Hãy Ở Bên Anh

Chương 38: Chuyển chỗ




Dịch Thiên Ca và Dịch Thiên Hậu cũng không phải thay mơ, hai người nhanh chóng nhổm lên bắn tên ngay khi làn sóng quét qua hoàn toàn, những mũi tên đã làm đúng tác dụng của nó khi khiến cho những người kia dù rất muốn nhưng không thể rời đi được nữa.

Băng Thần không biết từ lúc nào đã hoàn toàn biến mất, chính điều này làm cho những người kia càng cảm giác ái ngại hơn, thế nhưng họ đã đưa ra quyết định của mình, thay vì tìm kiếm một kẻ mình không thể quan sát thấy thì bọn họ quyết định công kích hai xạ thủ trước.

Cả đám nhanh chóng quay đầu dùng mọi phương pháp tấn công từ xa để phản công lại trước hai cô gái, nhưng khi bọn họ cảm giác mình đã hoàn thành mục đích thì những đòn tấn công kia lại bị chặn ngay từ trên không trung.

Một âm thanh từ đằng sau vang lên:

"Hai vị tiểu thư cứ thoải mái công kích còn chuyện phòng thủ để ta lo."

"Ầm......uỳnh.....uỳnh..."

Tiếng nổ vang lên giữa không trung, Hải Lam quả nhiên đã cản lại hết toàn bộ công kích của mấy người kia, dù sao hắn ta cũng là truyền nhân của Phong Tiễn cơ mà, tuy không có năng lực kinh khủng như Phong Tiễn nhưng cũng không quá kém.

Băng Thần ngay lúc này cũng đã tiến rất gần tới tổ đội phía bên trái, những chiếu đuôi nhanh chóng thoát khỏi trạng thái vô hình lướt thẳng tới các điểm yếu trên ngươi những người kia, đều không phải kẻ kém cỏi thế nên bọn họ phát hiện.

Có điều ánh mắt nhìn thấy thì không có nghĩa thân thể sẽ kịp phản ứng, những người kia khi xoay người để né tránh thì phát hiện không thể làm thế, cả người bọn họ đã bị cắt ra rồi, phía bên kia ở tổ đội còn lại cũng nhìn thấy cảnh này.

Băng Thần thì chỉ lóe lên một cái rồi lại biến mất, những kẻ vừa vị tiêu diệt hóa thành cát bụi, tổ đội còn lại dù ngốc đến mức đầu đất thì cũng đoán ra Băng Thần đang hướng về phái mình, hai xạ thủ kia cuối cũng vẫn chỉ là đánh xì dầu.

Thế nhưng nếu không nhìn thấy thì làm sao có thể phòng thủ được, hai người kia tuy rõ ràng chỉ đánh xì dầu những lỡ họ bắn chúng thì cũng không tốt cho lắm, chính họ cũng nhặt được một bộ mũi tên có độc thế nên họ lo lắng đối phương cũng như thế.

Nếu bây giờ mà trúng độc thì khả năng nằm xuống của họ không cần bàn cãi nhiều nữa, Băng Thần hiểu được những suy nghĩ của bọn họ nên càng thêm càn rỡ lao tới, lâu lâu hắn ta dùng nguyên lực tạo ra giả tượng để khiến cho họ sao nhãng.

Những người này càng lúc càng bối rồi, chính sự bối rối này đã khiến cho họ chết chắc rồi. 

"Sọt... sọt... sọt "

Đám bọn họ không để ý đằng sau thế nên đã không còn đường chạy, Băng Thần chỉ cần nhẹ nhàng để kết liễu bọn họ, Hải Tuấn gương mặt vô cùng mừng rỡ bởi hắn ta đã nhìn thấy bang chủ trực tiếp chiến đấu.

Trước kia Băng Thần đối với những người gia nhập bang phái trễ như hắn giống như hắn chẳng khác nào truyền thuyết cả, những người cũ thường hay mang chuyện nhìn thấy chân thân ra khoe khoang.

Bây giờ thì vui rồi chính hắn ta còn được làm đồng đội của bang chủ, tính ra hắn còn hơn cả những người kia, với lại đúng như trong truyền thuyết bang chủ thật sự quá kinh khủng rồi, chiến đấu thực sự không có chút kẽ hở.

Bản thân hắn ta nếu tự mình đặt vào tình thế của mấy người kia thì cũng không thể nào sống sót được, đã tàng hình còn che giấu hoàn toàn được khí tức thì quá mức khó chơi rồi, tuy rằng có thể cảm nhận được nhưng vô ích.

Nhìn thấy trước mắt con chưa chắc đã né được huống chi không nhìn thấy gì cả, chưa kể hắn có để ý thấy Băng Thần tạo ra giả tượng để đánh lừa đối thủ, chẳng sao mọi người đồn đại dù hơn một đại cảnh thì vẫn chết trong tay bang chủ như thường.

Hải Tuấn cả người hạnh phúc đến mức run rẩy, hắn ước gì mình có một tờ giấy và cây bút để vẽ lại cảnh này, thế nhưng thực tại đánh buồn rằng hắn không có, nghĩ một lúc sau đó hắn có gắng thật chăm chú nhìn vào Băng Thần sau đó dùng năng lực điều khiển kim loại tạo ra một bức tượng giống y như Băng Thần.

Thậm chí hắn ta còn phá hủy cả vài món vũ khí để kim loại có thể giữ được những màu sắc đẹp đẽ kia, chính vì lý do đó dù tìm được trang bị ngay từ đầu nhưng hắn ta không vội vã đi về mà tìm thêm những thứ khác.

Dịch Thiên Ca và Dịch Thiên Hậu bỏ xuống tai nghe nhìn Hải Tuấn nâng niu bức tượng thì quả thực không còn gì để nói luôn, người kia rõ ràng là nam nữ thông sát, Băng Thần được thuộc hạ hâm mộ thì cảm thấy rất vui, điều này chứng tỏ công tác đào tạo rất tốt.

Có thuộc hạ như thế thì làm cái gì cũng đảm bảo hoàn toàn yên tâm, Băng Thần thực sự không hiểu được sức ảnh hưởng của chính mình ở Thanh Vân đại lục, ở nơi đó hắn ta chẳng khác nào chân chính thần minh cả, đương nhiên ở Trái Đất tình hình cũng không khác đi bao nhiêu.

Dù cho hắn lúc này có bảo Hải Tuấn tự sát thì người này đảm bảo không chớp mắt dù chỉ một cái, nhưng chắc chắn Băng Thần sẽ không bao giờ thử thế nên cũng chẳng bao giờ biết được.

Khi Băng Thần lặng lẽ trở về thì Dịch Thiên Ca nhìn hắn rồi hỏi: 

"Chúng ta tiếp tục phục kích hay sao?"

Băng Thần lắc đầu nói:

"Ta nghĩ ít nhất ở khu vực này đã không có ai nữa rồi, chúng ta nhanh chóng đi về đằng trước thôi."

Dịch Thiên Hậu chép miệng nói:

"Được sát cánh chiến đấu cùng huynh thật tốt, giá mà có thể lưu giữ lại thời khắc này thì tốt quá."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ta không cất giữ vũ khí nhưng ngược lại máy ảnh lại có một cái đấy."

Băng Thần lấy ra máy ảnh sau đó đặt trên một cái cây rồi nói:

"Ai muốn chụp hình thì vào đứng chung, Hải Tuấn lúc này cảm giác tim mình sắp nổ tung rồi, chỉ một tấm hình thôi hắn ta sẽ trở thành huyền thoại. "

Dịch Thiên Ca nhìn tròng mắt sắp thành chong chóng Hải Tuấn thì tràn đầy bất lực, có cái gì mà phải kích động như thế, hắn ta kích động quá làm cho nàng cũng cảm thấy mất hết cả vui, dù sao chụp hình chung với nam nhân mình thích lại có kẻ còn kích thích hơn cả mình, cảm giác cứ là lạ làm sao ý.

Nói chung nàng không thích hắn ta kích động như thế này, có điều nàng làm sao nói ra miệng như thế, Băng Thần thì chỉ cười chứ không nói gì, hắn ta đã quá quen với chuyện này, các nàng không thể hiểu được đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.