Hậu Thiên Hạc Phổ

Chương 32: "Sói hoang."




“Tham kiến ma tôn.”

Hai tên quỷ tóc đỏ canh cửa vào âm ti vừa nhìn thấy hắc y nhân với chiếc mặt nạ sala dát vàng liền ngay lập tức nhận ra thân phận mà nhanh nhẹn cúi người trịnh trọng hành lễ.

Đông Nô nói: “Mau gọi diêm vương ra tiếp đón ma tôn.”

“Không cần.” Tà Đế phất tay buông câu lạnh lùng, đoạn bước qua hai tên quỷ tóc đỏ đang quỳ dưới đất kia mà tiến vào âm ti.

Cánh cửa điện phía trước mặt như bị một lực đạo nào đó vô hình làm cho mở toang, Tà Đế một thân hắc bào tà mị bước vào liền khiến Tần Quảng đang ngồi xem xét sổ sách trên văn án kia, cùng tên phán quan đứng bên cạnh một thoáng bàng hoàng, vội vội vàng vàng chạy ra phía trước hành lễ.

“Không biết ma tôn giá đáo, thần không kịp nghênh tiếp, thật quá thất lễ.”

Tần Quảng và Tà Đế nếu xét về vai vế trong hoàng tộc thì Tà Đế phải gọi hắn hai tiếng thúc thúc, nhưng về vai vế chức vị của bây giờ thì Tần Quảng hắn vẫn phải cúi đầu trước y. Chỉ là hắn vẫn không hiểu, Tà Đế từ trước đến giờ chưa từng một lần đặt chân vào Hoàng Tuyền không biết hôm nay lại vì lí do gì mà ngự giá thân chinh đến đây? Ai trong ma giới cũng biết Tà Đế đối với vị thúc thúc như hắn vô cùng khinh bỉ, còn chẳng thèm để mắt đến, hôm nay đến đây, lẽ nào là…

“Đem ta xem sổ sinh tử.”

Tà Đế liếc mắt nhìn dáng vẻ khom người rụt rè của Tần Quảng, đoạn tiến đến ngồi vào trước văn án đặt ở trên cao giữa điện, khiến Tần Quảng được một phen an tâm thầm thở phào nhẹ nhõm khỏi những suy nghĩ vớ vẩn mà hắn một đã một thoáng nghĩ đến kia. 

Tần Quảng ngẩng đầu ra lệnh cho phán quan đang quỳ bên cạnh: “Mau truyền tư quân đem sổ sinh tử vào nhanh.”

“Vâng.” Phán quan có chút e sợ, vội vàng đứng dậy chạy thẳng ra ngoài theo lời diêm vương mà truyền tư quân. Lại chưa đầy nửa khắc sau đã thấy tên phán quan đó quay trở lại cùng tư quân ôm một quyển sách to dày cộm tiến vào ở cửa điện.

Tần Quảng cầm lấy cuốn sổ sinh tử trên tay tư quân đem đến trước mặt Tà Đế, e dè hỏi: “Người là muốn xem số mệnh của ai ư?”

“Thần tiên lịch kiếp cũng được ghi chép vào đây?”

Tà Đế lạnh giọng hỏi khiến Tần Quảng có chút ngạc nhiên, đoạn trả lời: “Vâng, ngay cả việc thần tiên lịch kiếp ở chỗ Ti Mệnh tinh quân cũng được báo lại và ghi vào cuốn sổ sinh tử này.”

Tà Đế hờ hững “ừm” một tiếng, đoạn chẳng màn quan tâm đến Tần Quảng đứng bên cạnh, hắn lật từng trang cuốn sổ sinh tử trên văn án, dò từ trên xuống dưới hòng tìm tên của người hắn quan tâm.

Vô số tên và kiếp số đầu thai cũng như tội trạng của phàm nhân được ghi lại tỉ mỉ rõ ràng, hắn cứ thế chăm chú quan sát đến khi đôi con ngươi màu xám tro sau lớp mặt nạ kia bất giác dừng lại ở hai chữ Thủy Thần không to cũng không nhỏ nằm ngay ngắn trên trang giấy kia.

“Chu Gia, Lệ Quốc.” 

Tà Đế bỗng nhiên buộc miệng nói ra những gì mà hắn vừa thấy trong kiếp số của Thủy Thần, khiến Tần Quảng đứng bên cạnh không giấu nổi hiếu kỳ mà lén mắt nhìn vào trang cuốn sổ mà Tà Đế đang dừng lại, liền thấy hiện rõ tên vị thượng thần đã phạm phải thiên đạo năm ấy thì như ngẩn ra.

Tà Đế từ lúc nào lại quan tâm đến tiên nhân? Hơn nữa lại còn là vị thượng thần này.

“Đến nhân gian.” 

Tà Đế đóng cuốn sổ sinh tử dày cộm lại, buông một câu lệnh cho Đông Nô phía sau đoạn đứng dậy lạnh lùng rời đi, không nói không rằng cứ như thể xem Tần Quảng Diêm Vương như một hạt cát chẳng hề tồn tại trong mắt. Tần Quảng nhìn bóng Tà Đế và Đông Nô khuất dần sau cánh cửa đại điện mới thở dài mà an tâm thả người tựa vào ghế.

Phán quan đứng bên cạnh hắn, trong lòng có vướng mắc bèn hỏi: “Người nói xem, tại sao ma tôn lại đến đây nhỉ?”

“Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai?” 

Tần Quảng trừng mắt nhìn phán quan khiến hắn sợ sệt liền im bặt lùi ra sau, yên phận đứng bên cạnh tư quân không dám nhiều lời nữa, đoạn nhìn đến cuốn sổ sinh tử trên văn án mà gương mặt bỗng trở nên nghiêm trọng hẳn ra.

“Lẽ nào hắn đã nhớ ra gì đó? Không thể nào… Nhất định không có chuyện đó được. ” Tần Quảng miệng không ngừng lẩm bẩm, gương mặt lúc này cũng không giấu nổi sự lo lắng khiến cả phán quan và tư quân cũng ngạc nhiên.

“…”

Lệ Quốc năm Nhục Phu thứ tư…

Tà Đế một thân hắc bào đứng dưới tán cây cao rộng trong một biệt uyển bỏ trống của Chu Gia, trước gian phòng bám đầy bụi trông chẳng khác nào cái nhà kho chứa củi tồi tàn đầy những tơ nhện. Hắn chăm chú dõi mắt nhìn tiểu cô nương khoảng năm sáu tuổi ăn mặc rách rưới, toàn thân còn hằn đầy những vết đòn roi tấy đỏ, còn có cả mấy vết thương lâu ngày đã kết vảy. Cô bé với gương mặt khả ái ấy ngồi trên bậc thềm trước cửa, tựa người vào cột trụ lơn bên thềm, hai tay lấm lem cầm chặt chiếc màn thầu đã móc meo mà ăn vô cùng ngấu nghiến, như thể đó là món ngon nhất mà nàng được ăn.

“Đó là Thủy Thần.”

Đông Nô bỗng lên tiếng như đính chính lại rõ hơn những gì mà hắn và Tà Đế đang thấy trước mắt, một thượng thần cao quý khi lịch kiếp lại thành ra như thế này đây, tên Ti Mệnh gì gì đó có hơi quá đáng rồi không?

Tà Đế im lặng không trả lời, đôi con ngươi màu xám tro cứ thế thu trọn hình ảnh tiểu cô nương kia, lòng chợt dấy lên chút dư vị kỳ lạ khiến hắn cảm thấy hình ảnh trước mắt có chút thân quen nhưng lại chẳng nhớ được là rốt cuộc nó thân quen ở chỗ nào khi đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh này.

Đây là số kiếp của Thủy Thần, nàng chấp nhận chuyển kiếp thấp hèn, sinh ra làm nhi nữ của một nô lệ trong Chu Gia, một phú thương buôn vải giàu nứt vách đổ tường nổi danh khắp cả Du Châu thành của Lệ Quốc. Nàng bị đánh đập hành hạ, bị phỉ báng, bị bỏ đói và hơn cả là việc tận mắt chứng kiến việc phụ mẫu bị đánh chết trước mắt mình. Và đây chỉ là nổi khổ thứ nhất trong bát khổ nhân gian mà nàng sắp phải trải qua.

Một chú chim nhỏ không biết từ đâu bỗng rơi xuống ngay giữa sân biệt uyển, rơi xuống trước tầm mắt của tiểu cô nương kia hệt như cố tình lại như vô tình. Nhìn thấy chú chim nhỏ đang đau đớn cố gắng đập cánh bay lên mà không được, khiến nàng không kiềm được lòng thương mà chạy ngay đến chỗ nó.

Đặt cái màn thầu xuống đất, Thủy Thần liền chạy ra mang nó đến đặt bên bậc thềm lúc nảy nàng vừa ngồi, đoạn chạy vào trong gian phòng kia lục lọi tìm kiếm thứ gì đó, khi trở ra thì trên tay đã cầm vài miếng gỗ nhỏ với một sợi dây cũ bẩn. Nàng ngồi xuống lựa miếng gỗ thích hợp rồi giúp băng bó cho cái cánh gãy của chú chim nhỏ kia. Đến khi đã cố định được chỗ bị thương của nó, nàng mỉm cười đặt nó nằm gọn trong lòng bàn tay mình.

“Chim nhỏ tội nghiệp, ai lại nhẫn tâm làm mày bị thương như thế này?” Thủy Thần vừa nói vừa vuốt ve nhúm lông tơ mịn trên đầu chim nhỏ.

“Chim nhỏ! Mày rơi ở đâu rồi?”

Giọng nói văng vẳng ấy cùng tiếng bước chân đạp trên cỏ phát ra mỗi lúc một gần khiến tiểu Thủy Thần chợt dấy lên cảnh giác cao độ, cả người đều bất giác run rẩy đến tái mặt. Dường như hành động lo sợ khi có người đến này đối với nàng đã thành một thói quen. Có lẽ vì tiếng bước chân khiến nàng trở nên mẫn cảm, vì nó khiến nàng nghĩ đến việc đại tiểu thư của Chu Gia lại không vui mà đến tìm nàng xả buồn bực, khiến nàng nghĩ đến việc mẫu thân lỡ làm phật lòng Chu phu nhân nên nô bộc theo lệnh bà ấy đang đến lôi nàng ra để đánh đòn cảnh cáo đe dọa mẫu thân. Hơn cả là, nó khiến nàng nhớ đến việc mẫu thân bị đánh chết trước mắt nàng. 

Tiểu Thủy Thần đứng dậy định mang chú chim nhỏ bị thương kia chạy vào gian phòng chứa củi nấp, nhưng chưa kịp nhúc nhích đã thấy một tiểu thiếu niên vận lam y bước vào từ cổng biệt viện. Tiểu thiếu niên đó tròn mắt ngạc nhiên nhìn nàng một thân nhếch nhác chẳng khác nào một đứa ăn mày, đoạn nhìn chú chim nhỏ được băng bó cẩn thận trên tay nàng. Ngược lại, nàng thì đảo mắt đến cái ná nhỏ trên tay y rồi sợ sệt mà xoay người bỏ chạy thẳng vào trong gian phòng chứa củi kia. 

“Đứa trẻ đó là..” Đông Nô khi nhìn thấy tiểu thiếu niên lam y kia cũng thoáng bất ngờ, buộc miệng thốt lên câu nghi vấn có đầu không đuôi khiến Tà Đế khẽ cau mày. 

“Khoan, đợi đã.” Tiểu thiếu niên lam y vừa gọi vừa chạy theo Thủy Thần.

Một tay nâng lên che nửa mặt để chắn bụi, tiểu thiếu niên kia thận trọng bước vào gian phòng bẩn thỉu đầy mạng nhện đó. Đảo mắt nhìn một lượt quanh căn phòng chứa toàn củi khô, lại phát hiện gấu váy màu nâu lấp ló sau đống củi phía bên phải, bèn mỉm cười tiến đến.

“Bắt được ngươi rồi.” Giọng nói ấy vang rõ trên đầu, cộng thêm đôi hài được thêu hoa văn tinh xảo hiện ra ngay trước mắt khiến tiểu Thủy Thần bị dọa cho một phen giật mình, liền nhanh chóng cúi gập đầu xuống thấp hơn, đôi tay vẫn ôm chặt lấy chú chim nhỏ kia vào lòng không buông, chân thì càng lúc càng lùi vào sau trong khe hở giữa hai đống củi lớn.

Hành động đó của tiểu Thủy Thần khiến tiểu thiếu niên lam y kia chợt bối rối, y cứ đứng loay hoay một lúc rồi bỗng ngồi xổm xuống, nói: “Ta không phải người xấu, ta rất an toàn, rất rất an toàn, muội đừng sợ.”

Giọng nói chấn an ấy tuy có chút lúng túng nhưng đủ để tiểu Thủy Thần nghe thấy được, nàng rụt rè xoay đầu ra nhìn tiểu thiếu niên kia, lại không biết cái nhìn của nàng có gì vui mà y lại cười tươi như thế, y có lẽ là người đầu tiên cười với nàng như thế.

“Muội mau ra đi.”

Vừa nói, tiểu thiếu niên lam y vừa xòe tay ra trước mặt Thủy Thần với ý định muốn dìu nàng, nhưng không hiểu sao lại xòe nhầm bàn tay đang cầm cái hung khí gây ra vết thương cho chú chim  nhỏ mà nàng đang ôm vào lòng kia, khiến nàng ngay lập tức nuốt ngụm nước bọt rồi vội quay đầu vào trong đống củi kia.

“Ta không cố ý, ta chỉ là… Chỉ là lỡ tay bắn trúng nó mà thôi, ta định chạy đi tìm để băng bó cho nó, rồi tới đây...” Tiểu thiếu niên lam y như bị hành động của Thủy Thần làm cho rối cả lên, vội vứt luôn cái ná ấy, y lúng túng biện minh cho bản thân. Đoạn nhìn nàng đang ngoảnh đầu lại nhìn y, thấy nàng vẫn không nói chuyện, y bèn tiếp lời: “Ta tên Nhục Thu, muội tên gì? Muội là ai? Sao chỉ có mình muội ở đây?”

“Tên tiểu tử đó có ấn chú của Bạch Hổ, mà khắp lục giới này người có ấn chú của Bạch Hổ chỉ có mỗi Kim Thần trong ngũ đại thượng thần. Thủy Thần và Kim Thần cùng lúc lịch kiếp, lại đến cùng một triều đại của dị quốc, bây giờ đã chạm mặt nhau, mối duyên này lẽ nào…”

Mặc cho Đông Nô có huyên thuyên bên cạnh, Tà Đế vẫn chẳng mảy may đáp lại, việc hắn để ý lúc này là Thủy Thần trong hình dáng tiểu cô nương phàm nhân đang ngây ngô nhìn tên tiểu thiếu niên lam y kia.

Kim Thần? Cái tên trong lời đồn cam tâm tình nguyện vì nàng hy sinh tất cả đấy ư? Nàng không nói một lời nào với Tà Đế hắn, cứ thế im hơi lặng tiếng một mình lịch kiếp là vì tên đó, lại còn được Ti Mệnh chết tiệt kia gắn kết cho cái duyên phận này.

Nàng đang nghĩ là có thể thoát được hắn ư? Đúng là mơ mộng hão huyền, Tà Đế hắn há có thể để con mồi mà hắn để mắt đến thoát khỏi tay dễ dàng vậy sao? Nàng là đang làm Tà Đế hắn cảm thấy bực mình thật sự.

Nếu nàng đã không nợ ai, vậy thì hắn sẽ để nàng phải nợ hắn.

Nếu nàng không muốn mang ơn ai, vậy thì hắn sẽ để nàng phải trả ơn hắn.

Nếu nàng muốn hắn đưa ra một cái cớ để làm phiền nàng, hắn sẽ tự tạo ra cái cớ đó, để nàng có chạy cũng chẳng thoát được hắn.

Con mồi của hắn, trừ khi hắn cho phép thì không một ai được giành lấy. Hơn cả là, hắn chưa bao giờ có ý định sẽ nhường cho ai bất cứ gì dù cho đó có là đồ bỏ đi chăng nữa.

“Về U Đô.”

Tà Đế cất giọng lạnh băng ra lệnh cho Đông Nô cũng như ra lệnh cho chính hắn, đoạn xoay người dứt khoát rời đi, rời khỏi khung cảnh mà hắn cảm thấy chướng mắt ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.