Hầu Môn Độc Phi

Chương 4




Nghỉ ngơi một lúc To con ra lệnh tiếp tục đi lên phía trước.

“Bùn đi không được thì nói với ngạch một tiếng, ngạch đến cõng bùn.”

Hạ Phù Dung nghĩ một lúc rồi mới phản ứng kịp ý To con nói rằng là cõng nàng, nàng học giọng nói của hắn nói “ Ngạch không cần bùn cõng.”

To con cười ha ha “Bùn vừa học ngạch.” Nàng nhìn thấy một cái tát sắp đến trên đầu mình th ì lắc người một cái, chân chó nịnh nọt nói: “To con đại ca đệ sai lầm rồi, đệ sai lầm rồi, đệ sẽ không học huynh nữa.”

Hắn thỏa mãn thu tay về “ Cũng biết là tại làm sao mà ngạch có cảm giác bùn nhỏ nhắn và suy yếu.”

Hạ Phù Dung mặt đen lại, với người có sức lực như hắn nàng yếu là chuyện đương nhiên. “Chắc là nhìn đệ thấp bé ha ha”

Hắn vừa nghe xong giống như hiểu ra “ Đúng vậy, đúng vậy nhìn bùn xem, tại sao cao mới tới bả vai của ngạch? Chắc là b ị cha mẹ ngược đãi? Bị huynh đệ tỷ muội xa lánh rồi?”

Nàng á khẩu không thể trả lời.

Đi một lúc lâu, To con cuối cùng cũng hạ lệnh dừng lại nghĩ ngơi. Nàng cảm giác hai chân đã không còn là của chính mình nữa, lúc trước bị To con chụp một cái, vẫn còn choáng váng. Nhưng nàng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, dù sao tất mọi người cũng cần phải nghĩ ngơi, nghe nói tối hôm qua bọn họ chỉ nghĩ ngơi vài canh giờ đã phải đi tiếp. Nàng lại ở trên lưng của To con ngủ tới bình minh ngày hôm sau.

“Thế nào rồi, Bùn mệt rồi hả?” To con nhìn thấy nàng ngồi một mình không nói một tiếng liền hỏi.

“Không có, không có , còn sức nha. Ha ha.” To con này xem ngây ngốc nhưng thật ra cũng không ngốc nha, nàng không muốn bị hắn nhìn ra.

“Ngạch nhìn không giống nha, nếu bùn mà không mệt thì miệng đã nói bô bô không ngừng rồi.”Không ngờ To con lại rất hiểu nàng, nàng cười ha ha “Không phải là đệ đang muốn nói chuyện thì bị huynh ngắt lời sao. Ha ha, To con đại ca, huynh tên là gì?”

“Ngạch tên là Vương Phú Quý.”

"Khụ khụ khụ" xem ra cảm xúc đúng chỗ nước miếng đều có thể bị sặc, Vương Phú Quý? Phú Quý? Ha ha.

To con thấy nàng đang bắt đầu cười ngây ngô, lấy một bàn tay vỗ vai nàng “ Bùn cái tiểu tử ngu xuẩn, lại bắt đầu cười ngây ngô.”

Nàng cảm thấy mấy ngày sau này hai vai của nàng sẽ không còn cân bằng nữa.

“To Con đại ca.”

“Chuyện gì vậy?”

“Bùn trước khi làm binh lính thì làm gì?”

“Bảo bùn không được học ngạch”

“Được rồi, không học, không học, trước kia huynh làm gì?”

“Ngạch là Trung Thiên.”

Trung Thiên? Là làm gì? Chẳng lẽ là việc làm ở nơi này sao?

Thấy Hạ Phù Dung ngây người To con cười ha ha “ Bùn cái tiểu tử ngu xuẩn này, khẳng định là không biết Trung Thiên là ý gì rồi? Trung Thiên là sở uống.”

Thấy nàng vẫn còn ngây ngốc mờ mịt hắn nóng nảy nói “ Bùn cái tiểu tử ngu xuẩn này liền cả sở uống nghe cũng không hiểu, sở uống nha thế nào là sở uống.” Nhìn hắn giơ hai tay lên, hắn múa tay mau chân, nàng cuối cùng hiểu! Trung Thiên là. . . . .

Nàng lau mồ hôi lạnh “ Thì ra là làm ruộng?”

“Thật không thật không, ngạch hiểu Trung Thiên là gì sao.”

Nàng cười ha ha “ To con hynh thật là đáng yêu.”

To con cười ha ha xoa đầu nàng “ Bà của ngạch cũng khen ngạch như vậy.”

Tươi cười trên mặt nàng cứng đờ “A, phải không, ha ha”

To con nhìn sắc mặt nàng không tốt, cũng cảm giác chính mình nói bậy nên vội vàng cứu chữa “Bất quá bùn yên tâm, bây giờ chỉ có một mình bùn khen ngạch như vậy.” Xong rồi hắn nói thêm một câu “Bà ngạch đã đi năm kia rồi.”

Trong lúc nhất thời mặt nàng tái lại.

“A không phải không phải , ngạch không có ý tứ này , ngạch là nói có lẽ bà của ngạch cũng chưa nói như vậy, hôm nào ngạch sẽ hỏi lại giúp bùn.” Hắn sửng sốt “A, hình như là hỏi không được rồi.”

Nàng cười ha ha “ đệ hiểu ý của huynh rồi.”

Hắn nhìn thấy nàng cười thì thở phào nhẹ nhõm “ Dọa ngạch nhảy dựng, ngạch cho rằng bùn giận .”

“Ngạch không có giận.” Nàng học hắn cười ha ha .

“ Ngạch xuất thân từ nông thôn, là một người nghèo, bùn liền khinh thường ngạch cười nhạo ngạch.”

Hạ Phù Dung lập tức ngưng ý cười giải thích “ Không có không có, đệ làm sao sẽ khinh thường huynh, huynh hiểu lầm, đệ là thấy nói chuyện với huynh, huynh thật đáng yêu, cực kì thích một bằng hữu như huynh nên mớii học huynh, đệ. . . .”

“Ha ha , bùn cái tiểu tử ngu xuẩn, ngạch chỉ nói đùa với bùn mà thôi.”

Nàng vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn, cái tên To con này.

“Thì ngạch là khinh thường bùn, bùn nhìn bùn nhỏ nhoi giống như cái trứng ngỗng.”

. . . . . . . . . . . .

Nơi rừng núi hẻo lánh phát ra tiếng gầm giận dữ “ To con huynh ch ết đi!. . . .Đi đi đi ( âm vọng lại)

“ Ngạch nói sai rồi ngạch không có khinh thường bùn, ngạch nói là bùn nhỏ nhắn, tích. . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.