Hãy Đến Hôn Em

Chương 34: Thành đôi




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cúp điện thoại, Lương Bưu đổ mồ hôi đầy đầu.

Anh ta đã sợ đến nỗi sắp tè cả ra quần, đối phương là người của tổ chức “Bóng tối” đấy! Ôi mẹ ơi... Đây chính là tổ chức ám sát trong truyền thuyết! Hoàn toàn khác với đám lưu manh đầu đường xó chợ như bọn họ.

Lương Bưu run rẩy gọi điện thoại cho các anh em, lại chào hỏi chừng một trăm người.

Trong đầu thầm nghĩ, công việc lần này thật là tồi tệ... bây giờ mình phải làm thật tốt cho người ta! Không đền hai mạng người thì không xong!

Lăng Trí ở bên cạnh nghe mà bị doạn sợ hết hồn hết vía! Ông lấy tay che vết thương nhịn đau trở về, ông nhìn về phía Diệp Đình, cầm lấy chiếc điện thoại di động từ trong tay anh, nhấn gọi lại vào số điện thoại đó.

Lương Bưu thấy điện thoại reo, ý? Lại có điện thoại? Anh ta run rẩy ấn nút nghe, thấy đầu bên kia đã đổi thành giọng nói khác, giọng nói này già nua hơn và cũng thân thiện hơn so với giọng nói vừa nãy, dường như đối phương đang nhịn đau, ông rên lên “Hừ hừ “ rồi mới hỏi: “Ai là người thuê các anh?”

Lương Bưu đột nhiên nghĩ đến, thuận miệng nói ra khỏi miệng: “Là phụ nữ.”

Nói xong, anh ta lại “Ai nha “, giơ tay lên tát vào cái miệng rộng của mình! Làm nghề của bọn họ là không thể tùy tiện nói tên người thuê ra. Vừa rồi anh ta bị chập mạch, mới thuận mồm nói ra.

Lăng Trí giật cả mình!

Lại hỏi: “Người phụ nữ nào?” Ông ta không biết người phụ nữ nào cả.

Lương Bưu không nói thêm gì nữa.

Lăng Trí cau mày lại, ông nghĩ mãi vẫn không nhớ nổi mình đã đắc tội với người phụ nữ nào. Ông nắm chặt điện thoại, trầm giọng nói: “Dạy dỗ người đó thật tốt là được, đừng làm xảy ra án mạng.”

“À?” Lương Bưu hơi sửng sốt, không biết rốt cuộc mình phải nghe theo lời ai... Đợi nửa phút sau, không nghe thấy người bên phía đối phương phản đối, anh ta vội vàng cung kính đáp ứng: “Được được được! Dạ dạ dạ! Tất cả đều nghe theo ông!”

Lăng Vi không nói gì nữa, vừa rồi Diệp Đình cố nói cứng rắn, là muốn cho Lương Bưu biết phải nghe theo lời ai.

“Chú đừng quan tâm đến những chuyện này nữa, để cháu đưa chú đi bệnh viện trước đã!” Lăng Vi nóng lòng muốn chết, mặt chú đã bê bết máu, máu cũng đã chảy đầy xuống cằm ông rồi.

...

Đi tới bệnh viện, sau khi chụp X quang đầu, bác sỹ đề nghị ông nằm viện quan sát mấy ngày, bởi vì não có dấu hiệu bị chấn động nhẹ.

Lăng Trí phải nhập viện bệnh viện, Lăng Vi giận đến nhức cả đầu!

Diệp Đình ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc của cô nói: “Em đừng tức giận, chuyện này không kết thúc nhanh như vậy đâu. Em đừng xía vào, đừng làm bẩn tay mình.”

Lăng Vi nâng tầm mắt lên nhìn anh, vẻ mặt của anh cực kỳ âm trầm, đôi mắt đen chứa đầy sự tàn nhẫn.

Cô híp mắt lại, lắc đầu, dù tay cô có phải dính đầy máu, cô cũng phải thu thập đám tiện nhân này!

Buổi tối hôm đó, Lăng Vi bảo thành viên tiểu đội bóng tối theo dõi nhóm người Lương Bưu.

Lăng Vi ngồi ở trong xe, thành viên tiểu tổ bóng tối lên xe, báo cáo với cô: “Phu nhân, Lương Bưu đã hẹn người phụ nữ kia ra ngoài, cô xem ảnh đi.”

Lăng Vi nhận lấy điện thoại di động của anh ta, rũ mi mắt xuống nhìn lên màn hình điện thoại, Lăng Vi giận đến mức ngón tay run lẩy bẩy! Lại là Chu Vân? Cô ta còn chưa chết? Con tiện nhân này! Dám đánh cha ruột của mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.