Hãy Để Anh Là Gió

Chương 2




Hoắc Kỷ Thành bắt được cánh tay vùng vằng của cô, “Cô bình tĩnh cho tôi một chút! Cho dù tôi tra được Hoắc Cẩm Dương là bạn trai cô thì thế nào? Là tôi để cho nó lừa gạt cô sao? Mang theo cô gái khác tới tham gia dạ tiệc sao?”

Lúc này Tần Lạc cực kỳ hận anh, vốn không nghe anh giải thích, “Anh biết rõ tại sao không nói cho tôi? Cái tên Đại Ác Ma này! Chính là muốn cố ý nhìn tôi xấu mặt có đúng hay không?”

Hoắc Kỷ Thành cười lạnh, ”Tôi cho cô biết? Cô không cảm thấy mình đã chọn lầm đối tượng rồi sao? Từ ngày Hoắc Cẩm Dương đi công tác trở về, khi nó biết chuyện cô bắt cóc em trai mình, lấy quan hệ của hai ngươi, chắc chắn nó biết đây là một hiểu lầm, nhưng nó không có đến trước mặt của tôi giải thích giúp cô, vài câu đôi lời cũng không có.”

“Nó biết rõ cô đi làm ở tập đoàn Đế An, nó đã từng nói qua với cô mình có quan hệ với tập đoàn Đế An không? Từ đầu đến cuối đều là nó lừa gạt cô, cô lại chạy tới chỉ trích tôi?”

Lời của anh cũng đâm trúng lòng của Tần Lạc, đúng vậy! Từ đầu đến cuối người lừa gạt mình là Cẩm Dương, có liên quan gì tới Đại Ma Vương?

Coi như anh biết cháu bạn trai mình là bạn trai cô, nhưng anh lại có động cơ gì để phơi bày chuyện này?

Nói đi nói lại, anh chỉ đứng ở bên cạnh xem trò vui. . . . . .

Mà mình, chính là bị bọn họ đùa bỡn như một con khỉ!

Nghĩ tới những thứ này, Tần Lạc cắn chặt môi dưới, cô không cần khóc lóc trước mặt Đại Ma Vương! Cô phải kiên cường! Nếu như tất cả đều là sự thật, Cẩm Dương không có giải thích hợp lý với mình, vậy. . . . . .

Cô sẽ không tha thứ cho anh nữa!

Sau khi nghĩ thông suốt, cô liền chuẩn bị rời đi, Hoắc Kỷ Thành lại kéo cô, “Cô mang trạng thái tinh thần này mà còn có thể tới bữa tiệc sao? Cô hi vọng tất cả mọi người phát hiện cô có cái gì không đúng sao?”

Tần Lạc chợt hất tay của anh ra, không nhịn được quát: “Vậy anh muốn tôi như thế nào? Tôi là người máy sao? Nhìn thấy bạn trai mình có đôi có cặp với cô gái khác mà còn phải cười chúc phúc bọn họ sao? Trong một đêm tất cả ân ái trở thành bọt nước, tất cả lời ngon tiếng ngọt sau lưng đều là lời nói dối, chẳng lẽ tôi ngay cả quyền lợi bi thương cũng không có?”

Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành giống như bị bao một tầng sương lạnh, “Cô rất thích nó sao?”

Tần Lạc gần như muốn phản trách, “Đã yêu nhau hai năm, làm sao có thể nói không thích là không thích.”

Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành âm trầm, đang chuẩn bị mở miệng chợt nghe có tiếng bước chân truyền đến, vội vàng kéo Tần Lạc đi tới phòng thay quần áo.

Tần Lạc vừa định phản kháng, lại nghe được một giọng nam quen thuộc.

“Ánh Thần, như vậy không tốt đâu?”

“Cẩm Dương, chẳng lẽ anh không muốn em sao?”

Giọng của Giang Ánh Thần dịu dàng đáng yêu, hơn nữa ánh mắt cô ta mê ly, đôi tay cách áo sơ mi vuốt ve ngực người đàn ông trước mặt. . . . . .

Tuy là định lực của Hoắc Cẩm Dương khá hơn nữa, nhưng cũng có chút khó nhịn .

Dù sao anh ta đã hưởng qua việc Giang Ánh Thần dịu dàng như nước, cảm giác nóng ran trong cơ thểhoàn toàn bị cô gợi dậy. . . . . .

Giọng nói anh ta khàn khàn, “Muốn. . . . . . Dĩ nhiên muốn. . . . . .”

Giang Ánh Thần lại nói: “Vậy thì hôn em.”

Sau đó, đôi môi hai người giống như keo sơn dính chung một chỗ. . . . . .

Mặc dù không thấy được, nhưng nghe được âm thanh không chịu được này.

Dù thế nào Tần Lạc nghe được ra tiếng bạn trai, cô gắt gao cắn môi, nhiều lần đều có kích động muốn xông ra chất vấn anh ta.

Nhưng vẫn nhịn được.

Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành cũng khó nhìn, hai người này! Thật đúng là một phút cũng không nhịn được. . . . . .

Anh nhìn cô gái trước mắt, đôi môi sắp bị cô cắn ra máu, không khỏi cúi đầu nói bên tai cô: “Cho dù cô cắn môi ra máu, bọn họ cũng không biết.”

Vừa dứt lời, Tần Lạc liền buông lỏng hàm răng ra, tức giận trừng mắt liếc Hoắc Kỷ Thành, trong lòng dâng lên một cỗ bi thương.

Nghe đối thoại giữa Hoắc Cẩm Dương và cô gái kia, hai người không thể nào mới quen trong tối nay, nói cách khác anh ta vẫn một chân đạp hai thuyền sao?

Trong đầu cô không khỏi nổi lên ngọn lửa không tên, hận không thể mở cửa đi ra ngoài cho người đàn ông đó một cái tát!

Ngay lúc cô do dự có nên hành động hay không thì hai người phía ngoài lại bắt đầu nói chuyện.

“Cẩm Dương, hình như có người đến. . . . . .”

Giọng Giang Ánh Thần có chút thở gấp.

Hoắc Cẩm Dương vội vàng nói: “Vậy chúng ta tới phòng thay quần áo?”

Sau đó cô gái cười duyên làm nũng, “Anh xấu! Mới vừa rồi còn nói không muốn.”

Giọng Hoắc Cẩm Dương, “Tiểu yêu tinh! là do em quyến rũ.”

Tần Lạc còn chưa từng nghe thấy bạn trai nói như vậy, chỉ cảm thấy đầu óc đầy máu, hai chân có chút không thể khống chế muốn xông ra. . . . . .

Thật may là Hoắc Kỷ Thành kịp thời giữ cô lại, khiển trách, “Cô muốn làm gì?”

Tần Lạc không ngừng giãy giụa, “Buông tay! Tôi phải đi ra ngoài hỏi rõ ràng!

Hai người đang nói, tiếng ngoài cửa càng ngày càng mãnh liệt, mắt thấy Hoắc Cẩm Dương và Giang Ánh Thần sẽ đẩy cửa tiến vào, Hoắc Kỷ Thành bất đắc dĩ phải lôi kéo Tần Lạc trốn vào trong tủ quần áo.

Tần Lạc vốn không chịu, nhưng Hoắc Kỷ Thành nói nhỏ, “Coi như cô tìm nó tính sổ cũng không phải là tình huống xúc động nhất thời như giờ!”

Tần Lạc hiểu, lời của anh có đạo lý, coi như bây giờ mình đứng ở trước mặt Hoắc Cẩm Dương, có thể có tác dụng gì?

Bộ dạng của cô so với cô gái kia, nhất định sẽ bị hạ thấp, hơn nữa --

Mất mặt cũng sẽ là mình.

Thay vì hiện tại xông ra, còn không bằng nghe Đại Ma Vương .

Vậy mà, mới vừa trốn vào trong tủ treo quần áo, Tần Lạc liền hối hận. . . . . .

Không gian trong tủ treo quần áo rất hẹp, một người trốn vào cũng có chút khó khăn, chớ nói chi là hai người, cô không thể không dán chặt vào Đại Ma Vương, điểm này khiến cô cực kỳ ghét!

Nhưng chuyện đã phát triển đến nước này, cô cũng chỉ có thể chịu đựng trước. . . . . .

“Anh đừng dựa vào tôi gần như vậy.”

Tần Lạc cố gắng đẩy người đàn ông áp sát mình quá gần một cái, tất cả hô hấp nóng rực của anh đều phun lên mặt mình.

Tại nên một đợt cảm giác tê dại, càng kéo theo thêm một luôngì dòng điện kỳ lạ. . . . . .

Khiến cô rất không thích!

Tiếng Hoắc Kỷ Thành khàn khàn mở miệng nói, “Tủ treo quần áo nhỏ như vậy, căn bản là tôi không nhúc nhích được.”

Vẻ mặt Tần Lạc xấu hổ, thật may là trong tủ treo quần áo tối đen như mực, cũng không nhìn thấy cái gì, Đại Ma Vương không chịu hoạt động, cô chỉ có thể tự mình lui về phía sau.

Ý đồ cách xa người đàn ông nguy hiểm này.

Chỉ cần mỗi lần tới gần anh, cô sẽ không tự chủ được nhớ tới tình hình lúc anh cưỡng hôn mình. . . . . .

Hình ảnh kia, rõ mồn một trước mắt.

Mặt của cô, không kìm hãm được nóng lên.

Hoắc Kỷ Thành không nhịn được lên tiếng nhắc nhở cô, “Cô lui về phía sau nữa, tủ treo quần áo cũng rung động rồi. . . . . .”

Đang nói, cửa bị đẩy ra.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Tần Lạc và Hoắc Kỷ Thành có thể đoán được hai người xông vào có bao nhiêu lửa nóng, trong hoàn cảnh an tĩnh, bên ngoài vang lên tiếng nam nữ hôn hít bên tai.

Trong tủ treo quần áo bị bịt kín, mắt không nhìn thấy, lỗ tai lại nghe thấy vô cùng rõ ràng!

Tần Lạc giận đến mặt đỏ bừng, cả người đang sôi máu, loại trường hợp này cô nghĩ cũng không dám tin, cô vẫn yêu cũng cho là có thể kết hôn nhưng bạn trai lại có thể phản bội mình. . . . . .

Lấy tính tình của cô, lại còn có thể nhẫn nhịn. . . . . .

Nếu nói cho Tử Ninh nghe, cô ấy cũng khó tin tưởng.

Bên ngoài dần dần truyền đến tiếng cởi quần áo, Tần Lạc càng cảm thấy thẹn, tại sao có thể không biết xấu hổ như vậy! Đang ở trong phòng thay đồ mà lại bắt đầu được. . . . . .

Cô tức giận quay mặt sang, lại quên mình vốn ở rất gần Đại Ma Vương, lần này, hai người lại càng gần hơn. . . . . .

Lúc cô quay mặt sang bất ngờ hôn đúng lên môi Đại Ma Vương. . . . . .

囧!

Tần Lạc mắc cỡ gương mặt càng thêm ứ máu, muốn cách xa anh theo phản xạ, nhưng không ngờ đầu bị đụng vào tủ treo quần áo.

Phát ra tiếng “Bịch” một cái.

Trong lòng Tần Lạc thầm nói: “Không xong!”

Lần này sẽ bị phát hiện sao?

Hoắc Kỷ Thành đen mặt đi giả bộ tiếng mèo kêu.

Hai người bên ngoài đang cảm xúc mạnh mẽ cũng bị tiếng động bất ngờ làm cho sợ hết hồn, còn tưởng rằng bên trong có người, đợi sau khi nghe được là mèo kêu, cuối cùng cũng thoải mái lại.

Hoắc Cẩm Dương vẫn còn có chút không yên tâm, “Tại sao anh cảm giác như bên trong có người.”

Giang Ánh Thần an ủi anh ta nói: “Cũng chỉ là con mèo chạy tới đây thôi, chỗ đó làm gì có người? Hơn nữa ở đây cũng không có chỗ có thể giấu người!”

Hoắc Cẩm Dương nhìn quanh bên trong một vòng, quả thật như thế, có thể chứa đồ cũng chỉ có trong cái tủ treo quần áo ở góc tường, nhưng bên trong cũng không giấu được người.

Hơn nữa, nào có ai tự dưng trốn ở trong đó?

Ngay sau đó an tâm, “Bảo bối, em nói đúng.”

Nói xong, hai người lại cuồng nhiệt hôn nhau như cao sơn

Trong tủ treo quần áo, Tần Lạc nghe được tiếng “Bảo bối” kia, thiếu chút nữa không có đem phun đồ ăn đêm hôm qua ra, quá ghê tởm!

Một bên anh ta dịu dàng thắm thiết với mình, vừa lại triền miên cùng những cô gái khác, tại sao trên đời này có thể có người đàn ông không biết xấu hổ như vậy?

Suy nghĩ một chút, cũng đều cảm thấy trước kia mắt mình bị mù!

Còn tưởng rằng tìm được tình yêu đích thực, kết quả tất cả đều là chó má!

Tần Lạc càng nghĩ càng tức giận, vừa hay đúng lúc này Hoắc Kỷ Thành khẽ dời hai chân đi một chút, có lẽ là bị không gian nhỉ hẹp chật kín khiến anh có chút không chịu nổi.

Dù sao thân thể anh cao 1m86, uất ức phải chui vào trong tủ treo quần áo nhỏ rất khó chịu.

Anh lại khẽ động, Tần Lạc và anh nằm cạnh càng gần, hơi thở hai người quấn quít, hô hấp cũng thở lên mặt đối phương, ngứa một chút

Quá lúng túng!

Tròng mắt Tần Lạc di chuyển động lung tung, muốn cố gắng dời lực chú ý đi, thật sự là quá quẫn rồi!

Mà tất cả nguồn gốc lúng túng đều tới từ nam nữ phía ngoài!

“Cẩm Dương, anh yêu ta chứ?”

“Bảo bối, đương nhiên anh yêu em.”

“Vậy bạn gái trước kia của anh thì sao?”

Đột nhiên nghe được bọn họ nhắc tới tên mình, Tần Lạc không kiềm chế được dựng lỗ tai lên.

Hoắc Cẩm Dương dừng một chút, cười nói: “Cô ta đã quá khứ rồi, ngoan, không đề cập tới cô ta.”

Sau đó, không có tiếng nữa.

Hiển nhiên, cô gái đó đã bị ngăn miệng lại.

Trong tủ treo quần áo, Tần Lạc hận đến nắm chặt tay, ha ha! Cô đã là quá khứ rồi hả?

Càng làm cho cô bất ngờ, cô gái kia cũng biết mình?

Mắt thấy thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai người phía ngoài vẫn còn tiếp tục, không có ý dừng lại chút nào, Tần Lạc và Hoắc Kỷ Thành đều cảm thấy nội tâm hết sức đau khổ.

Bên trong không gian bịt kín nhỏ hẹp, động một cái cũng khó khăn, mà giữ vững một tư thế như vậy quá lâu đúng là khảo nghiệm lực ý chí rồi.

Hoắc Kỷ Thành biết mình ra ngoài lâu như vậy nhất định sẽ có người tìm mình, liền chuyển điện thoại di động sang chế độ tắt âm, sau đó dùng khẩu hình miệng nói: cô ngồi lên người tôi đi.

Đương nhiên Tần Lạc không chịu, liều mạng lắc đầu.

Tròng mắt đen của Hoắc Kỷ Thành híp lại, tiếp tục dùng khẩu hình miệng nói: tôi không thể duy trì nổi một tư thế nữa rồi, cô hi vọng bây giờ chúng ta bại lộ trước mặt bọn họ sao?

Phải biết, bên ngoài đang đứng ở trong nước sôi lửa bỏng.

Nghe thấy tiếng động, cũng đủ để cho người ta mặt đỏ tại hồng rồi. . . . . .

“Cẩm Dương, anh thật giỏi!”

“Bảo bối, em buông lỏng một chút!”

“Ừ”

Giọng nói yêu mị uyển chuyển của hai người bên trong hoàn cảnh yên tĩnh giống như là máy phóng đại âm thanh chui cả vào trong lỗ tai Tần Lạc và Hoắc Kỷ Thành.

Tần Lạc không có cách nào, chỉ có thể nghe theo yêu cầu của Hoắc Kỷ Thành là ngồi ở trên người anh, chỉ có như vậy, đôi chân dài của anh mới có thể duỗi dài, mà mình cũng có thể đổi lại tư thế. . . . . .

Nhưng cứ như vậy, hai người càng thêm thân mật.

Hơn nữa bên ngoài vẫn còn trình diễn một màn xuân - cung sống, quả thật từng giây từng phút đều khảo nghiệm người!

*****

Giờ phút này, trong phòng yến tiệc.

Trình Sâm tìm một vòng cũng không tìm được boss, không khỏi kỳ lạ boss đã đi đâu, đồng thời, anh ta phát hiện cũng không thấy Tần tiểu thư.

Hơn nữa, boss lại không nhận điện thoại, gửi lại cho anh ta một tin nhắn: Bây giờ không tiện, đợi lát nữa!

Thấy cái tin nhắn ngắn này, Trình Sâm không khỏi nghĩ sai, xem ra boss và Tần tiểu thư đang làm việc!

Chỉ là, chọn ở nơi này cũng quá... khụ khụ!

Đoán được boss đang làm chuyện quan trọng, Trình Sâm chỉ có thể che dấu trước cho boss, dùng hết khả năng không để cho bất kỳ ai đem lòng sinh nghi.

Vậy mà, sợ cái gì sẽ tới cái đó.

Giang Ánh Tuyết tìm một vòng cũng không tìm được Hoắc Kỷ Thành liền ngăn Trình Sâm lại, “Kỷ Thành đâu? Tại sao lâu rồi không thấy anh ấy?”

Trình Sâm thầm nghĩ trong lòng không tốt!

Nhưng ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh, “Giang tiểu thư, cô cũng biết tối nay đối với boss mà nói là cực kỳ quan trọng, bây giờ boss đang đi nhận vài cuộc điện thoại quan trọng, hoặc là đang nói chuyện riêng với một nhóm bạn làm ăn buôn bán, mà không có ở bữa tiệc chỉ có một khả năng.”

Giang Ánh Tuyết tò mò hỏi: “Khả năng gì?”

Trình Sâm nghiêm túc trả lời, “Nói rõ cuộc trò chuyện này rất quan trọng, boss không hy vọng bị những người khác nhìn thấy sau đó sinh ra phán đoán, ngài cũng biết tối nay nhà họ Hoắccó không ít người đến không có ý tốt, cho nên”

Anh ta cố ý nói rất mờ mịt, coi như là hù dọa Giang Ánh Tuyết.

“Tôi hiểu Kỷ Thành rất bận, tôi vẫn sẽ đứng ở phía anh ấy, về phần em ba tôi, sớm muộn gì nó cũng có ngày hiểu rằng chính mình trọn sai trận doanh.”

“Nhị tiểu thư nói là bạn gái tối nay của Cẩm Dương thiếu gia sao?”

“Không phải nó thì còn có ai? Lại còn ở trước mặt tôi đắc chí!”

Nói đến chuyện này, Giang Ánh Tuyết liền mang một bụng tức, từ nhỏ đến lớn, con nhóc Giang Ánh Thần kia cái gì cũng muốn tranh giành với bản thân, thật vất vả thấy nó ra nước ngoài học, vốn nghĩ rằng sau này có thể nối lại tình xưa.

Kết quả, trở lại đứng phía đối lập với mình, vẫn còn điệu bộ dương oai ở trước mặt mình!

Nó thật sự cho rằng cái Hoắc Cẩm Dương có thể chiến thắng Kỷ Thành sao?

Với bản lĩnh đó của cậu ta thì không đủ gây sợ hãi!

Nhưng con nhóc Giang Ánh Thần kia lại coi cậu ta như là bảo bối!

Nói đến hai người bọn họ, tại sao lâu rồi không thấy bọn họ?

Chẳng lẽ lại chạy đi đâu len lén mưu đồ bí mật rồi hả?

Nghĩ tới đây, cô ta không thể chịu nổi, liền nhấc làn váy đi tìm Giang Ánh Thần khắp nơi.

Không ngờ, tìm mấy vòng cũng không thấy, liền kéo một vị tiểu thư có quan hệ tốt với cô ta hỏi, “Thấy Ánh Thần đâu không?”

Cô gái kia không chút nghĩ ngợi nói: “Cô ấy luôn ở chung một chỗ với đại thiếu gia ở nhà họ Hoắc, mới vừa rồi hình như nhìn thấy bọn họ đi ra ngoài.”

Giang Ánh Tuyết có chút bất ngờ, “Đi ra ngoài?”

Cô gái kia gật đầu, “Ừ, vẫn không thấy bọn họ đi vào nữa, tôi cũng không biết bọn họ đi làm gì rồi.”

Trong lòng Giang Ánh Tuyết nổi lên vẻ nghi hoặc, nghĩ tới vừa đúng ở trong bừa tiệc không có việc gì, liền đi tìm bọn họ, có lẽ còn có thể bị mình bắt gặp bí mật gì đó không thể cho người khác biết!

Nghĩ như vậy, cô ta chợt cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Làm ơn thank bài trang đầu cho Mèo đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.