Biết chính mình càng cãi thì càng tệ nê Lâm Khả Tâm thành thật nói: "Là
vầy. . . . . .Là sáng nay Cố Ca Ca đến tìm em , anh ấy khuyên em về nhà ,
nhưng em không có về."
"Hử? Thật không? Vì cái gì mà em không
theo anh ta? Không phải em rất thích anh sao?" Tư Đồ Viêm giọng điệu
châm biếm làm cho Lâm Khả Tâm cảm thấy uỷ khuất ..
Van anh ,
không phải cô đã chứng minh cô không còn thích Cố Thiếu Kiệt sao? Huống
chi người bây giờ cô có thích cũng là anh , cớ gì anh cứ không tin cô?
"Dù sao sự thật cũng là vậy , tin hay không tuỳ anh" Lâm Khả Tâm nén giận nhìn anh ,hai môi cắn vào nhau biểu hiện sự không vui.
Nhưng
Tư Đồ Viêm cũng không áy náy , ngược lại còn dùng tay xiết hai bờ má
của Lâm Khả Tâm: " Tốt lắm Lâm Khả Tâm , có tình nhân làm chỗ dựa , gan
của em càng lúc càng to ! Tôi còn chưa nổi giận với em , mà em liền
không biết xấu hổ dùng cách này nói chuyện với tôi?"
"Cố Ca Ca và
em không có gì cả , anh ấy lại càng không phải tình nhân hay tình đầu ,
chỉ là em đơn phương thôi , Tư Đồ Viêm anh không cần lăng mạ em." Lâm
Khả Tâm bất bình phản bác .
"Cái gì cũng không có? Em nghĩ tôi sẽ tin sao?" Tư Đồ Viêm nheo mắt lại , cả người tản ra một hơi thở nguy hiểm
Lâm
Khả Tâm vẫn vậy , như không chút nào sợ hãi chống lại ánh mắt anh: "
Trong nhà không phải có camera sao? Nếu anh không tin có thể xem lại ,
để coi em có lừa anh không? Huống hồ nếu em cùng anh ấy đi rồi thì bây
giờ anh còn thấy được em sao?"