Hậu Viện Của Nam Chủ Bốc Cháy Rồi

Chương 42: Giấu mình (tam)




Joel làm việc rất gọn gàng.

Rất giỏi giải quyết tốt hậu quả.

Nhưng vẫn chưa đủ sắc bén.

Thế nên Joel đã nhờ đến thầy Shin.

Thầy luôn cho người ta cảm giác an toàn, thanh thản và bình yên.

Lúc nhỏ Tư Nhiên rất hướng nội, khiến mọi người không nhìn ra anh đang suy nghĩ gì. Sau khi lớn lên Tư Nhiên lộ ra nanh vuốt của mình, công khai sự ngỗ ngược của bản thân, giống như một lưỡi dao sắt bén, trực tiếp đâm vào chính giữa chỗ hiểm.

Anh ta trở thành con người như vậy, có liên quan đến cách giáo dục của gia đình.

Bản thân Tư Y Cẩm là một người phụ nữ cứng rắn trong sự nghiệp, sao có thể mềm mỏng được?

Tính cách mềm mỏng làm sao thuyết phục được lòng mọi người?

Do vậy, cách dạy dỗ của Tư Y Cẩm cũng ảnh hưởng từ Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm, Tư Nhiên cảm thấy anh phải có đủ mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được Thẩm Hà.

Trái tim Tư Nhiên bây giờ càng trở nên mạnh mẽ.

Cho nên nếu Joel là lá chắn thì Tư Nhiên chính là thanh kiếm.

Phong cách của hai người hoàn toàn không giống nhau, cuối cùng họ cũng đã hiện ra bản chất khác biệt đó thông qua chuyện này.

Thẩm Hà cầm điện thoại, bắt đầu chìm sâu vào suy nghĩ.

Hai người đàn ông này, có phong cách hoàn toàn khác nhau.

Vậy cô thuộc về loại nào?

Đã trải qua ba ngày.

Việc quay phim vẫn rất căng thẳng.

Tất cả mọi người đều phải tăng giờ làm việc.

Đây cũng lần đầu tiên Thẩm Mạch phải chịu cực khổ như vậy.

Thẩm Hà là nhân vật chính nên có rất nhiều phân đoạn.

Những phân đoạn đánh nhau, Thẩm Hà cũng không dùng người thế thân, tự mình diễn.

Do vậy trong quá trình quay khó tránh việc bị thương.

Thẩm Mạch nhìn thấy Thẩm Hà như vậy thì rất đau lòng, mang theo hòm thuốc chạy đến, tự mình băng bó cho Thẩm Hà, không dùng thuốc của đoàn phim, chỉ dùng thuốc do chính mình đem tới.

Tùy theo vết thương Thẩm Hà càng nhiều thì hộp thuốc lại càng lớn.

Làm sau cùng Thẩm Hà đều không nhịn được mà trêu chọc cô bé, em không phải tới đây đóng cảnh hành động sao, sao giờ lại biến thành bác sĩ thế này.

Thẩm Mạch cũng mặc kệ, người khác bị thương cô mặc kệ, nhưng chị không thể không lo lắng được!

Sau đó người trong đoàn phim cũng quen với việc chỉ cần nhìn thấy Thẩm Hà liền hỏi cô bé fan hâm mộ của cô đâu?

Trong một tuần lễ, Văn Gian Thanh đã tiêu hết số tiền trong ví.

Cậu đã rất rất tiết kiệm, nhưng vẫn tiêu sạch số tiền này một cách nhanh chóng.

Lúc này trong tay không còn đồng tiền nào, Văn Gian Thanh mới biết sự quan trọng đồng tiền, cuối cùng cũng hiểu được tầm quan trọng của nó.

Cậu muốn mua một con dao nhưng lúc này lại không có cách nào trả tiền. Nhân viên trong cửa hàng nhìn cậu bằng con mắt khác thường, khiến cậu như ngồi trên đống than.

Văn Gian Thanh đâu thể chịu nổi nỗi nhục ấy?

Cậu suýt nữa đã muốn bỏ chạy.

Cậu lấy ví ra chuẩn bị lấy tiền nhưng chợt nhớ thẻ của mình không còn tiền.

Đến cả tài khoản điện thoại cũng bị đóng băng.

Bây giờ cậu không còn cách nào cả!

Ngoại trừ việc gọi điện thoại về cúi đầu nhận sai, bằng không cậu không có dù chỉ một đồng!

Bây giờ chị và anh cũng chẳng dám cho cậu tiền.

Nếu cậu gọi điện thoại cầu xin Hạ Thẩm Châu, thì Hạ Thẩm Châu cũng không dám chuyển tiền cho cậu.

Văn Gian Thanh sờ xuống bụng mình, dạ dày kêu gào, bữa sáng hình như đã tiêu hóa hết.

Cảm giác bụng đói thật không dễ chịu.

Trước đây lúc ở nhà món gì cũng không muốn ăn.

Mỗi lần ăn cơm đều phải nghĩ nên ăn gì.

Nhưng bây giờ, cậu cảm thấy chỉ cần có đồ ăn cũng vui rồi.

Cậu phải cúi đầu quay về sao?

Không! Cậu tin tưởng Tranh Tranh!

Cậu tuyệt đối không vì thiếu tiền mà từ bỏ chuyện tình cảm này.

Văn Gian Thanh nắm chặt tay, mặt tái nhợt, quay đầu trở về phòng trọ.

Kể cả phải uống nước cho no bụng, cậu cũng muốn bảo vệ tình cảm này!

Văn Gian Thanh vừa trở lại phòng trọ, liền cắm chút nước.

Đại thiếu gia chân tay luống cuống không cẩn thận đã làm chập mạch điện.

Những tia lửa bùng bùng tóe ra, khiến đường dây điện của cả phòng đều bị cháy hết.

Văn Gian Thanh chợt hoảng loạn, lập tức gọi điện thoại cho Tranh Tranh: “Tranh Tranh, anh chỉ muốn đun nước nhưng không biết sao lại bị mất điện rồi?”

Lúc này Tranh tranh đang có hẹn với Vệ Cương, nhận được điện thoại của Văn Gian Thanh lập tức muốn bùng nổ, rồi thốt lên: “Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, điện ở trong nhà anh đừng động vào, anh cái gì cũng không biết, vậy anh có thể làm cái gì? Bây giờ làm chập mạnh điện thì anh đi tìm đồ tự sửa đi! Gọi điện thoại cho em có tác dụng gì? Em không phải thợ sửa điện! Được rồi, em còn có việc, em cúp máy đây.”

Văn Gian Thanh có chút sửng sốt.

Cậu rõ ràng không nghĩ đến việc Tranh Tranh sẽ nói những lời như vậy.

Trước kia Tranh Tranh không phải là người như vậy.

Mới có mấy ngày, sao có thể biến thành như vậy?

Mấy hôm trước còn dịu dàng như tiên giáng trần.

Vậy mà Tranh Tranh hôm nay lại...

Văn Gian Thanh không muốn tin vào sự thật này, nản lòng đi ra khỏi phòng, đi tìm đồ sửa điện.

Nhưng cậu cũng không biết ở đâu có những đồ đó.

Cậu là đại thiếu gia của nhà họ Văn, trong nhà đều có quản gia và người hầu, chưa bao giờ dùng đến những đồ như vậy?

Lúc phải gặp chuyện này?

Văn Gian Thanh đều rất mơ hồ.

Đúng lúc đó, Tài Kiều ôm đứa con gái từ cổng đi vào, vừa đi vừa chật vật nói: “Đã làm phiền rồi, xin nhường đường một chút, xin lỗi!

Cô ấy thoáng đụng vào người Văn Gian Thanh.

Cô gái vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”

Cô gái khom lưng, ánh mắt nhìn xuống đất, xem ra cô ấy đang rất bối rối.

Bấy giờ Văn Gian Thanh cũng đang rất rối bời, nhìn sự bối rối của cô gái này, nhất thời có một sự đồng cảm và thương hại. Do vậy cậu tiện tay đỡ cô gái dậy nói: “Không sao đâu, cô ở tầng mấy, tôi đưa cô về.”

Cô gái gật đầu cảm tạ: “Cảm ơn cảm ơn, tôi ở tầng mười sáu.”

“Thật trùng hợp, tôi cũng ở tầng mười sáu, tôi đưa cô về.” Văn Gian Thanh cầm lấy đồ của cô đi về phía thang máy.

Phía sau anh, cô gái bối rối lập tức đứng dậy, nói vào tai nghe: “Tôi đã tiếp xúc được đến mục tiêu. Yên tâm, kế tiếp, tôi sẽ tư vẫn tâm lý cho cậu ấy.

Không sai, cô gái này chính là chuyên gia tâm lý do Joel sắp xếp.

Đặc biệt đến giúp Văn Gian Thanh.

Bên này, sau khi Tranh Tranh cúp điện thoại, mặt tỏ ra đầy sự chán ghét.

Vệ Cương cố ý hỏi: “Là ai vừa gọi điện vậy?”

Tranh Tranh lập tức cất đi bộ mặt đó đi rồi nói: “Là một người hàng xóm. Chỉ là hàng xóm thôi! Trong nhà xảy ra chuyện nên gọi điện thoại hỏi em. Thật là, em đâu phải công ty vật liệu, em làm sao biết được chuyện đó? Anh thấy đúng không?”

Vệ Cương cười gật đầu, giả bộ không biết điều gì nói: “Tối nay, anh chỉ có một mình, em có thể ở cạnh anh không?”

Ám chỉ này đã rất rõ ràng rồi.

Tranh Tranh không thể không hiểu.

Tranh tranh do dự một chút rồi nói: “Em, em suy nghĩ một chút đã.”

Vệ Cương cười nói: ‘Số phòng của anh, lát nữa sẽ gửi đến điện thoại của em. Anh đợi em.”

Nói xong, Vệ Cương xoay người rời đi.

Sau khi rời đi, Vệ Cương bấm gọi cho Tư Nhiên báo: “Đã thả mồi, chỉ đợi cá cắn câu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.