Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé!

Chương 5: Thuận nước đẩy thuyền




"Em có sao không?" Tư Đồ Viêm bước lại khều lên vai của Lâm Khả Tâm , cô quay đầu nở nụ cười đau xót: "Em không sao , anh không cần lo cho em. . . . . .Em đi làm đồ ăn đây."

"Chờ chút," Tư Đồ Viêm bỗng nắm vai của Lâm Khả Tâm lại: " Em không cần làm , chúng ta ra ngoài ăn."

"Không cần như vậy , em thật sự không sao." Lâm Khả Tâm biết anh tốt bụng nhưng cô thật lòng không muốn phiền toái như thế.

Nhưng Lâm Khả Tâm đã quên rằng chỉ cần anh nhận định một việc thì sẽ không dễ dàng mà thoả hiệp: " Lâm Khả Tâm , chẳng lẽ em đã quên trên hợp đồng có ghi rõ mọi việc em phải theo yêu cầu của anh không được làm ngược lại sao?"

"Lại là hợp đồng. . . . . ." Lâm Khả Tâm thở dài nhưng lần đầu tiên cô phát hiện ra cô cho rằng thực hiện theo hợp đồng cũng không tồi .

"Vậy em có đi hay không?" Tư Đồ Viêm giả bộ hồ đồ hỏi han .

Mà Lâm Khả Tâm cũng không vui trừng mắt liếc anh một cái: " Anh thì lúc nào cũng đem hợp đồng ra áp bức em , em lại thế nào có thể không nghe theo?" Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.

Tư Đồ Viêm ôm vai của cô đi ra ngoài xe , một bên hỏi: " Vậy giờ em muốn ăn gì?"

"Bánh ngọt." Lâm Khả Tâm không hề nghĩ ngợi trả lời "Bánh ngọt sao? Được , chúng ta đi ăn bánh ngọt"

Nói xong , Tư Đồ Viêm chở Lâm Khả Tâm đến tiệm bánh ngọt tên là 「Ba Lạc

Khắc 」, ngồi trong quán bánh ngọt , Lâm Khả Tâm nhìn xung quanh , nơi này tuy rằng không lớn nhưng trang trí rất tinh tế ; các thứ đều theo cách thức Châu Âu , trên tường có vẽ hoa văn , làm cho người ta cảm thấy như ở Châu Âu.

"Thích nơi này sao?" Tư Đồ Viêm chọn bánh , thấy Lâm Khả Tâm đang nhìn tiệm bánh , thuận tiện hỏi một câu .

Lâm Khả Tâm gật gật đầu: " ừ , nơi này rất được , bất quá nơi này nằm trong chỗ hẻo lánh như vậy anh thế nào tìm ra được?"

Đối với câu hỏi của cô , Tư Đồ Viêm cũng không vội trả lời mà hỏi ngược lại: "

Đúng rồi , em đã từng nghe qua trường quý tộc St.Louis chưa?"

Lâm Khả Tâm nghĩ nghĩ sau đó nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: " Em biết, em biết ! Trường đó chỉ có học sinh có tiền mới có thể học , học phí rất mắc đúng không? Trung học anh đã từng học ở đó sao?"

Tư Đồ Viêm nghe vậy , lắc lắc đầu: " Không phải anh , là người em họ của anh , chẳng qua lúc ấy nó chuyển trường nên ba mẹ nó kêu anh đi xem trường nên anh mới biết được ở đây có tiệm bánh này."

" Người em họ của anh?" Lâm Khả Tâm lo lắng nhíu mày: " Vậy có phải rất giống anh không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.