Hậu Viện Của Nam Chủ Bốc Cháy Rồi

Chương 5: Hồi ức(nhất)




Phương Phương nhấc cổ áo của Thẩm Mạch lên, nhưng tìm một hồi vẫn không nhìn thấy nhãn mác. Bởi vậy, cô lại càng thêm chắc chắn rằng quần áo của Thẩm Mạch không phải hàng hiệu.

Tuy thế, đường may trên quần áo lại rất đẹp, y như là đồ cao cấp vậy!

Phương Phương lập tức khinh khỉnh nói: "Nếu đã mua thì ít ra cũng phải mua đồ xịn chứ. Bé mua bộ quần áo này ở đâu?"

Thẩm Mạch ngơ ngác, không hiểu đối phương có ý gì.

Từ bé đến lớn, cô đã luôn được người hầu và vệ sĩ vây quanh, được người thân nâng niu chiều chuộng, được các anh và các chị, còn có các bạn cùng tuổi yêu quý. Vậy nên lúc này, cô không biết trả lời như thế nào cả.

Nghe cô ta hỏi mua quần áo ở đâu, Thẩm Mạch liền trả lời theo thói quen: "Người nhà em may cho em đó!"

Cô bé không nói sai.

Quần áo của Thẩm Mạch từ khi còn bé đều do nhà thiết kế thiết kế riêng cho cô, với phong cách rất đặc sắc.

Sau này, toàn bộ quần áo của Thẩm Mạch cũng đều là do các nhà thiết kế trong gia đình cô bé thiết kế cho.

Chả có ai là không thích các bé gái cả!

Mà trong nhà cũng chỉ có Thẩm Hà và Thẩm Mạch là bé gái.

Vậy nên, số lượng quần áo của Thầm Hà và Thẩm Mạch luôn là nhiều nhất.

Và cũng bởi vậy, Thẩm Hà và Thẩm Mạch trở thành người mẫu của rất nhiều nhà thiết kế trong gia đình. Chỉ cần có cảm hứng và tư liệu, là họ lại bắt đầu may quần áo cho Thẩm Hà và Thẩm Mạch.

Bởi thế, Thẩm Mạch nói vậy hoàn toàn không sai.

Nhưng Phương Phương lại không hiểu câu nói này thực ra ám chỉ gia thế hiển hách của Thẩm Mạch. Trái lại, cô ta còn tưởng rằng Thẩm Mạch nghèo đến nỗi không mua nổi một bộ quần áo, người thân của cô bé chỉ có thể may vài bộ vớ vẩn cho cô mặc ra đường.

Thế nên, Phương Phương liền ra vẻ chê bai: "Ồ, ngạc nhiên thật đấy! Đã là thời đại nào rồi chứ? Giờ vẫn còn có người tự may đồ để mặc cơ à! Nghèo đến mức ấy cơ à? Chẳng lẽ từ bé đến lớn em chưa từng mua quần áo sao?"

Thẩm Mạch ngơ ngác lắc đầu: "Vâng, em chưa mua quần áo bao giờ!"

Cô bé cần gì phải mua quần áo chứ?

Tất cả đã có người thân cung cấp cho rồi, vậy không tốt sao?

"Haha!" Mấy người đứng trong thang máy nghe thấy vậy thì phá lên cười: "Đúng là nghèo quá rồi! Đáng thương quá đi mất! Từ nhỏ tới lớn đến quần áo cũng chưa được mua bao giờ! Chắc toàn bộ quần áo của bé đều là do người nhà bé làm cho chứ gì?"

"Vâng ạ." Thẩm Mạch ngơ ngác trả lời, không hiểu vì sao bọn họ lại cười vui vẻ đến thế. Mặc đồ do người thân may cho thì có gì sai sao? Nhà cô bé có nhiều bản vẽ đẳng cấp quốc tế như vậy mà. Dì cô lại còn là chủ tịch của S.A nữa, đồ dì thiết kế cho Tiểu Mạch rất đẹp mà.

Nhưng mấy người kia vẫn càng cười vui vẻ và nhìn cô bé bằng ánh mắt giễu cợt.

Tuy còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng lúc này Thẩm Mạch cũng nhận ra bọn họ đang trêu mình.

Lần này cô bé trốn đến đây với Thẩm Hà, nên cô không muốn để mọi người biết chuyện xảy ra hôm nay.

Nếu biết, chắc chắn ba và daddy sẽ rất giận!

Nhất là ba, nếu biết cô bé bị bắt nạt, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình!

Mà ba khi tức giận thì đáng sợ lắm!

Nhất định sẽ có người phải khổ sở với ba đấy!

Thế nên cố nhịn thôi nào.

Đằng nào cô cũng không biết họ, đợi xuống đến tầng dưới, thì sẽ không phải đứng cạnh bọn họ nữa!

Quyết định như vậy, nên Thẩm Mạch lại dựa vào thành thang máy, nhất quyết mím môi không nói câu nào, mặc kệ cho bọn họ trêu chọc.

Thấy Thẩm Mạch im lặng, Phương Phương và người đại diện của cô ta đều mất hứng, liền quay đi không thèm để ý đến cô bé nữa.

Lúc ấy, người đại diện của cô ta liền nịnh nọt: "Phương Phương này, nghe nói nữ chính trong phim gián điệp chiến tranh lần này phải diễn rất nhiều cảnh hành động! Mà nhắc đến phim gián điệp chiến tranh thì phải nói tới Phương Phương đầu tiên! Vai nữ chính này nhất định là được giao cho cô rồi!"

Phương Phương có vẻ đắc ý, nhưng ngoài miệng lại bảo: "Haiz, vậy cũng có ích gì đâu chứ? Giờ tôi vẫn chỉ là kẻ mới vào nghề, là diễn viên mới nổi, dựa vào nhan sắc mới nổi tiếng được mà thôi. Những kiểu diễn viên như tôi thường chẳng có chỗ đứng gì đâu."

Trợ lý thấy vậy cũng vội vàng nói: "Ai mà biết được chứ? Diễn viên mới nổi cũng chỉ nổi trong một thời gian thôi, rồi sau đó đều thất bại cả! Chỉ có những người trụ được lâu như Phương Phương mới có thể nổi tiếng mãi thôi."

Nói xong, như để chứng minh cho lời nói của mình, trợ lý liền chỉ vào Thẩm Mạch: "Như cô bé này vậy, tuy còn nhỏ tuổi, khuôn mặt cũng xinh đẹp, nhưng cũng có hữu dụng gì đâu? Nó nổi tiếng được mới lạ đấy! Lần này không chỉ cần mặt đẹp, mà còn cần hậu trường và kỹ xảo nữa!"

Rõ ràng là trợ lý đang cố gắng lấy lòng Phương Phương. Nghe thấy vậy, cô ta liền vênh váo, cười nói: "Được rồi, giờ chúng ta phải đi ngay thôi. Dù sao đi nữa, lần thử sức này chúng ta nhất định phải để lại cho tổ đạo diễn và các ông chủ ấn tượng thật tốt!"

"Đúng rồi, đúng rồi." Những người khác đều gật đầu phụ họa.

Thẩm Mạch nghĩ đám người kia đúng là điên.

Cô không hề quen biết bọn họ, sao mà bọn họ làm gì cũng cứ phải lôi cô vào mới chịu được cơ chứ?

Hừ, cô không thèm chấp!

Khó khăn lắm mới đi theo chị đến đây được, vậy thì nhất định không thể gây thêm phiền phức cho chị. Nếu không phải sau này muốn ra ngoài sẽ rất khó khăn, thì lần này chị nhất định sẽ không đưa cô đi theo đâu!

Vậy nên, dù có ấm ức đến mấy, Thẩm Mạch cũng cố gắng mím chặt môi, nhất quyết không nói nửa lời.

Một lúc sau, thang máy kêu một tiếng báo hiệu đã đến nơi.

Phương Phương và đám người kia rời khỏi thang máy.

Giữa lúc Thẩm Mạch vừa định ra ngoài, thì Phương Phương bỗng quay đầu lại nhìn Thẩm Mạch, nói: "Cô bé à, để chị khuyên bé một câu. Có vài chuyện có vẻ như không cần thiết, nhưng nên làm càng sớm càng tốt! Trông bé xinh đẹp như thế, chỉ cần cặp với một đại gia có địa vị, có tiền lại lịch lãm là tốt rồi."

Thẩm Mạch ngơ ngác hỏi: "Tại sao phải tìm đại gia có địa vị, có tiền lại lịch lãm?"

Phương Phương không trả lời, chỉ khinh bỉ nhìn cô, sau đó mới rời khỏi chỗ này với trợ lý và đại diện của mình.

Thẩm Mạch thấy vậy thì đứng yên, thở hổn hển cố nén giận, rồi cũng bước ra khỏi thang máy.

Sau một lúc thì Thẩm Hà đi thang máy đến nơi. Vừa ra khỏi thang máy, cô đã thấy Thẩm Mạch đang đứng yên một chỗ, trông có vẻ không vui.

Thẩm Hà cúp điện thoại, bước đến véo má Thẩm Mạch, hỏi: "Bé con, em bực mình với ai thế?"

"Không phải chị là được." Thẩm Mạch chu mỏ nói: "Em đâu dám bực mình với chị chứ? Em bực đám người vừa nãy cơ! Hình như bọn họ chê em nghèo."

"Chê em nghèo?" Thẩm Hà trợn to mắt.

Trời ơi!

Mới đầu năm, mà còn có kẻ dám chê người của nhà họ Hạ vốn giàu có quyền thế là nghèo sao?

Sao có thể tự tin như thế chứ?

"Ai thế?" Thẩm Hà hỏi: "Ai mà không có mắt như thế hả? Em không nói cho cô ta biết bộ quần áo này của em được làm thủ công sao?"

"Em nói rồi!" Thẩm Mạch ngơ ngác trả lời: "Em bảo em chưa mua quần áo bao giờ, quần áo của em do người thân may cho! Thế là bọn họ lại càng cười to hơn!"

Thẩm Hà nghe xong thì như đã hiểu ra vấn đề!

Cô lại véo má Thẩm Mạch, nói: “Chắc cậu và mợ bảo vệ em kĩ quá rồi, giờ đến đám chó mèo tầm thường cũng dám cười nhạo em! Lần sau mà còn gặp bọn họ, chị sẽ xả giận cho em!"

Thẩm Mạch lại chu mỏ nói: "Chị cứ quên chuyện đó đi mà, mặt của em sắp bị chị làm cho biến dạng rồi nè!"

"Kệ đi, chị thích véo má em cơ." Lúc này Thẩm Hà với buông má cô bé ra, nói: "Đi thôi, chúng ta đến phòng làm việc của chú Phạm quậy một phen."

"Vâng." Thẩm Mạch đi theo chị, gương mặt suýt bị Thẩm Hà làm cho biến dạng đã dần dần đầy đặn lại như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.