Hậu Viện Của Nam Chủ Bốc Cháy Rồi

Chương 27: Tương kiến (tứ)




“Chuyện này kể ra thì cũng dài.” Thẩm Hà mở miệng nói: “Cái cô Sử Hiểu Yến này gặp được Hồ Phi trong lúc đang long đong, bởi vì Hồ Phi cứu cô ta hai lần nên cô ta có tình cảm với Hồ Phi. Sử Hiểu Yến từng dùng kế để cho Hồ Phi lên giường một lần, khiến anh ta chia tay với bạn gái, vậy nên Hồ Phi vẫn luôn căm hận vì chuyện này.”

Vu Tiểu Uyển lập tức há to miệng.

Những chuyện như thế này, ngay cả nghĩ cô cũng không nghĩ tới.

Cũng thật là... cẩu huyết.

“Sau đó hai người cứ tan rồi lại hợp, tranh cãi không ít thời gian rồi. Hai hôm trước, Hồ Phi ghen tuông gì đó trong quán bar, ra tay đánh người ta. Người bị đánh cũng có chút địa vị, anh ta bị người ta bắt lại, nếu không có tiền thì sẽ khó xong chuyện. Sau đó Sử Hiểu Yến liền cầm số tiền anh ta cho tới chuộc người.”

“Tiếp đó, Hồ Phi đã nói rất nhiều câu khó nghe, chắc là chia tay triệt để chăng. Ngày đó Sử Hiểu Yến khóc rất thảm thiết, lúc tớ tới tìm cô ta, lớp trang điểm của cô ta lem luốc hết.” Thẩm Hà nói: “Có thể là bị kích thích quá mạnh rồi, vậy nên cô ta mới nghĩ tới việc kiếm một khoản tiền rời khỏi đây. Chỉ cần còn ở trong thành phố này, có lẽ cô ta đều sẽ không buông Hồ Phi ra được. Nghĩ lại cũng thật thê thảm.”

Hiểu hết mọi chuyện Vu Tiểu Uyển gật đầu, sau đó cô và Thẩm Hà cũng quay đầu nhìn sang Hồ Phi.

Lúc này Hồ Phi đang bước đi chậm rãi.

Ở đằng sau anh ta, Sử Hiểu Yến đã khóc hết nước mắt.

Chỉ cần Hồ Phi đi khỏi cái sân thượng này, có thể bọn họ sẽ mỗi người một nơi, không còn gặp lại nhau nữa.

Ngay lúc Hồ Phi sắp bước ra khỏi sân thượng, anh ta bỗng dừng lại.

Anh ta cũng không quay đầu, mà chỉ đứng im ở đó nghĩ chuyện của mình.

Có vẻ như lúc này anh ta cũng đã nhận ra rằng, chỉ cần anh ra bước một bước nữa, anh ta và Sử Hiểu Yến sẽ không còn liên quan gì tới nhau nữa.

Đó chẳng phải là kết cục mà anh ta muốn thấy sao?

Chẳng phải anh ta ghét Sử Hiểu Yến nhất sao.

Mỗi lần thấy Sử Hiểu Yến, anh ta sẽ nhớ tới chuyện bị mưu tính, sau đó cảm thấy ghê tởm.

Nhưng sắp tới thời khắc phải rời đi, trong đầu Hồ Phi lại nhớ tới những lần Sử Hiểu Yến cản rượu cho anh ta, sau đó uống tới mức chảy máu dạ dày.

Nghĩ tới việc vì để chuộc anh ta ra khỏi quán bar, Sử Hiểu Yến lại đem khoản tiền lớn rất quan trọng với cô ta cứ thế giao cho đối phương.

Trái tim của Hồ Phi bỗng chốc không còn kiên định như thế nữa mà bắt đầu lay động.

Thực sự anh ta không có chút tình cảm nào với Sử Hiểu Yến sao?

Chính bản thân anh ta cũng không chắc chắn.

Sử Hiểu Yến vẫn không lên tiếng, chỉ đứng ở đó, rưng rưng nhìn bóng lưng của Hồ Phi.

Hai năm.

Cô ta yêu người đàn ông này hai năm.

Trước kia cô ta không biết gì là yêu, chỉ biết lợi dụng và ích lợi.

Chỉ cần là người có thể mang tới lợi ích cho cô ta, cô ta sẽ lá mặt lá trái, chơi trò tình cảm, gọi anh xưng em với kẻ đó, chỉ vì có thể kiếm thêm được một khoản tiền.

Nhưng lần đó, trong lúc cô ta rơi vào tình cảnh khó khăn nhất, là Hồ Phi cứu cô ta ra khỏi nước sôi lửa bỏng.

Giây phút mà cô ta được Hồ Phi ôm vào ngực, đột nhiên cô ta cảm giác được cái gì gọi là yêu.

Đúng vậy, cô ta yêu Hồ Phi.

Nhưng cô ta chỉ là một nhân viên tiếp rượu, có tư cách gì mà nói yêu?

Lúc biết được Hồ Phi có bạn gái, trong lòng cô ta tràn ngập sự ghen tỵ, ghen tỵ đến phát điên lên.

Dưới sự thúc đẩy của cơn ghen, rốt cuộc cô ta cũng không nhịn được mà làm chuyện đó với Hồ Phi.

Nhưng đến sáng hôm sau tỉnh lại, cô ta không nhận được những lời nói ân cần của Hồ Phi, mà là những lời mắng nhiếc hung tợn.

Cô ta nhận những lời chửi mắng của Hồ Phi và bạn gái của anh ta.

Cô ta sai rồi sao?

Sai thật rồi sao?

Sao lại như thế?

Mọi chuyện phát triển không giống với trong dự tính của cô ta.

Quá đau lòng, cô ta không thể không lựa chọn rời đi.

Lúc bọn họ gặp nhau lần nữa, lại là lúc cô ta khốn khó nhất.

Hồ Phi lại giúp cô ta một lần nữa.

Như thể, đây là định mệnh.

Số phận đã an bài.

Lần này, cô ta quyết tâm nắm lấy định mệnh của mình, hoàn toàn thay đổi, cố gắng làm việc, để có thể xứng với Hồ Phi.

Nhưng cô ta lại chẳng biết làm gì cả, làm việc gì cũng không được lâu dài.

Thực sự cô ta đã cố gắng hết sức.

Nhưng thực sự cũng không đủ sức.

Lần này, Hồ Phi gây chuyện ở quán bar, quản lí của quán bar gọi thẳng vào số điện thoại của cô ta, cô ta không hề do dự dùng tất cả tài sản để đổi lấy sự tự do cho Hồ Phi.

Vốn tưởng rằng có thể cảm động được Hồ Phi.

Nào ngờ, cô ta vẫn chỉ nhận được sự mắng chửi và từ chối.

Lần này, thực sự cô ta đã bị tổn thương.

Cô ta bỗng cảm thấy, sự kiên trì bấy lâu nay chỉ là một trò hề.

Nếu việc cô ta ở bên cạnh anh ta sẽ khiến anh ta phải đau khổ, vậy thì buông tay rời khỏi đây đi!

Có thể khi cô ta rời khỏi nơi đây rồi, ai cũng sẽ tốt hơn!

Vậy nên, lúc Hồ Phi bước đi, cô ta chỉ rơi lệ trong im lặng, không nói một chữ nào, không tạo ra bất cứ thanh âm nào.

Cứ vậy tách ra đi.

Hồ Phi ngẩn người ở tại chỗ rất lâu.

Lâu tới mức người xem kịch vui như Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển sắp mất kiên nhẫn rồi.

Rồi cuộc Hồ Phi cũng đưa ra sự lựa chọn của anh ta.

Anh ta chậm rãi nhấc chân, chuẩn bị rời đi.

Ánh mắt của Sử Hiểu Yến lướt qua vẻ đau thương, tuyệt vọng, cô ta nở một nụ cười đau xót.

Nhưng vào lúc này, Hồ Phi xoay người lại!

Vừa quay lại, Hồ Phi liền thấy được Sử Hiểu Yến đứng tại chỗ khóc như mưa.

Gần như không khống chế được, Hồ Phi vội nhào tới ôm lấy Sử Hiểu Yến.

Sử Hiểu Yến không ngừng đánh đấm vào ngực anh ta: “Anh quay lại làm gì?

Chẳng phải anh nói không bao giờ muốn nhìn thấy em nữa sao? Anh đi đi! Anh đi ngay đi!”

“Anh không đi, anh không bao giờ đi nữa!” Hồ Phi cũng gào lên: “Sử Hiểu Yến, rõ ràng em không nỡ bỏ anh mà đi, em còn nói sẽ rời khỏi đây. Em nỡ đi thật sao?’

“Khốn kiếp! Anh quay lại làm gì? Khó khăn lắm em mới hạ quyết tâm được, sao anh lại khiến em phải dao động chứ!” Sử Hiểu Yến tiếp tục gào lên.

“Bởi vì anh sẽ không để em đi! Anh sẽ không để em rời khỏi anh!” Hồ Phi cũng đang gào thét.

Nhìn hai người nói những lời nói mà chỉ trong kịch Quỳnh Dao mới có, Thẩm Hà cảm thấy ê răng, cô quay đầu hỏi Vu Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, cậu với anh tớ cũng như vậy sao?”

Vu Tiểu Uyển trả lời vô cùng bình tĩnh: “Bọn tớ chưa từng khớp lời kịch, trừ lời kịch của cánh đánh nhau.”

Thẩm Hà bật cười, cô nâng cằm nói: “Thật ra thì như thế này cũng coi như là một kết cục tốt đẹp.”

“Có thể coi là thế.” Vu Tiểu Uyển gật đầu một cái: “Cuối cùng chuyện này cũng có hồi kết. Đúng rồi, hình như hai hôm nay cậu rất bận à. Hôm qua Tư Nhiên tỏ tình với cậu đúng không?”

Thẩm Hà thở dài một hơi.

Cô biết ngay Tiểu Uyển sẽ hỏi chuyện này.

Thẩm Hà gật đầu trả lời: “Tớ từ chối. Lúc từ chối anh ấy, tớ cũng rất khó chịu.”

“Tớ đoán được.” Vu Tiểu Uyển gật đầu.

“Đúng rồi, cậu nghĩ cách để ép anh Joel đi, rốt cuộc cậu đã nghĩ ra cách gì chưa?” Thẩm Hà vội hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.