Hệ Liệt: Bốn Mùa Cuồng Tưởng Khúc

Chương 24: Chồng cũ của cô rất giàu




Bầu trời xanh thẩm một màu, chim nhỏ líu ríu bay qua. Giữa trưa ánh nắng xuyên qua những tán cây cành lá rậm rạp, tạo thành những bóng mát trên bãi cỏ xanh mượt mà.

Hai người thiếu niên thân thể lộn xộn, đang ở trên cỏ trình diễn một màng đông cung sống khiến cho người tôi mặt đỏ tim đập.

“Đừng… đừng niết…” Lưu Vũ Hi áo sơ mi bị vạch ra đến bên cổ, lộ ra một cái eo thon mảnh khảnh cùng với bộ ngực tuyết trắng, Lý Dục Long nằm ở trên người cậu, nửa người dưới chen vào giữa hai chân, nhường bộ vi mẫn cảm của hai người cùng một chỗ ma sát.

“Không niết? Thế kia hút được không?”

“Ân…”

Đầu lưỡi trơn mềm ẩm ướt quấn lấy liếm quanh hồng nhụy trước ngực, sau đó đôi môi ngậm lấy ra sức mút liếm, ngẫu nhiên lại dai dai cắn lên một ngụm, làm cho thiên hạ dưới thân không ngừng run rẩy. Hắn một bên mút lấy đầu v* đáng yêu, một tay lặng lẽ bao lấy nguyên lai dục vọng của đối phương.

“A!” Lưu Vũ Hi như bị điện giật, toàn thân nảy lên một chút.

“Tôi muốn làm” Lý Dục Long dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cậu.

“Làm…?”

“Yêu” không đợi cậu nói xong, Lý Dục Long cũng rất tự nhiên mà đi xuống. Lưu Vũ Hi mặt đỏ như có thể nướng bánh, cậu cà lăm lắc đầu lia lịa.

“Có thể… nhưng là tớ không muốn làm…”

“Vậy sao? Vậy nơi này của tôi cứng lên rồi phải làm thế nào đây?” Lý Dục Long cách một lớp quần, trêu đùa nửa thân dưới của đối phương, khiến Lưu Vũ Hi hút một ngụm khí, vẻ mặt cầu xin nói.

“Không được… Tôi thật sự không muốn…”

“Nói không muốn chỉ có cái miệng của cậu” Lý Dục Long ngăn chặn môi cậu, cho cậu một cái hôn sâu nồng nhiệt triền miên.

“Ưm…ư…” Lưu Vũ Hi bị hôn đến khó thở, đến mức đại não gần như thiếu dưỡng khí dần dần tê liệt. Lý Dục Long ma trảo không hề thỏa mãn cách lớp quần cậu ma xát, được một tất lại tiến lên một thước bắt đầu kéo khóa quần, vươn tay đi vào… Lưu Vũ Hi trong đầu oanh một tiếng vang lên. Cậu dựa vào một tia lý trí cuối cùng, cắn chặt răng dùng sức đẩy tay hắn ra.

“Hô…hô…hô…” Lưu Vũ Hi sát qua môi chính mình bị mút đến sưng đỏ, thở dốc không thôi.

Lý Dục Long nhãn thần như bị dục hỏa cùng lửa giận thiêu đốt, hắn mặt dày hỏi “Vì cái gì không được?”

“Tớ…” Lưu Vũ Hi nuốt một ngụm nước bọt, run giọng nói “Tớ… sợ…”

“Chuyện này có cái gì mà sợ?” Lý Dục Long không khỏi phân minh, lại muốn đem Vũ Hi đẩy xuống, Lưu Vũ Hi lấy hai tay chống đỡ phía sau, sợ hãi lui về sau “Tôi không muốn ~~!” cậu thấp giọng kêu

“Thử qua một lần thì không sợ nữa” Lý Dục Long ấn xuống bờ vai cậu hạ thấp xuống.

“Đừng như vậy —–!” Lưu Vũ Hi nhắm mắt lại thét chói tai, Lý Dục Long thần sắc trầm xuống, đôi tay đặt tại trên vai cũng chậm rãi rời đi.

“Mẹ nó, so với nữ con gái còn dong dài” hắn thấp giọng nguyền rủa, Lưu Vũ Hi mở mắt ra, thần tình ủy khuất cắn môi dưới. Lý Dục Long nâng lên cằm của cậu, bắt buộc cậu phải nhìn mình.

“Cậu sợ hãi tôi, hay là sợ hãi cùng tôi làm?” hắn bày ra thái độ muốn khai thông.

“Đều sợ…” Lưu Vũ Hi ngập ngừng nói

“Ngừng ~~!” Lý Dục Long phun một ngụm, vô lực chửi nhỏ “Cho nên nói, tôi ghét nhất là thân xử nữ!” (xử nam bợn ơi *liếc mắt*)

Lưu Vũ Hi nghi hoặc nhìn hắn, Lý Dục Long rất nhanh lại tỉnh táo lại, tiếp tục khuyên bảo “Chỉ cần thử qua một lần, sau này sẽ không còn sợ nữa, cam đoan cậu sẽ cảm thấy thích thú, sau khi cùng tôi làm cậu nhất định sẽ quấn quít lấy tôi đòi tôi làm a”

“Không thể nào…”

“Cái gì? Cậu dám xem thường lão tử?” Lý Dục Long phát hỏa, Lưu Vũ Hi cuống quít xua tay.

“Tớ… tớ không có a…” oan uổng a ~~ lời này của mình làm sao nghe vào tai hắn là ý tứ xem thường hắn a ~~

“Những đứa con gái được lão tử đại gia tôi làm qua không có một người nào là không thư thư phục phục tôi! Cùng cái mông nhỏ của cậu, tôi không tin tôi không làm được!” trong lòng Lý Dục Long như lửa nóng, thốt ra thành những lời dơ bẩn. (nghe câu này mà máu sôi tới đầu)

Lưu Vũ Hi bỗng nhiên không nói ra tiếng, ủ rũ cúi thấp đầu xuống, Lý Dục Long cúi thân xuống nhìn mặt cậu, thấy cậu một bộ lệ rưng rưng cùng với biểu cảm đáng thương.

“Cậu làm sao thế?” khẩu khí của hắn cũng không khỏi mềm hẳn đi.

“Cậu…” Lưu Vũ Hi nói một chữ, lại không mở miệng nói tiếp

“Nói a, cậu đừng có dong dài, mẹ nó”

“Cậu… Cậu theo tôi cùng một chỗ… Cũng chỉ là vì làm cái này?” Lưu Vũ Hi tự tôn bị tổn thương nói.

Lý Dục Long khiêu lên một bên chân mày, trả lời đương nhiên “Không phải vì cái này, chẳng lẽ muốn làm bạn với cậu?”

Cái loại lý do này, còn khiến hắn nói ra như hợp tình hợp lý rồi ấy!! Lưu Vũ Hi cực kì tức giận, vừa vặn trường học bên kia truyền lại tiếng chuông, cậu phút chốc đứng lên, Lý Dục Long lập tức giữ chặt cậu.

“Đi đâu?”

“Trở về đi học” Lưu Vũ Hi rầu rĩ trả lời.

“Không cho phép!” Lý Dục Long dùng sức kéo cậu lại, Lưu Vũ Hi theo lực ngã vào trong lòng ngực ấm áp, đang muốn giãy ra lại bị hắn chặt chẽ ôm lấy, Lý Dục Long nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhăn, cười xấu xa hỏi “Như thế nào? Tức giận sao?”

Lưu Vũ Hi chột dạ xoay qua chỗ khác, Lý Dục Long lấy tay kéo cậu quay lại.

“Tôi cùng một chỗ với cậu, đương nhiên không những là bởi vì cái lỗ đít nhỏ của cậu a” cho dù là lời an ủi, nhưng hắn lại nói ra những lời thô tục làm cho Lưu Vũ Hi mặt vừa đỏ lại vừa tức giận. Lý Dục Long lại nói tiếp “ Còn có cái đầu v* nhỏ đáng yêu của cậu a”

Hắn vén lên quần áo của Lưu Vũ Hi, cắn đầu v* nhỏ một ngụm. Lưu Vũ Hi giận dỗi mà đem đẩy hắn ra, Lý Dục Long xả kéo cổ áo của cậu, lại hôn một chút xuống bờ vai của cậu, tiếp tục nói

“Còn có bờ vai bóng nhẵn của cậu”

Lưu Vũ Hi nhận thấy hắn đang là trêu chọc mình, khẽ đẩy hắn ra nói “Tôi phải về!”

Lý Dục Long siết chặt hơn, giữ lấy vòng eo thon của cậu, ở trên môi của cậu hạ xuống một nụ hôn, bổ sung “Còn có một cái miệng nhỏ nhắn không thành thật này”

“Tôi cũng biết, cậu không cần tiếp tục trêu đùa tôi! Lưu Vũ Hi cáu kỉnh nói.

“Cậu biết cái gì chứ, loại nai tơ như cậu làm sao nhận thức được sự giày vò của tôi?”

“…=_=”

“Theo tôi làm cậu liền sẽ hiểu, như thế nào? Muốn hay không thử một chút?” Lý Dục Long nháy mắt hướng cậu thả ra một màu hồng điện quang. (con mắt phóng điện kìa)

“Tôi thấy là từ bỏ đi…”

“Cắt! Nói nửa ngày đều là đàn gảy tai trâu!”

“Tôi có thể trở về hay…”

“Không thể!” Lý Dục Long ôm y hướng trên cỏ nằm xuống “Tôi tức giận, cậu phải bồi tôi!”

“…>_<” sớm biết tính tình của hắn vậy, mình đừng cùng hắn đùa giỡn, nói không chừng hắn còn có thể từ bi mà thả mình trở về… Ô ô ô… Lưu Vũ Hi trong lòng hối hận không thôi.

———–

“Lần trước thành tích kiểm tra đã có kết quả rồi, đại bộ phận các bạn hầu như đều duy trì thành tích học tập, riêng những bạn học có thành tích giảm sút cần phải cố gắng gấp bội. Hiện tại sẽ phát lại bài kiểm tra, bạn học nào nghe tên thì đi lên…”

Lưu Vũ Hi lòng ngồi không yên, căn bản không có nghe được lão sư nói cái gì đó, bên cạnh Lý Dục Long trước sau như một tựa vào trên người cậu ngủ say sưa.

“Lưu Vũ Hi” lão sư bỗng nhiên hô lên tên của cậu.

“A?” Lưu Vũ Hi ngu ngơ ngẩng đầu, thấy lão sư đang không hờn giận nhìn mình.

“Bài kiểm tra của em, mau tới lấy” lão sư bốc ra bài thi của cậu.

“Vâng…” Lưu Vũ Hi muốn đứng lên, lại sợ làm tỉnh người bên cạnh, cậu ở chỗ ngồi cọ xát nửa ngày cũng ngồi dậy không được, nhìn hướng lão sư ánh mắt tràn ngập lo âu. Lão sư cũng không dám đắc tội Lý Dục Long, thấy cậu như vậy, đành phải tự mình đem bài thi đến trước mặt cậu.

“Lần này điểm số có giảm sút, lần sau cần cố gắng hơn nữa” lão sư nói xong thì xoay người quay trở lại bụt giảng

Lưu Vũ Hi nhìn thấy điểm trên bài thi của mình, trong óc một tiếng ầm vang —- 72 điểm.

Thời gian ăn trưa, Lưu Vũ Hi thần bất thủ xa ngồi (ý nói ngồi như vị thần không nhút nhích, cứng đơ ấy)hai mắt trống rỗng nhìn thịt muối ướp quả thông trước mặt. Lý Dục Long dựng thẳng ngón tay ở trước mặt cậu quơ quơ, đối phương một chút phản ứng cũng không có.

Lý Dục Long tự mình cắn một con tôm đưa đến bên miệng cậu, chọc cậu nói.

“Bà xã, a…”

Lưu Vũ Hi trong vô thức ăn xuống, tiếp tục ngẩn người. Lý Dục Long thấy cậu hoàn toàn lâm vào trạng thái thừ người, trò đùa dai tiếp tục dẫn lên trên tóc của cậu, đem mái tóc mềm mại của Lưu Vũ Hi buộc thành hai cái tiểu bím tóc dương giác (theo mình nghĩ là 2 cái sừng trâu đấy).

Khuôn mặt đáng yêu của Lưu Vũ Hi lại có thể kết hợp hài hòa cùng với mái tóc mới, Lý Dục Long nhìn thấy cậu bộ dáng ngây ngốc một cách đáng yêu, cười lên ha hả. Hắn cười như vậy, Lưu Vũ Hi rốt cuộc tỉnh táo lại.

“Di?” Lưu Vũ Hi kinh ngạc sờ sờ đầu mình.

“Đừng gỡ xuống, thực đáng yêu a” Lý Dục Long kề sát vào cậu, đến bên môi “Nhé nhé” hôn hai cái, những người hầu đứng bên cạnh tự giác mà đem mặt cúi xuống.

Lưu Vũ Hi thẹn đỏ mặt đưa tay đẩy hắn ra, sờ soạng tóc của mình.

“Cậu đang suy nghĩ gì? Sao nhập tâm như thế?” Lý Dục Long đem cằm đặt trên bả vai của cậu hỏi.

Lưu Vũ Hi ai oán liếc mắt hắn một cái, lại cúi đầu

“Không có gì…”

“Không được gạt tôi!” Lý Dục Long cắn vành tai của cậu uy hiếp “Không nói thật, tôi sẽ đem thịt muối đặt ở trên cái mông nhỏ của cậu, sau đó làm thịt cậu luôn!”

“…>_<” cậu không phải không muốn nói thật… Lưu Vũ Hi đành phải sờ sờ cái lỗ tai, ngập ngừng ấp úng nói “Tôi…lần này thành tích kiểm tra… rất kém cỏi…”

“Thành tích rất kém cỏi?”

“Ừ… toán học, chỉ có 72 điểm…”

“Thành tích kém cỏi thì chứng minh cái gì?” Lý Dục Long không cho là đúng bĩu môi.

“Chứng tỏ tôi bị rớt hạn lại phía sau rất nhiều…” Lưu Vũ Hi tự ti giảng, Lý Dục Long bất đắc dĩ hừ một tiếng, hỏi

“Cậu lần trước bao nhiêu điểm?”

“Chín mươi sáu.....”

“Ai kêu cậu lần trước thi được tốt như vậy”

“=.= không phải nguyên nhân này a…”

“Kia là nguyên nhân gì?”

“…” Lưu Vũ Hi không nói lời nào, cũng không dám ngẩng đầu, Lý Dục Long nhìn vẻ mặt của cậu là đoán được tân tư của cậu, hắn tựa vào trên người cậu ngắm nhìn cậu hỏi.

“Bởi vì tôi sao?”

Lưu Vũ Hi do dự nhìn hắn một cái, gật gật. Lý Dục Long ngồi thẳng thân mình, tiếp tục ăn cơm. Lưu Vũ Hi thấy hắn không có dấu hiệu gì, đành phải yên lặng theo sát cùng hắn ăn cơm.

Một lúc thật lâu sau, Lý Dục Long thản nhiên hỏi “Cậu lần sau khi nào thì kiểm tra?”

“Cũng không rõ lắm… thông thường hai tuần lễ một lần đi…” Lưu Vũ Hi không xác định trả lời.

“Biết rồi”

“0_0?”

Lúc sau ăn cơm xong, Lý Dục Long phá lệ nói “Tôi muốn một mình ngủ, cậu trở về đi học đi”

“Nha…” Lưu Vũ Hi không biết rõ vì sao hắn lại nói như vậy, bất quá mình thật sự muốn gấp rút trở về hảo hảo đi học, đem thành tích rớt lại phía sau kéo trở về.

“Tôi đi đây, gặp lại sau” Lưu Vũ Hi đối Lý Dục Long khoát tay, giống như một con chim vừa thoát ra khỏi lồng vui vẻ chạy đi.

Lý Dục Long nhìn thấy bóng lưng của cậu, từ chối cho ý kiến hừ một tiếng.

“Hừ…”

Tuần lễ kế tiếp, Lý Dục Long không có tiếp tục xuất hiện trong phòng học năm 2 ban nhất. Lưu Vũ Hi cùng các lão sư đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc có thể bình thường đi học…

Một ít bạn học đều đối với sự kiện này tò mò không thôi, tung tin lên là Lý Dục Long có phải hay không đã thích người khác, nhưng không có người nào dám mạo hiểm đến hỏi Lưu Vũ Hi. Chỉ có những người cùng quen biết Lưu Vũ Hi tổ ba người Diêu Gia Lâm thám thính một chút.

“Tớ không biết… có thể cậu ta gần đây bề bộn nhiều việc đi” Lưu Vũ Hi buông sách, hậu tri hậu giác (trước sau như một)trả lời.

“Các cậu gần đây có cãi nhau hay không thế?” Đường Vịnh Quân hỏi, Chân Tuệ Kì cướp đoạt lời của Lưu Vũ Hi nói trước

“Cậu không phải hỏi lời vô nghĩa sao? Vũ Hi người này là cái con cừu nhỏ sao có gan cùng cái con lang kia cãi nhau?”

“Nói cũng đúng”

Ném ánh mắt về phía con cừu nhỏ, Diêu Gia Lâm lại hỏi “Lúc trước cậu ta có hay không ghét bỏ qua cậu cái gì?”

“Này…” hình như là ghét bỏ cậu không cùng hắn “làm”, bất quá sự tình ngại ngùng này Lưu Vũ Hi tuyệt không thể nói cho các cô biết.

“Xem phản ứng của cậu, là có đúng không?” Diêu Gia Lâm liếc mắt nhìn cậu quan sát.

“Ừ…”

“Cậu cẩn thận một chút nha”

“Cẩn thận?”

“Đàn ông loại sinh vật này là có mới nới cũ, tốt nhất là nên nghiêm khắc bản thân, đối xử rộng lượng với người ngoài để kiềm chế bản thân, một khi cậu có cái gì để cho cậu ta không hài lòng, cậu ta có thể lấy cớ đem cậu đá đi…”

“Gia Lâm, lời này của cậu không đúng, Vũ Hi là con trai a” Chân Tuệ Kì uốn nắn.

“Ách… trong khoảng thời gian ngắn tớ đã quên… tóm lại cẩn thận cậu ta thay lòng đổi dạ”

“Nếu cậu ta quả thực thay đổi, tôi cũng không có biện pháp nào…” Lưu Vũ Hi tự nhủ, tam nữ sắc mặt đại biến, một người so với một người càng khẩn trương hơn.

“Vũ Hi! Tuy rằng nhìn thấy cậu bị cậu ta ăn đến đắc ý để cho tớ thực không cam lòng, bất quá cái loại quỷ súc công cùng với loại người tiểu thụ như cậu là một đôi thiên địa họp thành! Ngàn vạn lần đừng buông tha cho!” Diêu Gia Lâm xung phong dẫn đầu.

“Đứa nhỏ a, khó khăn luôn có, kẻ thứ 3 phá rối là một chất xúc tác trong tình yêu, bất quá cậu phải tin tưởng, cậu mới là chân mệnh thiên tử của Long ca. Đừng để cho đám người qua đường cướp đi! Ngàn vạn lần đừng nhận thua!” Đường Vịnh Quân tiếp lời

“Tớ không nói nhiều, câu chuyện của tớ mới bắt đầu, cậu nếu bị nốc ao, không thấy có lỗi với những oan hồn dưới đất sao?! Tuyệt đối cần kiên trì!” Chân Tuệ kì làm cái tổng kết.

“Các cậu có thể đừng luôn nói mấy loại lời nói thâm sâu này có được hay không…”

“Làm sao thâm sâu, lời chúng tớ chỉ có một ý nghĩa a” Diêu Gia Lâm bày ra tư thế của học tỷ.

“Có ý tứ gì…”

Tam nữ rất có ăn ý chỉ vào cậu “Cậu là trời sinh tiểu thụ!”

“…?” lời này nghe như thế nào thấy quen tai…

“Nga ha ha ha ha ~~~” tam nữ cười gian rộ lên

Thật sự là dự cảm bất thường a… Lưu Vũ Hi lần thứ hai rùng mình một cái.

Buổi chiều, trên thao trường tiếng người sôi trào, hôm nay lớp 11 ban nhất tiết thứ hai có môn thể dục hoạt động ngoại khóa.

Sắp xếp trên cầu trường, nam sinh ban nhất cùng ban bốn đang tiến hành một trận thi đấu hữu nghị.

Ba! Bóng chuyển động theo hình cầu bay nhanh qua lưới, một tuyển thủ lập tức đem cầu đệm lên, giao cho người thứ hai. Đứng ở phía sau sắp xếp Lưu Vũ Hi hai mắt thấy bóng chuyền tới chuyền lui, tâm tư không biết bay đi nơi nào.

Lời của nhóm Diêu Gia Lâm cứ quấy nhiễu tâm trí cậu, Lý Dục Long thật sự thay lòng đổi dạ sao… Cậu ngơ ngác nghĩ, trước đó một điềm báo cũng không – cảm giác a… nhưng là bình thường cậu phản ứng chập chạp trì độn như vậy, cho dù có điềm báo cậu cũng không phát hiện được đâu…Lưu Vũ Hi coi như là việc tự nhiên.

Bất quá, nếu như đối phương không đến quấn lấy cậu nữa, cuộc sống của bản thân có thể khôi  phục lại bình thường. Này vốn nên là một việc thật cao hứng, nhưng tại sao trong lòng cậu lại cảm thấy chua xót chứ…

Đang nghĩ ngợi, lạch cạch một tiếng, bóng từ trước mắt cậu văng ra.

“Ách?” Lưu Vũ Hi hồi phục tinh thần, đội đối phương được khấu trừ cộng điểm.

Đồng đội của cậu đối với cậu mặt nhăn mày nhíu “Vũ Hi, cậu còn đứng đó làm gì?”

“Đúng… thực xin lỗi…” Lưu Vũ Hi đỏ mặt giải thích.

“Bóng lăn đến phía dưới kia rồi—–” một gã đồng đội hô, Lưu Vũ Hi quay đầu nhìn lại, thấy đối phương chỉ vào một sân thể dục bên cạnh sườn dốc nhỏ, phía dưới là một rừng cây.

“Tớ đi nhặt về…” Lưu Vũ Hi biết là trách nhiệm của chính mình, thật tự giác chạy đi.

Cậu thật cẩn thận ở trong bụi cỏ tìm kiếm, rốt cục ở một chỗ lần tìm, móng tay đụng vào một quả bóng, Lưu Vũ Hi ngồi xổm xuống nhặt lấy quả bóng, trong lúc đó ở chỗ cành lá lưa thưa, cậu chứng kiến ở sườn dốc có một thân ảnh quen thuộc đang đứng…

Lý Dục Long? Lưu Vũ Hi cầm bóng đứng lên, rướn cổ lên dò xét nhìn —– cậu không nhìn lầm, đích xác là đối phương!

Lý Dục Long đang dựa lưng vào cây Can Thượng, nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, môi khẽ nhếch, trên mặt đích thực biểu tình giống như đè nén cái gì.

Lưu Vũ Hi nghi hoặc nghiêng đầu nhìn kỹ, đột nhiên chứng kiến một cô gái đang quỳ trước mặt hắn. Hai tay của cô gái kia để ở giữa háng Lý Dục Long, thần tình say mê mút lấy đồ vật này nọ… (ghét cảnh này, muốn chém thằng này quá)

Lạch cạch! Trái bóng trên tay Lưu Vũ Hi rớt xuống, thấy nhãn cầu Lý Dục Long nhìn qua, cậu nhanh chóng xoay người, cất bước chạy như điên

Lưu Vũ Hi một hơi chạy lên sườn dốc, chạy về thao trường.

Kỳ thật chính mình mới vừa rồi nhìn đến gì đó không có gì nghiêm trọng lắm… Cậu lần đầu tiên gặp Lý Dục Long, đối phương cũng đang cùng con gái làm loại sự tình này. Lúc ấy mình chỉ có khiếp sợ cùng thẹn thùng, nhưng lúc này…

Cậu nhấn lên trên ngực chính mình đang phát đau, vì cái gì ngoại trừ kinh hoảng cậu còn cảm thụ được thật khó chịu… Vì cái gì chính mình cảm nhận khó chịu… Cậu cũng không rõ ràng lắm. Trong óc Lưu Vũ Hi ầm ĩ, cảnh tượng mới vừa rồi nhìn đến không ngừng lượn vòng trong tâm trí cậu, hai chân cậu vô thức lại đi lên.

Các đồng đội nhìn thấy hai tay cậu trống trơn đi trở về, nghi hoặc hỏi “Bóng đâu?”

“Hả?” Lưu Vũ Hi giống như đồ ngốc hé miệng.

“Cậu không phải đi tìm bóng sao?” đồng đội trách cứ nhìn cậu.

“Thực xin lỗi, tớ…” Lưu Vũ Hi thành thật nhận lỗi ngay cả tìm cớ cũng không muốn, một gã đồng đội thấy cậu nửa ngày cũng không nói lên được, đành phải nói.

“Quên đi, tớ đi tìm xem, bóng mà đánh mất, thầy thể dục sẽ phát hỏa lên cho mà xem…”

“A! Không nên đi!” Lưu Vũ Hi buột miệng nói ra.

“Làm sao vậy?” đoàn người khó hiểu nhìn cậu.

“Cái kia… chính là…” cũng không thể nói cho bọn họ biết Lý Dục Long đang ở trong rừng cùng nữ sinh mây mưa đi… Lưu Vũ Hi ấp úng, nói chính xác là không ra nguyên nhân. Kia đồng đội thấy cậu cũng không nói lên được, không thể hiểu cậu, nhấc chân định bước đi.

“A! đừng đi a…” Lưu Vũ Hi hốt ha hốt hoảng đi lên.

“Vì cái gì không thể đi?”

“Ách… chính là…” Lưu Vũ Hi đang vắt hết óc biện lý do, chợt thấy Lý Dục Long cầm trong tay quả bóng theo sườn dốc đi tới.

Ô oa ~~ xuất hiện ~~~!! Cậu lộ ra biểu tình như gặp quỷ, mãnh liệt lui về phía sau mấy bước. Trong thao trường các học sinh thấy Lý Dục Long cũng là một bộ dáng sợ hãi, mỗi một người đều như đang lâm vào đại địch.

Lưu Vũ Hi hai mắt ở trong đám người nhẹ nhẹ nhàng nhàng, nghĩ làm như thế nào vô thanh vô tức trốn đi. Vì sao mình phải trốn… cậu cũng không thể nói rõ…

Đáng tiếc ông trời không để cho cậu có cơ hội, Lý Dục Long hai mắt tập trung nhìn cậu, lập tức đi đến trước mặt cậu, một tay nâng bóng lên hỏi:

“Đây là bóng của cậu?”

“Không phải…” Lưu Vũ Hi không chút suy nghĩ liền thề thốt phủ nhận, Lý Dục Long chuyển hướng đồng đội của cậu.

“Vừa rồi ai đi nhặt bóng?”

Đoàn người ước chừng mà cùng lúc chỉ vào Lưu Vũ Hi, Lưu Vũ Hi nội tâm kêu gào thảm thiết.

“Tại sao bỏ bóng mà chạy?” Lý Dục Long xích lại gần nhìn cậu, Lưu Vũ Hi không dám ngẩng đầu. Nhìn chằm chằm mũi chân của mình, trong lòng bất an. Lý Dục Long nhãn tình hiện lên tinh quang hòi “Cậu nhìn thấy được?”

Lưu Vũ Hi chột dạ mãnh liệt lắc đầu, có trời mới biết cậu vì sao phải chột dạ! Cậu căn bản không có làm chuyện gì sai a ~~~

Lý Dục Long đem bóng ném vào người bên cạnh, nắm tay Lưu Vũ Hi “Cậu đi theo tôi”

Hắn lôi kéo Lưu Vũ Hi hướng bên nhà vệ sinh nam bước đi, Lưu Vũ Hi căn bản theo không kịp cước bộ của hắn, bị hắn túm bán ôm kéo vào.

Mấy nam sinh đang ở trong nhà xí thấy Lý Dục Long thần tình lệ khí đi tới, sợ tới mức nước tiểu đi đến một nửa cũng vội kéo quần chạy trốn.

“Nói đi, cậu đều thấy được?” rõ ràng là Lý Dục Long làm ‘việc trái lương tâm’ thế nhưng hắn lại mang khẩu khí thẩm vấn phạm nhân hỏi Lưu Vũ Hi.

Chẳng lẽ cái này kêu là đầu đuôi lẫn lộn sao… Lưu Vũ Hi mờ mịt nghĩ.

“Này, tôi đang hỏi cậu, cậu phát ngốc cái gì?” Lý Dục Long bất mãn nhéo nhéo hai má phấn nộn của cậu.

Lưu Vũ Hi vuốt hai má bị đau, nhỏ giọng khí suyễn trả lời “Thấy được…”

“Thấy được, cho nên sao?” Dù bận nhưng vẫn ung dung sờ quanh trước ngực

“Cho nên…” Lưu Vũ Hi chép miệng, khom người thật thấp nói “Thực xin lỗi, quấy rầy đến cậu…”

Lý Dục Long khóe miệng co giật một chút, thanh âm lãnh được đủ để cấp người cảm thấy được mùa đông tháng chín đông lại “Cậu nói cái gì?!”

Chính mình nói sai cái gì sao… Lưu Vũ Hi ủy khuất nghĩ. Lý Dục Long trợn mắt nhìn, quát “Không cho phép cúi đầu! Nhìn tôi!”

Một gã đang muốn tiến vào WC thì nghe được một trận sư tử hống, cuống quít chạy ra ngoài.

Lưu Vũ Hi nhút nhát ngẩng đầu nhìn hắn, Lý Dục Long tiếp tục rống “Tôi cùng con gái khác thân thiết, cậu tuyệt không để ý?”

“Tôi có thể để ý sao…” Lưu Vũ Hi nhỏ giọng nói thầm

Tai Lý Dục Long nghe được nhất thanh nhị sở “Có thể, cậu ở đây muốn hỏi tôi cái gì liền hỏi!”

“Ân… kia… tôi đây hỏi…” Lưu Vũ Hi lại cà lăm mở miệng

“Hỏi đi”

“Ừm… chính là… cái cô gái kia… cậu thích cô ấy sao…”

Lý Dục Long bày ra diễn cảm nhíu mày trả lời “Không thích”

“Vậy cậu…”

“Tôi đều đã nín gần một tháng, không tìm người cho tôi tiêu hỏa sẽ sinh bệnh” Lý Dục Long hiếm thấy mờ mịt giải thích.

“A!” Mỗ tiểu bạch si nghe lại không hiểu.

Lý Dục Long bỗng nhiên ôm hông cậu đem cậu nhấc lên, lấy xuống mắt kính của cậu, dường như trút căm phẫn hôn xuống, Lưu Vũ Hi ô ô giãy dụa. Lại một gã nam sinh muốn tiến vào WC đi đến cạnh cửa, chứng kiến tình cảnh này thì lập tức quay đầu bỏ chạy.

“Ô ô ô… có… có người….” Lưu Vũ Hi ở bên môi Lý Dục Long kháng cự. Lý Dục Long dán môi mình lên môi cậu thấp giọng nguyền rủa, một tay đụng phải nắp bồn cầu dùng sức đóng lại.

“Nơi này không có ai” Lý Dục Long không nói hai lời liền vén lên y phục của cậu.

“Chờ… chờ một chút” Lưu Vũ Hi hốt hoảng, như thế nào liền phát triển đến bước này chứ?

“Chờ cái gì?”

“Cái kia… chúng ta hiện tại muốn làm cái gì?”

“Ân ái” Lý Dục Long khái quát trả lời.

“Ách…” mắt lại thấy hắn muốn tới gần, Lưu Vũ Hi hướng về phía sau lui bước, nhà xí chật chọi vừa lui thì liền đụng cái bồn cầu.

“Có thể không làm được không…” Lưu Vũ Hi đáng thương hỏi.

“Không làm? Tôi đây đi tìm người khác!” Lý Dục Long khí thế chắc chắn nói, không thể tưởng Lưu Vũ Hi chỉ chần chờ một chút, liền vuốt ngực may mắn.

“Vậy cũng tốt…” cùng với bị hắn ‘làm’ không bằng để hắn đi tìm người khác cũng tốt.

“Mẹ nó cái gì là cũng tốt!” Lý Dục Long lại tức giận “Cái thói quen thành thật của cậu là tốt hay xấu đây! Nhìn thấy nữ nhân khác hút cho tôi cậu lại khó chịu! Để cậu theo tôi làm cậu lại không chịu! Hiện tại tôi đi tìm người khác cậu còn nói cũng tốt! Chưa thấy qua người nào khó hiểu như cậu!.”

Lưu Vũ Hi bị hắn mắng thì hai mắt rưng rưng, cắn môi không dám lên tiếng, Lý Dục Long nhất thời thấy cậu như vậy tâm lại mềm xuống, quát “Sách! Quên đi, coi như tôi thua trên tay cậu”

Khẩu khí hắn lập tức biến đổi, cường thế nói “Tôi vốn định chờ cậu lần sau kiểm tra xong rồi lại ra tay, bất quá cậu là tự mình chạy tới, kia cũng đừng trách tôi”

“Kiểm tra?” Lưu Vũ Hi nhớ tới trước kia mình có một lần nói với Lý Dục Long, rốt cục tỉnh ngộ “Cậu không đến gặp tôi chính là vì để cho tôi hảo hảo chuẩn bị cho kì kiểm tra?”

“Bằng không cậu cho tôi là vì cái gì? Không phải cậu nói tôi hại thành tích cậu thụt giảm sao?”

“Không…” Lưu Vũ Hi trong lòng cảm động cực kì, nguyên lai hắn cũng không phải lúc nào cũng xem mình là trung tâm, hắn cũng sẽ thông cảm cho người khác. Bất quá, động tác Lý Dục Long ngay sau đó liền đánh vỡ ảo tưởng của cậu.

“Lão tử hiện tại mặc kệ! Quản cậu thụt lùi hay rớt hạng, tôi hiện tại muốn cậu” hắn tuyên bố xong, một tay lột quần thể thao của Lưu Vũ Hi.

“Ô oa ~~~~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.