Hậu Viện Của Nam Chủ Bốc Cháy Rồi

Chương 8: Hồi ức (tứ)




“Có chuyện gì vậy?” Thư ký của Phạm Thành và Phạm Ly vội vàng đi qua.

Thẩm Mạch vừa nhìn thấy bọn họ thì lập tức tủi thân, nước mắt cũng muốn rơi xuống: “Chị ta vu oan hãm hại em!”

Phương Phương nhìn thấy bọn họ tới, lúc này mới thả tay ra, cô ta lộ ra vẻ mặt tủi thân nói: “Cô bé này còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể làm sai mà lại không chịu thừa nhận chứ? Có phải gia giáo nhà cô ta quá tệ hay không?”

Trong nháy mắt, sắc mặt của thư ký Phạm Thành và Phạm Ly đều tái nhợt!

Bà chị Phương Phương ơi!

Chị muốn tìm chết cũng đừng có kéo chúng tôi theo chứ?

Chị có biết người chị đang lôi kéo là ai không hả? Trước đây, chị dựa vào kinh nghiệm lâu năm mà dạy dỗ đám người mới, chúng tôi đều không nói gì!

Nhưng đây là người mới mà chị có thể tùy tiện dạy dỗ sao?

Chị còn dám phán xét gia giáo của Thẩm Mạch nữa à?

Trời ạ!

Gia giáo của hai người trong nhà Thẩm Mạch kia chính là giết chóc đấy!

Chị Phương Phương à, chị muốn cống hiến đầu người thì xin cũng đừng kéo chúng tôi theo! Chúng tôi không muốn đâu!

Bởi vậy, hai thư ký nghe được Phương Phương nói vậy thì lập tức mở miệng nói: “Đừng nói nhảm nữa! Cô Thẩm tuyệt đối không phải là loại người như chị nói đâu! Chị còn nói linh tinh thì không cần tới giải trí Phạm Thị nữa!”

Trong lòng hai cô thư ký cũng đang đau khổ!

Bọn họ không dám nói thân phận của Thẩm Mạch!

Một Thẩm Hà đã đủ kinh hãi rồi, sao có thể nói ra thân phận của Thẩm Mạch được?

Nếu vậy, giải tríPhạm Thị còn hoạt động nổi nữa không?

Hai thư ký kéo Thẩm Mạch rời đi, trên đường đi, cô thư ký lại xin lỗi thay cho Phương Phương, cố gắng khắc phục hậu quả: “Cô Thẩm, mong cô không cần phải tức giận vì dạng người như vậy, cô ta không đáng để cho cô phải tức giận, tổn hại tới sức khỏe đâu.”

Thẩm Mạch trề môi nói: “Em mới lười tức giận với chị ta. Nhưng chị ta nói chuyện thật sự quá đáng!”

Hai thư ký đều lau mồ hôi và hỏi: “Cô Thẩm, cô tới đây làm gì vậy?”

“Chị em bảo em qua chào hỏi chú đạo diễn thôi!” Thẩm Mạch trề môi nói: “Chị em nói, đạo diễn lần này là một trong sáu đạo diễn lớn nổi tiếng trong nước, em phải lễ phép, phải gặp mặt và chào hỏi chú đạo diễn trước! Lời chị em nói thì nhất định có lý, cho nên em lại tới đây thôi.”

Các thư ký vừa nghe thì lập tức dẫn Thẩm Mạch tới gian phòng của tổ đạo diễn, và rất cung kính đưa Thẩm Mạch vào trong.

Thẩm Mạch vừa vào cửa, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Tổng đạo diễn là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, người đẹp con lai kia chắc chắn có tới tám chín phần chính là con gái nhà họ Thẩm rồi!

“Cháu chào chú đạo diễn!” Thẩm Mạch cũng không nghĩ tới trong phòng lại có nhiều người như vậy nên nhất thời không kịp phản ứng, một lát sau cô bé mới mở miệng chào hỏi. Mặc dù bây giờ cô bé còn không biết ai là tổng đạo diễn.

Nhưng tổng đạo diễn kịp phản ứng, anh ta vội vàng đứng lên, nói: “Cô Thẩm có gì cần căn dặn sao?”

“Cháu không có căn dặn gì. Là chị bảo cháu qua chào hỏi chú đạo diễn ạ.” Thẩm Mạch ngoan ngoãn trả lời.

Trong phòng, mấy người đều đổ mồ hôi lạnh.

Một cô bé yểu điệu như thế thì quay phim thế nào hả?

Cho dù công chúa quốc dân của nhà họ Hạ có địa vị rất cao, nhưng rất thành thục, hơn nữa rất gần gũi với dân chúng. Có chuyện gì đều dễ thương lượng, dễ nói chuyện, hơn nữa cô con gái nhà họ Hạ cũng thích quay phim, rất nhiều động tác đều do cô tự mình yêu cầu thêm vào.

Nhưng cô bé trước mắt này còn chưa tới tuổi thành niên đâu...

Cho cô đóng vai gì mới hợp đây?

Cho một vai phụ thì liệu thế lực phía sau lưng người ta có thể đồng ý không?

Cho một vai chính sao? Liệu có thể đảm đương được không đây?

Trong lúc mọi người trong tổ đạo diễn đang rầu rĩ không biết làm sao, Thẩm Hà lại gọi điện thoại tới, tổng đạo diễn vội vàng đi qua một bên nghe điện thoại: “Cô Hạ, cô xem bây giờ...”

“Em gái tôi chỉ thích dính lấy tôi thôi, con bé không phải có mục đích muốn quay ra tác phẩm lớn gì đâu. Cho nên, ông cứ tùy tiện cho một vai phụ là được. Một loại vai dành cho nhân vật bình hoa, khách mời không cần tới kỹ năng diễn xuất là được rồi.” Thẩm Hà nói trong điện thoại: “Tôi biết các người chắc chắn sẽ đau đầu vì vấn đề vai diễn này, nên đặc biệt gọi điện thoại qua, nói một tiếng.”

“Được được được, có những lời này của cô thì tôi yên tâm rồi.” Tổng đạo diễn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hai cô công chúa nhỏ này đều là những người mà bọn họ không thể đắc tội được!

Thẩm Hà tiếp tục nói: “Lần này tôi muốn vai nữ số một, tổ đạo diễn không có áp lực gì chứ?”

“A không có, không có.” Tổng đạo diễn vội vàng trả lời nói: “Khả năng diễn của cô thế nào, chúng tôi đều biết rõ như ban ngày! Làm sao có thể có áp lực gì chứ?”

“Tôi rất thích kịch bản lần này, sau này tôi không có khả năng thường xuyên quay phim, cho nên tôi muốn chọn mấy bộ phim lớn kinh điển để làm kỷ niệm cho một đời. Bởi vậy, lần này lại phải nhờ cậy mọi người rồi.” Thẩm Hà tiếp tục nói trong điện thoại: “Nếu như tổ đạo diễn không có yêu cầu nào khác thì cho Tiểu Mạch trở về đi.”

“Được được được, không thành vấn đề, hoàn toàn không có vấn đề gì.” Tổng đạo diễn liên tục trả lời.

Sau khi cúp điện thoại, tổng đạo diễn lập tức tươi cười và cung kính nói với Thẩm Mạch: “Cô Thẩm, bên này hoàn toàn không có vấn đề gì nữa, cô có thể đi về!”

“Được, vậy hẹn gặp lại chú đạo diễn sau nhé!” Thẩm Mạch lập tức vui vẻ, khoát tay và xoay người rời khỏi đó.

Thẩm Mạch vừa đi ra thì lại nhìn thấy Phương Phương và Phạm Thành, Phạm Ly đang nói chuyện.

Thẩm Mạch vừa muốn mở miệng chào hỏi thì Phương Phương lập tức giở mánh khóe cũ, quay đầu lại và tố cáo với Phạm Thành, Phạm Ly: “Ông chủ, các ông xem đi, chính là cô bé kia! Đúng là người không có gia giáo! Công ty sao có thể để cho dạng người non nớt như vậy làm diễn viên chứ? Đây không phải là chiêu bài của giải trí Phạm Thị chúng ta sao?”

Vẻ mặt Phạm Thành và Phạm Ly nhìn Phương Phương giống như gặp quỷ.

Phương Phương thấy Phạm Thành và Phạm Ly không nói lời nào lại tiếp tục nói: “Không tin các ngài hỏi cô ta xem! Vừa rồi có phải đụng vào tôi mà còn không thừa nhận hay không? Những người xung quanh đều nhìn thấy mà cô ta vẫn một mực không chịu thừa nhận.”

Vừa lúc Thẩm Mạch nghe được những lời này, cô bé lập tức mất hứng, đi tới trước mặt bọn họ và nói với Phạm Thành, Phạm Ly: “Chú Phạm, cháu không đụng phải chị ta! Là chính chị ta tự mình ngã xuống đất! Chị ta vu oan hãm hại cháu!”

Phạm Thành và Phạm Ly còn chưa kịp mở miệng, Phương Phương lại tiếp tục mở ra hình thức giễu cợt, nói: “Này này, cô bé, thật đúng là nói dối không viết nháp trước! Rõ ràng là gạt người mà còn bay ra bộ dạng khí thế như vậy! Ba mẹ cô dạy cô như vậy sao?”

Phạm Thành và Phạm Ly khẽ ho khan một tiếng, nói: “Phương Phương, được rồi. Cô biết con bé là ai không?”

Vẻ mặt Phương Phương xem thường và trả lời nói: “Nhất định là con cái nhà nghèo thôi! Lớn như vậy mà chưa từng đi mua quần áo nữa! Chà chà chà! Thật đúng là kẻ đáng thương!”

Thẩm Mạch trề môi nói: “Tôi không cần mua quần áo! Trong nhà tôi có nhiều nhà thiết kế như vậy, tại sao tôi phải mua quần áo chứ?”

“Này này, cô thật sự biết khoác lác nhỉ! Lại còn nói trong nhà có nhà thiết kế? Tại sao cô không nói nhà cô là S. A đi!” Phương Phương vẫn xem thường nói.

“Quần áo của tôi đúng là do nhà thiết kế riêng của S. A...” Thẩm Mạch còn chưa nói hết lời, Phương Phương lại cắt ngang lời của cô: “Được rồi, đừng có mà khoác lác nữa! Cô còn nói nhà thiết kế S. A? Cô có biết giá cho nhà thiết kế S. A đắt tới mức nào không hả?”

Phạm Thành cuối cùng cũng không nghe nổi nữa, hắn khẽ ho khan một tiếng và ngắt lời Phương Phương nói: “Lại nói, Phương Phương lẽ nào cô thật sự không biết con bé là cháu gái của tôi sao? Cháu gái của tôi còn không mặc nổi đồ do S. A thiết kế sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.