Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé!

Chương 29: Bảo kiếm Vô Trần




"Xin chào Lâm Tiểu Thư , chúng tôi có thể hỏi cô một chút , có phải cô và Tư Đồ

Tổng Tài yêu nhau hay không?"

"Không phải." Lâm Khả Tâm không chút suy nghĩ liền trả lời , làm cho đám phóng viên thất vọng , sắc mặt của Tư Đồ Viêm cũng không khỏi thay đổi.

Cái gì , cô cư nhiên phủ quyết mối quan hệ của cô và anh? Cô không xem anh

đang tồn tại sao?

Lúc này , Tư Đồ Viêm càng làm trò trước mặt truyền thông , anh dùng lực ôm chặt Lâm Khả Tâm , nhìn tư thế này , người phóng viên bật người mở miệng: " Í, Tư Đồ Tổng Tài và Lâm Tiểu Thư thân mật như vậy , thế nào lại không có quan hệ? Lâm Tiểu Thư cô gạt chúng tôi sao?"

Mà Tư Đồ Viêm dường như còn chưa đùa đủ , anh ghé sát vào người Lâm Khả Tâm: " Đúng vậy , không cần thẹn thùng , em nói cho mọi người biết , tột cùng quan hệ của chúng ta là gì đi "

Bởi vì tò mò , ánh mắt đều tập trung lên người Lâm Khả Tâm , mà cô cắn chặt môi , bối rối không biết nên làm sao ...Này này này , cô và anh quan hệ kia ... làm cho cô nói ra thế nào đây?

Biết rằng anh cố ý làm khó mình , nhưng cô vẫn quay đầu nhìn về phía anh mà cầu cứu .

Thấy ánh mắt cầu cứu của Lâm Khả Tâm , bất đắc dĩ nở nụ cười , thật ra anh nguyên bản muốn cô mở miệng thừa nhận anh là chồng cô nhưng cái này xem ra không có khả năng rồi , vì anh đã mềm lòng .

Tư Đồ Viêm thanh tằng hắng: " các vị , hôm nay tôi tổ chức buổi tiệc này chính là muốn tuyên bố tin vui của Xí Nghiệp Tư Đồ , hi vọng mọi người đừng chú ý quá người bạn gái bên cạnh tôi."

Nói xong , anh ôm eo Lâm Khả Tâm bước đi , tuy rằng tất cả phóng viên ai cũng rối mờ nhưng cũng không dám ngăn cản bước chân của Tư Đồ Viêm .

Sau khi anh đi được 2 bước , bỗng nhiên dừng lại cước bộ , lạnh lùng quét mắt qua mọi người một cái.

"Còn nữa , tôi hy vọng các vị sẽ không quấy rầy sự thanh tĩnh của người bạn gái đang đứng cạnh tôi , nếu như ngày mai tôi thấy được tin tức gì mà có liên quan đến cô ấy , thì tôi nghĩ Xí Nghiệp Tư Đồ không ngại phát thư thưa kiện một tạp chí nào đâu."

Nghe thấy anh uy hiếp , tất cả những người phỏng vấn Lâm Khả Tâm lúc nãy có chút hốt hoảng , dù sao chỉ là tin tức nhỏ , có gì mà để anh khủng bố đến vậy?

Nhìn thấy tất cả lo lắng , Tư Đồ Viêm nở nụ cười , quay đầu lại , tiếp tục ôm lấy Lâm Khả Tâm bước đi , đợi cho đến lúc đi ra khỏi một góc , nụ cười của Tư Đồ Viêm liền biến mất :" Tại sao em không thừa nhận quan hệ của chúng ta?"

Tuy rằng ngữ khí Tư Đồ Viêm không vui nhưng cả tâm tình của Lâm Khả Tâm không biết đã bay đi đâu "Em còn muốn hỏi anh tại sao chỉa hướng sang kêu em trả lời kìa , thật làm sợ chết."

Thậm chí bây giờ cô cũng không thoát khỏi cảm giác khẩn trương lúc nãy , đối với vấn đề của cô , Tư Đồ Viêm cũng không trả lời , anh muốn cô nói ra là cô thuộc về anh, mang theo tia chờ mong nói: " Lâm Khả Tâm , khi nào thì anh nói em có thể hướng đến vấn đề của anh? Nói , tại sao không thừa nhận? Chẳng lẽ làm vợ Tư Đồ Viêm làm em mất mặt sao?"

Sự mãnh liệt của Tư Đồ Viêm , làm cho Lâm Khả Tâm nhíu mày: " Van anh đó , anh đừng bá đạo như vậy được không? Không phải anh đã nói em không được nói chuyện chúng ta cho bất kì ai biết sao? Anh đã định ra rồi bây giờ anh quên?"

Tuy rằng cô nói ra nguyên nhân không phải là căn bản nhất nhưng biết được cô cự tuyệt anh là không tình nguyện , điểm ấy làm cho lòng Tư Đồ Viêm thư thái rất nhiều.

(TT : ôi mấy cái chương này , từ ngữ có chút lộn xộn , lập đi lập lại , mong mọi người đọc có dở cũng thông cảm dùm mình :"3)

Cũng đúng , anh thế nào lại quên yêu cầu anh đặt ra?. . . . . . Tư Đồ Viêm trầm mặc một lát , sau đó mở miệng: " Cái điều khoảng đó từ hôm nay trở đi coi như thành phế thải , về sau có ai hỏi , em phải nói là vợ của Tư Đồ Viêm , em nghe chưa?"

"Trở thành phế thãi? Có thể sao?" Lâm Khả Tâm trừng to mắt , kinh ngạc nhìn anh.

"Anh chính là người định ra , thì có gì mà không thể?" Tư Đồ Viêm trả lời đúng lý hợp tình

Lâm Khả Tâm cười ngượng một chút: " A , có thể , có thể. . . . . ."

Đừng nói là một cái thành phế thãi , nếu tất cả đều trở thành phế thãi thì còn tốt hơn nữa là ...~

Đúng lúc này , ngọn đèn bỗng nhiên chíu đến thân thể của hai người , sau đó nghe giọng nói của Đại Vĩ trên sân khấu truyền đến: " Mời Tổng Tài Tư Đồ Viêm lên sân khấu ,xin tràng vỗ tay."

"Bốp bốp bốp. . . . . ."

Cùng với sự nhiệt liệt vỗ tay của mọi người , ánh mắt đều dồn về phía Tư Đồ

Viêm .

"Ở. trong này đó đồ ngốc , không được tuỳ tiện đi lung tung , nếu chút nữa anh xuống không thấy em thì em chết chắc" Nói xong , Tư Đồ Viêm nở nụ cười đắc ý , mọi người cũng nhìn chăm chú , kia bộ dáng giống vương giả .

Nhìn theo bóng dáng của anh , Lâm Khả Tâm học ngữ khí của anh nói " Nếu như tí nữa không tìm thấy em thì em chết chắc . . . . . .Xí , dù em chạy thì thế nào?" Cô cũng không tin anh sẽ đem cô huỷ diệt ...

Nhưng Lâm Khả Tâm còn chưa hừ xong thì bản thân liền ngây ngẩn cả người .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.