷ kìa! >///<)

“Đó là tự nhiên.” Lam Ảnh Nguyệt cũng không khiêm tốn, nếu nói ra, một đêm liền từ phế vật đến đột phá, không biết sẽ có bao nhiêu người gặp trở ngại.

“Ngươi cũng không phải khiêm tốn.” Phượng Diệc nở nụ cười, bất quá nếu nàng là cái loại người lá mặt lá trái*, hắn tự nhiên cũng sẽ không thể đối với nàng như vậy. (*Lá mặt lá trái: ý nói loại người hai mặt)

Phượng Diệc nắm tay Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi đẩy ra một cánh cửa viện khép chặt, vừa đi vào, chỉ thấy trong viện trăm hoa đua nở, đom đóm ở trong biển hoa bay lượn, đẹp không sao tả xiết.

Giữa biển hoa là một cái hồ nước nhỏ. Hai lầu các tinh xảo cùng nhau đứng sừng sững ở giữa hồ, ở trong bóng đêm lộ ra nhiều điểm sáng, thần bí lại an bình.

“Đi thôi.” Phượng Diệc khoát tay, bàn tay đánh trên hư không, dòng khí bắt đầu dao động rất nhỏ, trong không khí sáng lên một đạo quang mang kim sắc, ánh sáng màu vàng từ trong lòng bàn tay Phượng Diệc lan tỏa, hai người đứng ở trong biển hoa chậm rãi biến mất.

“Đây là lần đầu tiên chủ thượng mang nữ nhân tới nơi này.” Dạ Phong nhìn biển hoa kia, ẩn ẩn mở miệng nói, “Chủ thượng rốt cục không còn cô độc.”

Dạ Vũ mắt lạnh liếc nhìn Dạ Phong bên cạnh lầm bầm lầu bầu, chỉ cần chủ thượng vui vẻ, đừng nói là Ngũ tiểu thư Thanh Long thế gia, cho dù là công chúa Ám Vực, hắn cũng bắt đến cho bằng được.

Bên ngoài phòng này cư nhiên còn có kết giới, Lam Ảnh Nguyệt bĩu môi, vừa mới đi vào lầu các, Thao Thiết lại không bình tĩnh, “Trời ạ! Cư nhiên dùng Bạch Ngọc tinh thạch làm sàn!”

Lam Ảnh Nguyệt rất muốn hỏi, Bạch Ngọc tinh thạch rất đắt sao?

“Trời ạ, Hắc Phong Linh cư nhiên làm trang sức phẩm ở trong này!” Nhìn trước mắt là bảo vật Linh Lang, Thao Thiết hận không thể lập tức bay ra, nhưng mà, hắn ra không được.

“Những thứ kia của ngươi đều là bảo vật?” Lam Ảnh Nguyệt thật sự chịu không nổi tiếng huyên náo của Thao Thiết, tùy ý cầm lấy một cái bình sứ thưởng thức.

Phượng Diệc cười cười, “Chẳng qua là một ít đồ chơi thôi, nếu như ngươi thích thì đem đi đi.”

Thao Thiết ngồi xổm góc tường trong không gian vẽ vòng tròn, một thứ trong đây xuất ra cũng là mấy chục vạn kim tệ, mà nam nhân trước mắt lại nói, đều là đồ chơi nhỏ, có tiền cũng không bốc đồng như vậy! (Tiểu Tuyết: Bây giờ mới thấy Thao Thiết thật dễ thương a!)

“Chủ thượng, việc gấp.” Thanh âm Dạ Phong đột nhiên truyền vào trong phòng, nghe qua có chút sốt ruột.

“Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt, chuyện khác ngày mai lại nói.” Phượng Diệc sờ sờ đầu nàng, xoay người liền đi ra ngoài.

Sự tình có thể làm cho hắn tự mình xử lý, chỉ sợ là thật khó giải quyết đi.

Lam Ảnh Nguyệt, nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở cửa, vừa quay đầu, lại bị người mạnh mẽ ôm chặt, xúc cảm ấm áp trên trán làm cho nàng sửng sốt, chờ nàng phục hồi tinh thần, nơi nào còn có bóng dáng Phượng Diệc!

Nàng là bị phi lễ? Lam Ảnh Nguyệt đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Thao Thiết giương miệng thật to, nữ nhân này không phải là bị đại ma vương hôn đến ngu luôn đấy chứ! (Tiểu Tuyết: Ha ha, cười chết với ý nghĩ của nhóc con này.)

“Ngũ tiểu thư, thuộc hạ Dạ Lan, ngài có thể tùy thời gọi ta.” Một mỹ nhân mặc tử y chậm rãi xuất hiện ở cửa, một đôi mắt phượng hàm chứa ý cười, vừa rồi tình cảnh đó, nàng nhưng là xem ở trong mắt a!

Không nghĩ tới chủ thượng vừa ra tay liền kinh thiên động địa như vậy.

Lam Ảnh Nguyệt phục hồi tinh thần, nhìn nàng (Dạ Lan) cười có thâm ý khác, chỉ cảm thấy quẫn vô cùng.

Phượng Diệc vừa đi, Thao Thiết lập tức bay ra khỏi không gian, ở trong phòng tới tới lui lui xuyên qua bảo vật, nhưng mà, sự tình làm cho hắn phát điên đã xảy ra.

Tay hắn cư nhiên xuyên qua bảo vật này, hoàn toàn không nắm được, Thao Thiết lúc này rất muốn khóc, trơ mắt nhìn nhiều bảo vật như vậy ở trước mắt hắn, bản thân lại ngay cả sờ cũng không tới!

Quả thực sinh không thể luyến!

Lam Ảnh Nguyệt không nhìn các loại hành động của Thao Thiết, đem Tiểu Long đặt lên giường, cắn nát ngón tay mình, nhẹ nhàng niệm lên chú ngữ, hai đạo vầng sáng ám, hoàng quay chung quanh trên người Tiểu Long cùng Lam Ảnh Nguyệt, một lát sau, kia máu từ một phân thành hai, một nửa nhập vào mi tâm Tiểu Long, một nửa nhập vào mi tâm Lam Ảnh Nguyệt.

Lam Ảnh Nguyệt cảm ứng được hơi thở Tiểu Long, tuy rằng rất yếu.

Lấy lấy ba giọt máu của Tiểu Long, Lam Ảnh Nguyệt đang muốn đem máu nhập trong hoa kia, không nghĩ tới giọt máu kia lại tự mình chui vào thân thể của nàng, nhập vào trong Anh Túc.

Cùng lúc đó, đầu óc Lam Ảnh Nguyệt một trận choáng váng mắt hoa, thời điểm nàng mở to mắt, bản thân đã không còn ở trong phòng

Trước mắt nàng xuất hiện một biển hoa Anh Túc, bươm bướm ở trong bụi hoa bay múa, một cái tin tức xuyên qua bụi hoa, Lam Ảnh Nguyệt biết, nàng đã tiến nhập vào không gian, trong không gian tản ra từng trận mùi, đây không phải là mùi thoát ra vào thời điểm tắm rửa sao?

Lam Ảnh Nguyệt đi phía trước đi mấy bước, lại nhìn thấy có vật nhỏ nằm trên mặt đất, bị đóa hoa che có chút thấy không rõ.

Không đợi Lam Ảnh Nguyệt đụng tới vật nhỏ kia, Thao Thiết liền dùng tay nhỏ bé, thân ngắn ngủn chắn của nàng trước mặt, “Không nên đụng thân thể ta.”

Nàng nghe lời này, Lam Ảnh Nguyệt vui vẻ, nguyên lai tiểu gia hỏa này linh hồn cùng thân thể chia lìa, không thể trở về a.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, Lam Ảnh Nguyệt giảo hoạt cười: “Linh hồn cùng thân thể của ngươi muốn dung hợp, cần những gì vậy?”

“Cần Siêu cấp Dược Tề Sư tài năng luyện chế Hoàn Hồn Dược tề, hơn nữa cần phải do ngươi luyện chế, bởi vì dược tề kia ở trong không gian Anh Túc luyện chế, hơn nữa linh hồn ta đã lây dính khí tức của ngươi, người khác luyện chế dược tề vô dụng!” Thao Thiết cảm thấy làm người thiện tâm thật mệt, hiện tại tất cả hi vọng đều gửi gắm ở cái trên người cô gái này.

Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, nghe qua giống như thật khó khăn a?”Nhưng là ta không phải là dược tề sư a.”

“Không gian Anh túc có thể nhận thức ngươi làm chủ, ngươi khẳng định còn có thiên phú luyện dược, chỉ có ngươi có thể cứu ta.” Cũng may cái cô gái này có không gian Anh Túc, thiên phú của nàng cũng cường đại, bằng không tài năng của hắn khi nào khôi phục cao nhất a!

“Có thể, vậy ngươi cần phải nghe lời, chọc ta mất hứng ta liền đem thân thể của ngươi đem ra nấu.” Lam Ảnh Nguyệt quay đầu, khóe miệng giơ lên một chút ý cười.

Nàng kiếp trước luyện thành không ít bản lĩnh, thương pháp, nhiếp hồn thuật còn có một thân bản lĩnh ăn cắp làm cho người ta khó lòng phòng bị, liền ngay cả luyện độc, vì chống lại cái móng vuốt của cha nuôi biến thái kia, nàng cũng chưa thiếu nghiên cứu.

Thao Thiết vừa nghe, gắt gao nắm chặt nắm tay, nữ nhân nhẫn tâm này, nhưng là hắn hiện tại cũng không dám mắng nàng, vạn nhất nàng thật sự đem thân thể của hắn đem ra nấu làm sao bây giờ.

“Nữ nhân, ngươi không thể nấu ta, tuy rằng ta hiện tại không bằng trước, nhưng là từ một con kiến Cửu giai vẫn là có thể giúp ngươi xử lý.”

Nghĩ hắn đường đường là Thượng cổ Thánh thú, cư nhiên bị một nữ nhân áp chế đến tận đây, Thao Thiết cảm thấy bản thân thật thảm, còn có Thánh thú nghẹn khuất hơn so với hắn sao? Nếu như không phải là tu vi của hắn đại giảm, đừng nói Cửu giai, cường giả chuyển chức hắn đều có thể một tát chụp chết!

Lam Ảnh Nguyệt nghe vậy lông mi khẽ chớp, ít nhất hiện tại nàng không có năng lực đối phó cường giả Cửu giai, đả thủ này coi như là không sai.

Lập tức triệu hồi đem Tiểu Long tiến vào, phóng tới trước mặt Thao Thiết, “Hảo hảo xem.”

Dứt lời liền ra không gian, trèo lên giường lớn mềm mại, an ổn ngủ.

Chỉ để lại Thao Thiết ở trong không gian than thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.