Hậu Phi Lưỡng Tương Yếm

Chương 39: Cậu Có Tin Ông Ta Sẽ Ngồi Tù Không




Anh ta chưa từng nghĩ tới, hai người sẽ gặp nhau trong trường hợp như vậy.

Cố Cảnh Liên liếc mắt đánh giá anh, mặt không chút thay đổi hỏi, “Sao anh lại ở chỗ này?”

“Anh ta làm sao vậy?”

Mộ Nhã Triết không trả lời mà hỏi lại.

Cố Cảnh Liên cúi đầu, nhìn thoáng qua Cố Tinh Trạch, vẻ mặt phủ một tầng băng tuyết.

“Ừm… Cậu ta đã chết.”

Rời đi rất bình tĩnh.

Anh ta vốn cho rằng, Cố Tinh Trạch có bất luận chuyện gì ngoài ý muốn, nội tâm của anh ta cũng không hề gợn sóng.

Nhưng mà không nghĩ tới, khi người rời đi, trái tim Cố Cảnh Liên, không dấu vết đau đớn vài phần.

Cố Tinh Trạch đã chết.

Trái tim của anh ta rất nặng nề.

Cố Cảnh Liên híp mắt, “Người nào làm?”

“… Ông chủ…”

“Người nào làm?”

Cố Cảnh Liên cầm chặt tay vịn, ánh mắt ngoan độc, “Là bút tích của người nào?”

Bác Phúc lập tức nói, “Vừa rồi tôi đã hỏi tình hình, nghe nói phạm nhân đã được khống chế, là một người phụ nữ. Một đồng bọn khác vì vết thương trí mạng, khi đến hiện trường, đã chết rồi!”

“Một người phụ nữ sao?”

Cố Cảnh Liên nhíu mày, “Phụ nữ?”

“Phụ nữ?”

Mộ Nhã Triết cũng phát biểu nghi ngờ.

Bác Phúc lập tức nói, “Nghe nói, trước khi cậu Tinh Trạch ra nước ngoài, muốn gặp mặt cô Vân Thi Thi lần cuối. Chắc là trên đường đến nơi hẹn, bị tập kích.”

“Cậu ta đắc tội người nào sao?”

Sắc mặt Cố Cảnh Liên càng lạnh hơn, “Tôi nhớ rõ, cậu ta chưa từng đắc tội người nào, sao có thể vô duyên vô cớ bị công kích?”

“Những chuyện này, cảnh sát đều cẩn thận điều tra, mới có thể cho ra kết luận! Tôi đã phái người đi gây áp lực với ngành khác, tin tưởng, lập tức có thể cho ra kết luận rồi!”

Mộ Nhã Triết nhíu mày, đột nhiên hỏi, “Có hỏi rõ hay không, người phụ nữ đó tên là gì?”

Bác Phúc nghe vậy, cùng Cố Cảnh Liên ăn ý quay đầu nhìn anh một cái.

Sau một lúc xoắn xuýt, lúc này ông ta mới chậm rãi nói, “Chỉ biết là người phụ nữ trẻ tuổi, dung mạo có chút tổn thương, họ Vân, tên Na, tôi chỉ tìm hiểu được có như vậy!”

Mộ Nhã Triết ngẩn người, thịt ở trên mặt nháy mắt căng chặt.

Vân Na…

Đúng là người phụ nữ này!

Anh híp híp mắt, có chút suy đoán được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra rồi!



“Rầm” một tiếng!

Cửa phòng cấp cứu lập tức mở rộng.

Hoa Cẩm bị tiếng động đột ngột làm cho hoảng sợ, lập tức đứng dậy, đã thấy Mộ Nhã Triết lạnh lùng đi ra, bước đến trước mặt anh ta, dặn dò, “Cậu ở trong này, trông coi cô ấy thật tốt!”

“… Anh làm sao vậy? Nhìn vẻ mặt anh vội vội vàng vàng, là muốn đi đâu sao?”

Hoa Cẩm có chút nghi ngờ.

Mộ Nhã Triết nói, “Tôi có chuyện quan trọng cần xử lý!”

“Cái gì…”

Anh ta chưa kịp hỏi xong, Mộ Nhã Triết cũng chẳng quan tâm nói với anh ta quá nhiều, chỉ nói anh ta canh giữ ở phòng cấp cứu, chăm sóc Vân Thi Thi tốt, xoay người vội vàng rời đi.

Cửa lớn bệnh viện, có vài xe cảnh sát đỗ lại, đưa người bị thương tới, ghi chép xong, cảnh sát đang định quay về.

Mộ Nhã Triết đi theo xe oto, mãi đến khi xe cảnh sát vào trụ sở, xe màu bạc của anh cũng đi vào!

Liếc mắt một cái, liền thấy Vân Na bị còng hai tay.

Hai tay cô ta bị còng tay khóa, hai chân bị xích chân khóa lại, cả người ngồi trên ghế dài, vô tri vô giác, mơ màng, quần áo cũng không biết dính vết máu từ lúc nào, tóc tán loạn, cả người như điên điên khùng khùng, giống như ma chướng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.