Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 2




Con hắc mã “Cuồng Phong” của Úy Vân, đúng như tên của nó, chạy nhanh như gió. Hắn ra roi vào nó như sét đánh, hoàn toàn không để ý lớp bụi do Phi Dương đang phóng ngựa phía trước để lại, khiến cho Úy Vân và Cuồng Phong chỉ như một lớp mây mù.

Hắn thúc ngựa phóng nhanh hơn, bay vọt tiến vào cổng lớn của vương phủ, may mà mọi người đã chuẩn bị, mở rộng cửa đón chào, nếu không hậu quả không thể lường được.

Ghìm dây cương lại, nhảy xuống khỏi con tuấn mã Cuồng Phong, Úy Vân mặt không chút thay đổi ném dây cương cho người hầu, hướng thẳng vào trong đại sảnh…

“Lệnh cho Phúc Trọng lập tức tới gặp ta.”

Phúc Trọng bất chấp tất cả, vội vã đến đại sảnh. Úy Vân không có thói quen chờ đợi. Tuấn Vương, nắm giữ quyền hành lớn như hắn mà thiếu tính nhẫn nại thì quả là rất đặc biệt.

“Lại gần đây.”

Phúc Trọng nhìn hắn thấy không chút lạc quan. Lúc này Úy Vân hẳn đã tức giận đến cực điểm rồi. Bình thường tâm tình hắn không thể hiện qua ánh mắt, nhưng bây giờ, đôi lông mày rậm nhíu chặt lại đầy hung ác, tuy vậy ẩn giấu bên trong vẫn là một đôi mắt đen đầy lo lắng.

“Mang lại đây.” Hắn đi thẳng vào vấn đề, yêu cầu vật hắn muốn.

Phúc Trọng vội vã đi về phía trước, đem vật ấy đặt lên bàn, ngay trước mặt Úy Vân, hai tay thậm chí không dám tiếp xúc với hắn. Ánh chiều tà chiếu vào viền vàng ở lệnh bài tạo thành ánh hào quang rực rỡ.

Úy Vân cầm lệnh bài quan sát, đúng là vật hắn đã cho nàng. Hắn có thể nhận ra ngay lập tức.

Hắn lạnh lùng hỏi: “Nàng không có thư cho ta sao?”

“Không có…” Phúc Trọng khẽ run.

Khiêu khích! Như vậy rõ ràng là Nhạc Bình đang khiêu khích hắn.

Úy Vân đứng lên, đi tới phía cửa sổ. “Bốn năm rồi, người ta phái đi đều là lũ vô dụng hay sao? Bây giờ bọn vô dụng này có tìm được chút gì không?”

Âm điệu của hắn không cao không thấp, nhưng không hề làm giảm đi sự đe dọa trong giọng nói.

“Bẩm vương gia, họ đã tra ra phương các của hoa khôi Thải Nghê cô nương, đã chính thức treo biển hành nghề bốn năm…” Ông nhìn trộm Úy Vân một cái, “Vừa đúng với thời gian Nhạc Bình tiểu thư rời đi…”

Ầm! Một tiếng vang thật lớn, Úy Vân đấm lên cửa sổ. Phúc Trọng sợ đến mức nhảy dựng lên.

Úy Vân rít lên:

“Thải Nghê cô nương kia ngay cả ta cũng đã từng nghe qua, vậy mà các ngươi, một lúc vô dụng, cư nhiên tra xét suốt bốn năm cũng không điều tra ra, chẳng phải lãng phí tiền lương ta trả cho các ngươi sao?”

“Vương gia bớt giận!” Phúc Trọng quỳ rạp xuống đất, “Bọn nô tài không bao giờ nghĩ đến việc tìm trong kỹ viện, Nhạc Bình tiểu thư…”

“Đủ rồi!” Úy Vân gầm lên.

Phúc Trọng miễn cưỡng nén tiếng kêu sợ hãi lại trong miệng. Úy Vân tính tình thật đáng sợ, ngay cả ông cũng không nghĩ hắn lại tức giận đến như vậy.

“Các ngươi có một cơ hội cuối cùng để chuộc tội.” Úy Vân nhìn chằm chằm khiến Phúc Trọng run lên, “Ta muốn ngươi điều động ba ngàn tinh binh theo ta đến Côn Minh tìm phương các, đề phòng Nhạc Bình chạy thoát. Lúc này ta không có ý định để vuột mất nàng. Lần này nếu lại để xảy ra sai sót, sợ rằng lão Thiên gia cũng không cứu được các ngươi!”

Phúc Trọng nhất thời như hồn lìa khỏi xác. Ông không hề nghi ngờ sự uy hiếp của Úy Vân. Làm việc cho hắn nhiều năm như vậy, ông biết hắn luôn nói được thì làm được, tuyệt đối không chấp nhận nhiệm vụ lần này có chút sơ sót nào.

Ông cũng nhớ ngày Nhạc Bình tiểu thư mới biến mất, Vương gia vô cùng nôn nóng và lo lắng, cả người cũng vì nàng mà trở lên tiều tụy, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng từ bỏ hy vọng sẽ tìm được nàng về, cho nên…

Ông tuyệt đối không thể lơ là với tính mạng của mình, phải nhanh chóng thu xếp thôi.

Ông vâng vâng dạ dạ cáo lui, thoát khỏi cơn thịnh nộ của chủ tử, lúc này ông không muốn ở cùng với con hổ đang trong cơn giận dữ ấy chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.