Hãy Để Anh Là Gió

Chương 33




@@ càng nhiều com càng nhanh có chương mới càng có nhiều chương hơn ^^

"Tương đại thẩm, người cứ thoải mái cùng chúng con về nhà, nhị muội của con là người rất cố chấp, nếu hai người không đi, sợ là nó sẽ ở chỗ này không đi." Lý Văn mỉm cười khuyên nhủ.

"Đúng vậy Tương đại thẩm, nếu đại thẩm không chịu, con sẽ đứng ở cạnh đại thẩm không đi." Lý Noãn bày ra dáng vẻ tức giận.

Nhìn hai người một lát, Tương thị không nhịn được nức nở nói: "Không ngờ con ta không nuôi ta, ngược lại là hai đứa bé xa lạ các ngươi rất tốt với ta, ông trời thật sự đang đùa giỡn với ta."

"Tương đại thẩm, lúc này buổi trưa cũng tới rồi, con và nhị muội còn chưa ăn cơm, hai người cũng chưa ăn nhỉ, chúng ta cùng đi ăn cơm?" Lý Văn đề nghị.

"Bà, Nguyên Nhi đói bụng, Nguyên Nhi muốn đi cùng đại ca ca đại tỷ tỷ ăn cơm." Chu Nguyên lôi kéo Tương thị, tội nghiệp nhìn bà.

Lý Noãn vội vàng nói chêm vào: "Tương đại thẩm, đứa bé dinh dưỡng không đầy đủ sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển thân thể của nó, đại thẩm cũng đừng quật cường nữa, đi theo chúng ta, nếu như đến nhà ta, đại thẩm còn cảm thấy liên lụy, vậy các ngươi lại đi cũng không muộn, đại thẩm xem có phải hay không?"

"Ông trời cũng không đối xử tệ với Tương thị." Tương thị nỉ non, lau nước mắt suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý, liên tiếp nói vô số câu cảm ơn, sau đó muốn đứng dậy, thân thể lại lắc lư một cái ngồi xuống lại, Lý Văn đưa tay nâng bà lên xe bò.

Chu Nguyên là một đứa bé sáng sủa, lôi kéo hai người Lý Văn Lý Noãn gọi ca ca tỷ tỷ, chọc cho hai người cũng cực kì yêu thích cậu bé, nhiều thêm một đệ đệ cũng không tồi.

Bốn người ở quán nhỏ ven đường ăn mì, bốn văn một chén, thêm trứng là bảy văn. Ông chủ kia thấy mấy người ăn mặc mộc mạc, không khác biệt gì tên ăn xin, lo lắng bọn họ không trả nổi tiền, không muốn làm mì, Lý Noãn lập tức móc túi tiền ra đặt trên bàn, mấy tô nóng hổi, thêm trứng gà lập tức được bưng tới.

Mặc dù mì chay không phải món sơn hào hải vị gì, bốn người lại ăn đặc biệt ngon, Chu Nguyên hung hăng ăn hai chén, mới no nê ợ một tiếng, bộ dạng thỏa mãn này, chọc Lý Noãn cười ha ha.

Tổng cộng ba mươi lăm văn tiền, Lý Noãn trả tiền, để túi tiền vào trong ngực, bốn người an vị trên xe bò đi vào trong thành.

Lý Noãn ở bên cạnh nhỏ giọng thương lượng với Lý Văn: "Đại ca, chúng ta có bốn trăm lẻ tám lượng bạc, phải mua nhiều đồ, nên giữ lại ba trăm lượng bạc mua đất, còn dư lại một trăm lẻ tám cũng nhiều, trước hết lấy ra cải thiện cuộc sống trong nhà, đặc biệt là thời tiết lạnh thế này, áo bông chăn bông cũng phải mua, đại ca cảm thấy thế nào?"

"Xài tiết kiệm một chút, đây là số tiền may mắn mới buôn bán được." Lý Văn nhắc nhở một câu, cũng không phản đối.

Hơn bốn trăm lượng bạc, cả đời này Lý Văn cũng chưa từng thấy qua nhiều như vậy, có thể nói là con số thiên văn, người nào nhìn cũng phải đỏ mắt, mà mặc dù trong lòng Lý Văn kích động vui mừng, sau khi rời khỏi hậu viện Đệ Nhất Lâu đã lập tức đưa tiền cho Lý Noãn giữ, phần tâm tư này không thể nói là không trân quý.

"Đại ca cứ yên tâm, muội sẽ tính cẩn thận, chúng ta đi chợ bán thức ăn trước." Lý Noãn cười gật đầu nói, sau đó thì hỏi bà cháu Tương thị đi chợ bán thức ăn thế nào, Lý Văn vội vàng đánh xe bò.

Đầu tiên là xe bò đi chợ thức ăn một chuyến, sau đó đi vô số nhà cửa hàng, cuối cùng còn đi tiệm thuốc một chuyến, chỉ là Lý Noãn cũng không bán Vân Chi, nếu đã có tiền, Vân Chi này dĩ nhiên giữ lại tự mình dùng, mùa đông này mà có thể bắt đầu làm một chút thuốc dưỡng sinh, thử tiêu thụ ra bên ngoài, đợi đến khi có một ít danh tiếng, mở cửa hàng cũng không muộn.

Đợi đến khi xe bò chậm rãi chạy ra khỏi thành, trên xe đã không còn chỗ cho người ngồi, nghĩ tới sau này còn phải làm buôn bán, Lý Noãn liền làm chủ, đi mua một cỗ xe bò, chia hàng hóa lên hai chiếc xe bò, Lý Noãn sẽ không đánh xe, chỉ có thể để Tương thị, Chu Nguyên gặm mứt quả, ngồi ở bên cạnh Tương thị, thỉnh thoảng gọi ca ca tỷ tỷ, hỏi những đồ chưa từng thấy trên xe, bốn người hai xe cứ như vậy mà đi về phía thôn Lý gia.

Thấy hai huynh muội Lý Văn Lý Noãn mua nhiều đồ như vậy, Tương thị không nghi ngờ bọn họ thật sự thiếu hai chén cơm bà cháu bọn họ, trong lòng cảm kích đồng thời cũng an tâm không ít.

"Noãn Nhi, chúng ta dùng bao nhiêu tiền?" Lý Văn hỏi Lý Noãn bên cạnh.

Lý Noãn cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Để muội tính toán, chúng ta mua năm mươi cân thịt heo, ba mươi quả trứng gà, hai mươi cân bột mì, năm mươi cân gạo, hai hộp kẹo đường, mười cân muối quan, một vò hương dấm, một cân đường, một cân đường đỏ, nửa cân tiên vị hương, nửa cân ớt khô, năm bình sứ trắng, hai mươi cây nến, ba xiên sắt, bốn lò than, tám mươi viên than, một bộ văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), hai bản sách mới, hai hộp hương cao hoa hồng, ba trâm cài đầu, hai mươi thang thuốc bắc giá trị không thấp, đồ dùng mới cho bốn giường, thảm dày cho bốn giường, mười hai bộ áo mới, sáu cái áo bông, sáu đôi giày mới, mấy thước vải bố đầu. . . . . ."diễn đàn lê quý đôn

Lý Noãn vừa nói, vừa ở trong lòng tính giá tiền những thứ kia, nhìn có sai lầm hay không, cuối cùng đếm bạc vụn còn lại ở trong túi tiền, gật đầu nói: "Không sai, tổng cộng linh tinh các thứ, dùng chín ba lượng hai đồng, trừ ba tờ ngân phiếu này, tiền trong túi còn thừa lại mười bốn lượng hai đồng, cộng thêm 428 văn."

"Nhị muội, muội tỉ mỉ như bà quản gia, ai cũng không gài được." Lý Văn nghe nàng nói xong, thì cười trêu ghẹo nói.

Lý Noãn cất túi tiền, nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn nói: "Muội già như vậy sao? Muội đây gọi là tính toán tỉ mỉ, một nhà lớn như thế của ta còn phải ăn cơm, cho dù là một đồng, cũng không thể để người ta lừa gạt mất."

"Đúng, đúng, đại ca nói sai rồi, đại ca nhận sai." Lý Văn để roi đánh bò xuống, ôm quyền nói với nàng.

Lý Noãn bị chọc cười, "Đại ca, sau khi chúng ta trở về thì lập tức tìm người hỗ trợ nhìn một chút, nghe ngóng đất đai nhà ai muốn bán, trước tiên mua đất đai. . . . . ."

Dọc theo đường đi, hai huynh muội nhẹ giọng thương lượng, đợi đến khi xe trâu bò chạy vào trong thôn, sắc trời đã sớm đen.

Người cho Lý Văn mượn xe bò là Lý Trụ, mặc dù họ Lý, hai nhà lại không quan hệ, lúc ban ngày, hắn nghe nói chuyện Lý Noãn “âm hồn không tiêu tán”, vốn là buổi tối hôm đó định đi lên kéo xe bò trở lại, cũng không dám đi, cho nên trời còn chưa tối đã đứng ở cửa thôn chờ Lý Văn, nào biết hiện tại thật sự thấy được “quỷ hồn” Lý Noãn.

Vốn sắc mặt Lý Noãn cũng không tốt, mượn ánh trăng, hơn nữa có vẻ thảm đạm đáng sợ, Lý Trụ nhất thời bị sợ đến chân cũng mềm nhũn. Sau đó ánh mắt của hắn lại rơi vào rất nhiều thứ trên xe, còn một chiếc khác xe bò và hai người khác, càng thêm cảm thấy quỷ dị. Run run rẩy rẩy rất lâu, không dám nói ra phải lấy xe bò về.

Lý Văn nín cười nói: "Lý trụ ca, huynh thấy đệ mua nhiều đồ thế này, nếu không đệ kéo những thứ đồ này về nhà trước, tối nay sẽ đưa xe bò tới cho huynh?"die/n/d/an/le/quy don

"Được, được!" Lý Trụ cố gắng giữ vững bình tĩnh, gật đầu đáp đôi câu đã không tiếp tục kiên trì được nữa, quay người bỏ chạy, lại luôn cảm thấy sau lưng có cơn gió lạnh, càng chạy càng nhanh, cho đến khi chạy trở về nhà, không để ý người nhà kinh ngạc chợt đóng cửa lại, mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.