Hệ Liệt: Kiều Hôn Nữ Lang

Chương 221: 221: Phiên Ngoại




“Lúc nãy ngươi nói câu đó là có gì?” Niên Khai Điềm cũng không có bài xích hành động này của hắn, không hiểu sao tim nàng như có dòng nước ấm chảy xung quanh.

“Không phải nàng đáp ứng gả cho Hứa huynh sao?” Lương Tuấn Hy bất động, chỉ nhàn nhạt hỏi nàng một câu.

“Ta khi nào đáp ứng, ta muốn hắn mau chóng thú đường muội đi, tránh làm phiền ta.” Niên Khai Điềm chép chép miệng nghĩ, hóa ra hắn là vì chuyện này. Nhưng hôm trước chẳng phải nàng cũng nói rõ với hắn rồi sao?

“Thật sao?” Lương Tuấn Hy cao hứng ngẩng đầu lên. Vậy là hắn hiểu lầm a, trách không được nàng điềm tĩnh đáp trả hắn như vậy.

“Vậy chuyện lần trước ta nói với nàng, nàng suy nghĩ thế nào?”

Niên Khai Điềm cắn cắn môi, sau đó hạ quyết tâm nói lần nữa: “Chẳng phải hôm đó ta nói với ngươi rất rõ rồi sao?”

“Nhưng là ngoại trừ nàng, ta không muốn thú nữ nhân khác.” Lương Tuấn Hy nhẹ giọng nỉ non bên tai nàng, hệt như rót mật, để nàng ngọt đến không thể tỉnh lại nữa, “Điềm Điềm đáp ứng gả cho ta, được không?”

Ma xuôi quỷ khiến thế nào nàng lại nói: “Để ta suy nghĩ đã!” Nói xong nàng thật muốn cắn đứt lưỡi để không cảm thấy hối hận, đáng lẽ nàng nên nói ‘sẽ không’, vậy mới đúng.

Lương Tuấn Hy cũng rất hào sảng đáp ứng: “Được, ta đợi nàng.” Đợi lâu như vậy hắn cũng đợi được, không lý nào không thể đợi tiếp. Chỉ cần có câu này của nàng là đủ, nàng suy nghĩ liền đồng nghĩa với việc trước mắt sẽ không có người có thể chen hắn sang một bên.

Niên Khai Điềm lập tức muốn sửa chữa lỗi lầm, nào ngờ mở miệng lại ‘ân’ hắn một tiếng. Thôi kệ đi, dù gì cũng là suy nghĩ, nào phải lập tức gả đâu mà lo lắng dằn vặt bản thân.

“Thế còn muốn tham gia thi đấu không?” Lương Tuấn Hy lập tức dời đề tài đi, hắn sẽ không để nàng có cơ hội hối hận đâu.

“Có.” Ánh mắt của Niên Khai Điềm lập tức chảy ra ba tia giảo hoạt.

Niên Khánh Tụ từng nói qua với nàng nơi này có lối tắt trở về Lan Châu. Do lúc trước hắn là thương nhân nên rất rành mấy chuyện như thế này, chỉ là sau này áp tiêu có đồ cồng kềnh không thể dùng đường đó nên không đề cập đến mà thôi.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Lương Tuấn Hy để mặc nàng giữ dây cương, dù gì hắn cũng không thấy, ôm lấy nàng như vậy có phải tốt hơn không.

Niên Khai Điềm nhếch môi cười cầm lấy dây cương cùng mã tiên, liên tục thút ngựa chạy đến đường nhỏ mà cao của Niên Khánh Tụ nói. Có nhị thúc quả nhiên thật tốt, không uổng công nàng giúp nhị thúc kéo mối hôn sợ này a!

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Đến khi đám người của tiêu cục lần lượt về đến thì đã thấy Niên Khai Điềm ngồi ở tiền thính thong dong dùng trà rồi. Mà Lương Tuấn Hy cũng là ung dung ngồi ở bên cạnh nàng, thế nên người nào người nấy treo đầy không thể tin trên mặt.

Cũng chịu thôi, đây là nàng sẽ không tiếc lộ đâu. Vừa thấy Hứa Bộ Nam, nàng mỉm cười vẫy vẫy tay nói: “Đại sư huynh a, mau vào đây đi, mọi người đang nói đến huynh a.”

Hứa Bộ Nam lập tức lấy lại phong độ, bước vào tiền thính, thỉnh an xong liền hỏi: “Không biết sư phụ sư mẫu cùng bá phụ đã nhắc gì đến đệ tử a?” Là chuyện của hắn cùng Niên Khai Điềm đi? Lúc này hắn không cần biết đến chuyện nàng làm sao về, về cùng ai nữa, chuyện  hắn muốn biết hiện tại là có phải hắn có thể thú nàng hắn không thôi.

Khúc thị nở nụ cười cục kỳ khó coi, “Ngươi vừa về nghỉ ngơi trước đi, có gì ngày mai nói a!” Nàng phải lập tức đuổi người thôi, đột nhiên nữ nhi nàng lại đổi ý, bảo không thích hắn đẩy Niên Tuệ Nhàn ra làm bia, nàng làm sao có thể tiếp thu được a!

Niên Sở Hoằng cũng cảm thấy rất áy náy với đệ đệ của mình, hắn bất mãn trừng mắt Niên Khai Điềm. Rõ ràng lúc đầu nói không thích Lương Tuấn Hy, giờ lại cùng người ta cưỡi ngựa hồi phủ. Lại nói lúc đầu sống chết đòi theo Hứa Bộ Nam, đột nhiên đi áp tiêu một chuyến về liền chuyển một vòng, không người có thể chống đỡ kịp một kích này của nàng.

Niên Khánh Tụ là người biết chuyện từ đầu đến cuối thế nên không muốn Niên Khai Điềm bị mắng, vì vậy nãy đến giờ vẫn giúp nàng nói chuyện. Hắn cũng rất muốn nói chuyện của nữ nhi ra, chỉ là không đủ mặt mũi nói, nói xong lại không biết nên làm thế nào đối mặt với mọi người, làm thế nào còn mặt mũi lưu lại nơi này nữa. Mà không lưu lại liền cũng không biết đi nơi nào.

“Bộ Nam ngươi đừng nghe Điềm Điềm ăn nói linh tinh, chúng ta chỉ hỏi về chuyện áp tiêu mà thôi.”

Hứa Bộ Nam như rơi vào vực sâu không đáy vậy, hắn nhìn gương mặt tươi cười của Niên Khai Điềm một mắt rồi ứng tiếng lui xuống.

Hoa nhũ nương nhìn Niên Khai Điềm cùng Lương Tuấn Hy cũng không biết nên vui hay buồn nữa. Lương quản gia ở bên cạnh liền tục vỗ vỗ tay nàng trấn an rằng ‘đây cũng là hắn tự chọn, chúng ta không thể nhúng tay vào được’.

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Niên Sở Hoằng để hết đám đệ tử lui ra ngoài, tiền thính chỉ còn lại vài người liên can, hắn vỗ mạnh bàn hỏi: “Điềm Điềm, đây đến cùng là vì lý do gì?”

“Đại ca, ngươi...”

Niên Khánh Tụ còn chưa nói được trọng điểm thứ hắn muốn nói đã bị Khúc thị ngăn chặn: “Nhị đệ, đây là lỗi của Điềm Điềm, ngươi không nên tiếp tục bao che nàng.”

“Không phải như vậy đâu.” Niên Khánh Tụ thét lớn lên một tiếng. Hắn biết lúc này đây không nói liền không được nữa rồi. Niên Khai Điềm không làm gì sai, người sai là hắn, hắn không có hảo hảo giáo dục Niên Tuệ Nhàn để nữ nhi làm ra loại chuyện như thế này.

Niên Khai Điềm nào để nhị thúc nói hết mọi chuyện ra, nàng vội quỳ xuống, dùng đầu gối đi đến trước mặt phụ mẫu: “Phụ thân, mẫu thân, lúc trước nữ nhi nghĩ không thấu, giờ nghĩ xong rồi, tạm thời không nói chuyện này.”

Lương Tuấn Hy cũng đứng lên chấp tay, lễ phép nói: “Bá phụ bá mẫu, chuyện này Tuấn Hy cũng có lỗi.”

Môi của Niên Khánh Tụ run run, muốn nói lại bị Khúc thị cướp lời: “Tuấn Hy, ngươi không cần nói giúp Điềm Điềm nữa.” Trong phủ này ai không biết nữ nhi của nàng chuyên gây chuyện, mà Lương Tuấn Hy lại chuyên bao che chứ.

“Ngươi có lỗi gì chứ, mau trở về đi.” Niên Khai Điềm quát lên tay xua xua đuổi người. Hắn có lỗi gì đâu, dù có nói ra cũng không ai tin. Như nàng đây không có mà bị người vu oan nói có, ai ai cũng sẽ tin. Ai bảo lúc trước nàng gây nhiều chuyện như vậy làm gì.

“Còn dám to tiếng với Tuấn Hy nữa sao, con nha đầu này lâu rồi không bị đánh liền không sợ trời không sợ đất nữa rồi.” Khúc thị tức giận, véo tai của Niên Khai Điềm.

Niên Khai Điềm chỉ nhăn mặt mím môi nhẫn nhịn không có kêu la, sợ lát nữa Lương Tuấn Hy lại lên tiếng thì mọi chuyện lại chuyển sang đề tài khác rồi. Giờ nàng là muốn mau chóng giải quyết chuyện của Niên Tuệ Nhàn mà thôi.

Lương Tuấn Hy nhịn không được lại nói: “Bá mẫu, người đừng giận Điềm Điềm nữa, nàng cũng đã nhận lỗi rồi.” Hắn bước đến bên cạnh Niên Khai Điềm, ám ý chính là cho dù chuyện gì xảy ra hắn vẫn là đứng bên nàng.

Niên Khánh Tụ cũng thở dài một hơi cực kỳ ảo não mở miệng: “Đại tẩu, chuyện này người nào cũng biết Điềm Điềm không có lỗi. Trước khi áp tiêu mấy ngày nàng đã từng nói chuyện này với đệ rồi.”

Khúc thị nghe vậy nên mới buông tay, mắt đầy nghi hoặc nhìn ba người trước mặt mình, sau đó tựa vào gần Niên Sở Hoằng cách mình một cái bàn nhỏ, thì thào: “Lão gia, nữ nhi này ta dạy không được nữa rồi.”

“Nhị đệ cũng đã nói như vậy liền bỏ qua đi thôi. “Niên Sở Hoằng nghe vậy cũng không thể làm gì khác hơn, bao che đến mức độ này là cùng rồi.

Mọi chuyện kết thúc, hôn sự cũng không người đề cập. Lúc Niên Khai Điềm trở về Điềm viên, Niên Khánh Tụ gọi là nàng: “Điềm Điềm, nhị thúc có chuyện muốn nói với ngươi.” Lấy tính cách của nàng nếu biết nhất định làm loạn, mà dạo này nàng cũng đã thay đổi rất nhiều, lúc này nàng bình tĩnh như vậy khiến hắn không biết nàng đã biết hay chưa, vẫn là phải hỏi cho rõ.

“Nhị thúc a, ta biết ngươi là hỏi ta chuyện của đường muội bọn họ.” Niên Khai Điềm vờ bày ra thái độ bất đắc dĩ kể lại: “Có lần ta đến tìm đường muội, nghe nàng ngủ nói mớ rằng thích đại sư huynh, mà do ta nên mới nhường cho. Hắn lại thích dạng nữ nhân đoan trang, ta lại không làm được, vì vậy ta cũng không muốn cưỡng cầu nữa.”

“Chỉ có như vậy?” Niên Khánh Tụ nghi hoặc hỏi. Hắn tràn đầy không tin quan sát Niên Khai Điềm.

“Ân, chỉ có như vậy thôi.” Niên Khai Điềm gật gù cười như con ngốc vậy: “Thục nữ đoan trang quá khó, nhị thúc cũng biết, ta giống phụ thân, ngươi xem đến y phục vướn víu bất tiện kia ta cũng không vận nữa rồi a.”

“Ta mệt mỏi rồi, có gì mai nói tiếp a. Nhị thúc mau chóng chuẩn bị đồ cưới cho đường muội đi thôi. Ta đi trước đây.” Nàng bật cười ha hả xoay người rời đi, rất sợ đứng nói thêm nữa sẽ lộ hết chân tướng.

Niên Khánh Tụ đứng đó ôm tim thở phào một hơi thật nhẹ nhõm. Niên Khai Điềm xoay đầu nhìn thấy cũng mỉm cười. Lương Tuấn Hy nói đúng nhị thúc không có lỗi, không nên quá tuyệt tình để mọi thứ không thể vãng hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.