Hãy Mãi Là Của Anh Nhé

Chương 8




Cố Minh Kiện nói: "Có phải rất giống không, thật đó, nếu như anh không nói, tôi thực sự cho rằng chính là chị tôi."

Trương Dương nói: "Tôi muốn tìm cô ta để nói chuyện."

Cố Minh Kiện nói: "Cô ta không phải là chị của tôi, chị của tôi đã chết rồi."

Trên đời này chỉ sợ không người nào kiên trì cho rằng Cố Giai Đồng chưa chết như Trương Dương, hắn trước tiên thông qua phía khách sạn biểu đạt ý nguyện muốn gặp mặt nói chuyện với Nguyên Hòa Hạnh Tử, nhưng phía Nguyên Hòa Hạnh Tử không có ý gặp mặt một nam tử xa lạ, không chút lưu tình cự tuyệt hắn.

Trương đại quan nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, tối hôm đó thằng cha này một lần nữa quay trở về khách sạn Tuệ Nguyên, Nguyên Hòa Hạnh Tử ở trong phòng tổng thống của khách sạn, nằm ở tầng chín, Trương đại quan nhân trước chuyện đã bảo Kì Sơn giành cho hắn một phòng ở tầng tám, hơn mười một giờ tối hôm đó, thằng cha này mượng bóng đêm, đi ra từ ban công, dùng thuật bích hổ du tường leo lên phòng của Nguyên Hòa Hạnh Tử, từ cửa sổ nhìn vào, có thể nhìn thấy trong phòng khách có hai gã vệ sĩ đứng đó, Nguyên Hòa Hạnh Tử không có ở trong phòng. Trương Dương tiếp tục di động trên tường, một lát sau, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn dừng động tác, hai tay vịn vào lan can, nhìn vào bên trong.

Nguyên Hòa Hạnh Tử từ bên trong đi ra, nói gì đó với hai gã vệ sĩ, hai người hai người cúi người thật sâu, sau đó lui ra ngoài.

Nguyên Hòa Hạnh Tử chờ bọn họ đi rồi mới xoay người bước về phía ban công, Trương đại quan nhân không dám phát ra tiếng động, thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử đi giày không tất, đôi chân trắng nõn lộ ra, chỉ gần ngay gang tấc, cô ta đặt hai tay lên lan can, nhìn bầu trời đêm kịt, buồn bã thở dài, tiếng thở dài này đối với Trương Dương mà nói thì rất quen thuộc, hắn hận không thể xông lên ôm cô ta vào trong lòng, thâm tình gọi tên Giai Đồng, hắn tuyệt không tin trên đời này còn có thể có hai người giống nhau như vậy.

Nguyên Hòa Hạnh Tử dùng tiếng Nhật ngâm một bài thơ, đầu óc của Trương đại quan nhân dần dần tỉnh táo lại, cô ta không thể phát giác được sự tồn tại của mình, nếu cô ta thực sự là Cố Giai Đồng, cô ta sẽ không dùng tiếng Nhật ngâm thơ khi ở một mình.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn trời đêm một lát rồi vươn tay cởi bỏ búi tóc của mình, mái tóc đen như thác nước rủ xuống, cô ta đi vào phóng khách, từ trên giá để kiếm rút ra một thanh võ sĩ đao Nhật Bản, cô ta chậm rãi cởi bỏ kimônô, hòa phục màu đen từ trên thân hình mạn diệu của cô ta tuột xuống. Trương đại quan nhân cũng không phải là dạng phi lễ chớ nhìn, mắt trợn to, liền thấy trên người Nguyên Hòa Hạnh Tử chỉ còn lại có áo ngực và quần lót, trên lưng xăm hình một con phương hoảng lửa đang tung cánh muốn bay, cô ta huy động võ sĩ đao, tiếng đao vù vù, trong nhất thời ánh đao lạnh thấu xương tung hoành trong phòng khách, từng trận đao phong phả ra, lưỡi đao lạnh như băng và thân hình xinh đẹp của xinh đẹp đối lập rất rõ ràng, theo một tiếng quát của Nguyên Hòa Hạnh Tử, võ sĩ đao đâm vào bàn trà, xuyên thủng qua nó, thân đao vẫn không ngừng rung rung.

Đôi mắt phượng của Nguyên Hòa Hạnh Tử tỏa ra quang mang lãnh khốc, Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô ta, thật sự có chút tâm ý nguội lạnh, Giai Đồng của hắn tuyệt đối không phải là như thế này, cũng sẽ không có đao pháp tinh diệu như vậy.

Nguyên Hòa Hạnh Tử đi vào phóng tắm, Trương đại quan nhân giống như con dơi treo mình ở ban công, hắn nhìn vầng trăng xanh trên bầu tời đêm, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng, chẳng lẽ Giai Đồng thực sự đã rời khỏi hắn, không bao giờ trở về nữa?

Trương Dương tìm Vinh Bằng Phi, muốn thông qua sự giúp đỡ của y tìm hiểu thêm về tư liệu của Nguyên Hòa Hạnh Tử, với thân phận của Vinh Bằng Phi, tra chuyện này thì dễ như trở bàn tay, y rất nhanh điều tra ra kết quả, Nguyên Hòa Hạnh Tử thực sự là người đứng đầu gia tộc Nguyên Hòa Nhật Bản, Nguyên Hòa Chân Dương nắm giữ công ty vận chuyển Viễn Dương lớn nhất Nhật Bản, trước khi chết đã tám mươi ba tuổi, nói cách khác, khi y tám mươi tuổi Nguyên Hòa Hạnh Tử mới gả cho y, Nguyên Hòa Hạnh Tử năm nay hai mươi bảy tuổi, cô ta vào lúc hai mươi hai tuổi đã gả cho một lão già tám mươi tuổi.

Vinh Bằng Phi chỉ vào màn hình máy tính.

Trong cơ sở dữ liệu mà y tìm được có ảnh kết hôn của Nguyên Hòa Hạnh Tử và Nguyên Hòa Chân Dương, Vinh Bằng Phi sau khi nhìn thấy ảnh cũng không khỏi than: "Giống thật, bộ dạng của cô ta và Cố Giai Đồng cơ hồ y hệt nhau, tấm ảnh này là vào năm năm trước."

Trương Dương nhìn thấy tấm ảnh này thì có chút chán ngán thất vọng, năm năm trước Cố Giai Đồng vẫn còn sống, căn bản không thể biến thành Nguyên Hòa Hạnh Tử và kết hôn với một ông già được.

Vinh Bằng Phi tiếp tục xem mấy bức ảnh: "Gia tộc Nguyên Hòa này rất không đơn giản, Nguyên Hòa Chân Dương khi còn trẻ từng là đại lão Thanh Thủy xã, xã đoàn xã hội đen lớn nhất Nhật Bản, thời huy hoàng nhất từng có hơn năm vạn thành viên trên toàn Nhật Bản, thế lực của y thẩm thấu vào chính giới và thương giới, vào đầu những năm sáu mươi Nhật Bản tiến hành hành động tảo hắc trong phạm vi toàn quốc, Nguyên Hòa Chân Dương bị tố nhiều tội và phải vào tù, ở trong tù suốt bảy năm mới được ra, sau khi ra ngoài thì tuyên bố rời khỏi xã đoàn, chuyển sang làm kinh doanh, y từng có ba đời vợ, có điều đều chết vì bệnh, y với ba bà vợ này cũng có năm đứa con, nhưng không đứa nào có thể sống tới hiện tại, nếu không thì tài sản khổng lồ của y cũng không thể nào rơi vào tay Nguyên Hòa Hạnh Tử."

Trương Dương chỉ cảm thấy hứng thú với thân phận của Nguyên Hòa Hạnh Tử, hiện tại biết cô ta căn bản không thể là Cố Giai Đồng, tất nhiên sẽ không cảm thấy hứng thú với tư liệu của Nguyên Hòa Hạnh Tử nữa.

Vinh Bằng Phi nói: "Trong dạng xã hội như Nhật Bản, tiền có thể thay đổi tất cả, có tiền, có thể biết lão đại xã hội đen như Nguyên Hòa Chân Dương nhanh chóng trở thành nhân vật nổi tiếng của xã hội, nhà từ thiện, cậu xem, quan hệ của y và và thủ tướng mấy nhiệm kỳ gần đây đều rất tốt, còn có cả ảnh chụp chung với Thiên Hoàng Nhật Bản nữa."

Trương Dương nói: "Vinh thính, trên đời này thật sự có hai người giống nhau như vậy ư?"

Vinh Bằng Phi nói: "Còn giống hơn cả chị em sinh đôi, nếu song sinh chung trứng, trông giống hệt cũng không có gì là lạ." Y cười nói: "Không bằng cậu hỏi bí thư Cố đi, xem xem ông ta rốt cuộc có mấy đứa con gái."

Trương Dương thở dài, loại chuyện này bất kể là như thế nào cũng không tiện hỏi Cố Doãn Tri, bởi vì chuyện của Cố Giai Đồng, Cố Doãn Tri đã chịu tổn thương, hiện tại vừa mới bình phục đôi chút, Trương Dương không muốn chủ động khơi dậy vết thương lòng của ông ta.

Vinh Bằng Phi nói: "Trương Dương, con người ta không thể chỉ mãi nghĩ tới quá khứ, có những chuyện đã xảy ra rồi thì không thể thay đổi. Cậu và Yên Nhiên cũng sắp kết hôn rồi, đến lúc đó nhớ gọi tôi tới uống rượu mừng nhé." Vinh Bằng Phi biết đoạn nghiệt duyên giữa Trương Dương và Cố Giai Đồng, y sở dĩ nói như vậy là để nhắc nhở Trương Dương, phải quý trọng tất cả nhưng gì mà hắn có hiện tại.

Tâm tình của Trương Dương không nghi ngờ gì nữa đã trải qua quá trình từ vui mừng tới mất mát, loại cảm giác tương phản này khiến hắn cảm thấy đau khổ, sau khi chứng thực được thân phận của Nguyên Hòa Hạnh Tử, cũng có nghĩa là hy vọng cuối cùng rằng Cố Giai Đồng vẫn còn sống đã tan biết, Trương Dương giành thời gian đi thăm mẹ, ngay cả Từ Lập Hoa cũng nhìn ra tình tự của con trai rất kém, bà ta từ chỗ Đinh Triệu Dũng cũng nghe nói Trương Dương gặp một nữ lang Nhật Bản trông giống hệt như Cố Giai Đồng, Từ Lập Hoa không biết nên an ủi con trai mình như thế nào, có điều bà ta tin nội tâm Trương Dương đủ mạnh mẽ, không lâu nữa sẽ bước ra khỏi cơn sóng nhỏ này.

Sau khi xác nhận thân phận của Nguyên Hòa Hạnh Tử, trong lòng Trương Dương bức thiết muốn rời khỏi Đông Giang, nhưng đúng lúc này, hắn nhận được điện thoại của thương nhân Nhật Bản Tỉnh Thượng Tĩnh, mời hắn tối hôm đó tới Cưu Tửu ốc ăn cơm.

Trương Dương và vợ chồng Tỉnh Thượng Tĩnh quen nhau cũng nhờ Cố Giai Đồng, nhớ tới chuyện cũ này, Trương đại quan nhân không khỏi thổn thức, từ sau khi Cố Giai Đồng gặp nạn, Trương Dương cũng không muốn tới Cưu Tửu ốc nữa, nơi này sẽ khơi lại nỗi đau trong lòng hắn.

Phản ứng đầu tiên của Trương Dương chính là muốn cự tuyệt, nhưng lời nói của Tỉnh Thượng Tĩnh lại khiến hắn thay đổi ý định: "Trương tiên sinh, tối nay tôi muốn giới thiệu một vị bằng hữu với anh."

Không biết vì sao, Trương Dương luôn cảm thấy Tỉnh Thượng Tĩnh sẽ không vô duyên vô cớ tìm mình, người đầu tiên hắn nghĩ đến không ngờ là Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Sự thật chứng minh dự cảm của Trương Dương vô cùng chính xác, người tối hôm đó Tỉnh Thượng Tĩnh giới thiệu với hắn đúng là Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Một đoạn thời gian không tới, Cư Tửu ốc vẫn như xưa, gian tửu ốc này là Tỉnh Thượng Tĩnh mở cho bà vợ Mỹ Hạc Tử làm giết thời gian, cũng không hy vọng nó có thể kiếm được tiền, trừ một số khách nhân Nhật Bản ra thì rất ít có người ngoài tới đây, Mỹ Hạc Tử cũng vẫn như vậy, nếu nói tới thay đổi thì thay đổi lớn nhất chính là tiếng Trung của cô ta so với trước đây thì lưu loát hơn nhiều, dù sao cũng sống nhiều năm ở Trung Quốc, hoàn cảnh ngôn ngữ thúc ép cả.

Tỉnh Thượng Tĩnh tóc vẫn trắng, hắn và vợ chồng Mỹ Hạc Tử nhìn thấy Trương Dương lái xe tới thì liền đi ra cửa đón, Trương Dương xuống xe, Tỉnh Thượng Tĩnh cười cười vươn tay ra: "Một đoạn thời gian không gặp, phong thái của bí thư Trương càng hơn xưa."

Trương Dương cười nói: "Tiếng Trung Quốc của Tỉnh thượng quân cũng càng ngày càng tốt, nếu không mặc bộ kimônô này, tôi sẽ cho rằng anh chính là người Trung Quốc chính gốc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.