Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 13




“Rời giường, con mèo lười, mặt trời lên đến chân rồi.”

Nhạc Bình hé mắt, “Bà vú, hôm nay trời mưa, làm gì có mặt trời? Cho con ngủ thêm một lát nữa đi!” Vừa nhắm mắt lại, “Trời mưa xuống rất lạnh, con chỉ muốn trốn trong chăn thôi.”

“Ngươi lại muốn ở trong chăn này sao?”

Nàng mở mắt, ngây người một lúc lâu, bỏ chăn bông nhảy dựng lên, này….

Chuyện đêm qua chợt hiện lên trong trí nhớ, bà Vú đang cười nhìn nàng, Nhạc Bình cảm giác hai gò má nóng lên, nàng chuyển hướng sang bên cạnh, Úy Vân đã sớm rời đi, ở chỗ hắn nằm đã lạnh như băng.

“Này, còn thẹn thùng sao?” Bà vú trêu chọc nàng, “Ta còn tưởng tiểu Nhạc Bình của chúng ta không sợ trời, không sợ đất.”

Nhạc Bình ngẩng cằm, “Vốn chính là như vậy, việc này có gì phải thẹn thùng, con yêu Úy Vân, cho nên…” Nàng còn mắc cỡ không cách nào nói tiếp.

“Tốt lắm, bà vú hiểu ý của ngươi rồi.” Bà vú đẩy nàng xuống giường, “Chỉ có điều…. Úy Vân không nghĩ như vậy, mặt hắn buổi sáng nay cũng tăm tối như khí trời vậy, hắn muốn mọi thứ đều ở dưới sự khống chế của hắn, mà ngươi mỗi khi quay về đều làm cho hắn không thể khống chế được tình huống….” Bà khẽ cười, “Nhưng chuyện này rất tốt cho hắn. Ngươi là một thiên tài, có thể làm phiền hắn đến mức đó, tiếp tục cố gắng đi, nhất định sẽ thành công.” Bà cầm một đống xiêm y lên xem xét, “Bà vú đem quần áo cho ngươi thay nhé!”

Nàng thuận theo mặc vào, “Hắn đang phát hỏa, nhưng con sẽ không để cho hắn hù dọa con, con sẽ không để cho hắn tiếp tục lừa gạt con, Úy Vân muốn đuổi con đi, không muốn con đợi ở bên cạnh hắn.”

“Tốt lắm, Úy Vân cần chính là loại nữ nhân này, ngươi không phải sợ hắn, hắn đem cảm tình của mình chôn giấu rất sâu, khi ngươi dạy cho hắn cách yêu, hắn sẽ trở thành một phu quân tốt nhất.”

“Con cũng không tin tưởng nhiều như vậy.”

“Này?” Bà vú nhìn nàng một cách cổ quái, “Vậy tại sao ngươi lại kiên nhẫn cố gắng đến bây giờ? Chúng ta đều biết Úy Vân giận lên rất đáng sợ.”

“Con không có biện pháp”. Nàng mở tay, bất đắc dĩ nói: “Con đã thích hắn, yêu hắn nhiều năm rồi, con nghĩ… Tình yêu của con có thể đủ cho cả hai người, coi như hắn không yêu con như con yêu hắn, con cũng có thể dạy cho hắn một chút….” Nàng nhăn mặt làm mặt quỷ, “Hắn rất bạo ngược, thậm chí không cho con nói con yêu hắn.”

Bà vú lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, “Hắn nói thế nào?”

“Con không muốn nghĩ đến những gì hắn nói.” Nhạc Bình ấm ức nói, “Hắn nói con mê luyến hắn, vẫn cho là con ngu ngốc, không biết cái gì đối với mình tốt nhất…” Nàng ngẩng đầu, oán giận nắm tay bà vú nói, “Hắn không có quyền coi con là kẻ ngốc, nếu như ngay cả con cũng không biết cái gì tốt nhất cho con, hắn làm sao lại biết? Ít nhất bản thân con quyết định mọi chuyện, con sẽ tự mình gánh chịu hậu quả, con sẽ không ỷ lại hắn.”

“Ta thật vui khi thấy ngươi nói như vậy.”

“Nhưng là không dùng được,” Nàng đau thương lắc đầu, “Hắn vô cùng cố chấp, con đã dùng hết cách, hắn chỉ chịu cho con ở lại ba tháng”, nàng hoảng sợ nhìn bà vú, “Vú biết là có ý gì không?”

“Có ý gì?” Hắn lại bị nàng thuyết phục? Cho dù chỉ là ba tháng, bà vú ngạc nhiên nghĩ thầm.

“Cũng chính là con chỉ có thời gian ba tháng làm cho hắn thay đổi chủ ý.” Nàng sa sút tinh thần thở dài, “Nhưng mà hắn có thể sẽ thay đổi chủ ý sao? Giả như hắn không chút động lòng, nếu ca ca tới đón con, Úy Vân còn không thay đổi chủ ý, con phải làm sao bây giờ?” Nàng nhấp nháy mắt, kìm nén không cho nước mắt chảy ra, “Con không có cách nào hết, con chỉ có thể toàn tâm hy vọng…. Hy vọng chuyện sẽ có chuyển biến tốt.”

“Có người sẽ đến đón ngươi?” Bà vú kinh ngạc hỏi, “Ngươi có ca ca? Tại sao cho tới bây giờ vẫn không hề nghe ngươi nói?”

Nhạc Bình khổ sở giải thích:

“Đây là một chuyện khác làm hắn tức giận…” Nàng đem thân thế của mình nói ra toàn bộ.

“Cái gì? Ngươi nói là….” Bà vú hiểu ra, “Người mà Úy Vân nhặt từ bên ngoài về…. là một công chúa?”

“Công chúa không phải người sao?” Nàng cau mày nói: “Sao mọi người lại coi công chúa như một con gián vậy?”

“Chuyện này phiền toái rồi.” Bà vú nhìn nàng như đang xem xét một quái vật, “Ngươi vừa lập bẫy làm cho hắn nhảy xuống, vừa nói cho hắn biết… Ngươi kỳ thật không phải một cô nhi, mà là một công chúa? Hơn nữa dấu diếm hắn nhiều năm như vậy.”

Lòng tự tôn của Nhạc Bình thật sự bị tổn thương, “Con chỉ nghĩ việc đó không quan trọng….”

“Thân thế của ngươi không quan trọng? Trời ạ, một công chúa!!” Bà vú sợ hãi than.

“Con vốn không có ý định trở về,” Nàng nói to, “Đối với Úy Vân, con là một công chúa hay một kẻ hành khất có cái gì khác nhau? Nếu hắn không bỏ con đi, cả đời này con sẽ lấy thân phận đứa bé mồ côi được hắn nhặt về để ở bên hắn.”

Bà vú cảnh cáo, “Người già rồi, quả thật không thể chịu được kích thích quá lớn.” Bà vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Nhạc Bình, “Thân phận của ngươi đối với Úy Vân có ý nghĩa rất lớn, ngươi nếu là một công chúa, vậy kế hoạch có thể càng khó thành công, muốn phá tan sự phòng vệ của hắn càng khó khăn rồi.”

“Tại sao? Hắn cũng là quý tộc, chúng con rất xứng đôi.” Nàng cãi, “Mọi người không phải rất quan tâm môn đăng hộ đối sao? Lần này con trở về chính là nghĩ đến điều đó.”

“Mọi chuyện bắt đầu quá đột ngột.” Bà vú nhớ tới phương các của Thải Nghê.

“Cách con làm cũng không đúng sao? Đem gạo nấu thành cơm trước…”

Bà vú gõ đầu nàng một cái, “Cách này đúng là không nên dùng.”

“Còn cách gì khác sao?” Nàng mơ hồ hỏi: “Con tưởng đây là cách duy nhất có thể lấy được thời gian của Úy Vân.”

Bà vú trầm mặc một hồi, rốt cuộc gật đầu đồng ý:

“Cũng đúng, nếu ngươi không kịch liệt như vậy, nói không chừng hắn tìm được ngươi liền đem ngươi gả cho người khác.”

“Con ghét hắn luôn tự cho mình là đúng.” Nàng tàn bạo vung tay mắng.

“Xem ra ngươi cần có người giúp đỡ.” Bà vú giữ hai vai nàng lại, “Ta định nói cho ngươi biết mọi chuyện liên quan đến Úy Vân, ngươi đối với hắn rất tốt, ta không thể để hắn bức ngươi đi, hắn cần ngươi xoa dịu vết thương của hắn, cần ngươi dạy hắn cách yêu và được yêu, nếu ngươi có thể biết nhiều hơn nữa về hắn, sẽ hiểu được lời nói của ta,” Bà thấy Nhạc Bình có ý định phản bác, giơ tay lên ý bảo nàng đừng nói xen vào, “Ta biết ngươi hiểu rất rõ hắn, nhưng đây chẳng qua là tâm hồn, ta bây giờ phải nói cho ngươi là…. Chuyện của hắn trước kia, chuyện đã xảy ra với Úy Vân.” Bà cười khổ nói, “Ta nghĩ…. Úy Vân sẽ không muốn để ta cho ngươi biết chuyện này, nếu ngươi biết được những chuyện tư ẩn của hắn, hắn có thể sẽ cảm thấy bản thân mình yếu đuối.”

Nhạc Bình mở to hai mắt nhìn, nín thở đợi bà vú nói tiếp, cho dù là bất cứ chuyện gì liên quan đến Úy Vân, nàng đều cảm thấy rất hứng thú, nàng muốn biết.

“Vú không sợ con sẽ lợi dụng chuyện đó để thương tổn hắn sao?” Nàng nhắc nhở bà vú, “Con có thể không cố ý, nhưng mà…. Vú biết đó, mọi người luôn nói con lỗ mãng, con có thể không cẩn thận làm những chuyện không nên làm, không cẩn thận nói lời không nên nói,” Nàng thở hổn hển nói tiếp, “Vú, con không biết là tốt nhất, con không thể chịu được nếu làm tổn thương Úy Vân, cho dù chỉ là vô tình… con cũng không chịu được.”

Sự thiện lương của nàng làm bà vú cảm động, bà nhìn Nhạc Bình bằng ánh mắt ấm áp, “Ngươi không cần như vậy, ta hiểu ngươi rất rõ, cho dù giết ngươi, ngươi cũng không bao giờ làm chuyện có hại cho Úy Vân. Úy Vân cũng biết điều ấy, cho nên hắn cho ngươi cơ hội để hiểu hắn. Hắn đối với bản thân mình cũng không hề tin tưởng như vậy.”

Nhạc Bình nhớ tới đêm qua, lúc ấy hắn muốn đuổi nàng, khiến nàng cảm thấy tan nát cõi lòng, nàng suy nghĩ một lúc, đồng ý với luận điểm của bà vú.

Bà vú hít một hơi thật dài, sau đó nhẹ nhàng nói:

“Năm đó, ta trở thành quả phụ, đứa trẻ chồng ta để lại cho ta từ bụng mẹ sinh ra một thời gian không lâu cũng bệnh chết, cũng bởi như vậy, ta mới có may mắn đến vương phủ làm bà vú… Như vậy cũng tốt, ta mất đi một hài tử, lão thiên gia liền ban cho ta hài tử khác, ta muốn chăm sóc nó như chăm sóc hài tử của chính mình, không phải bởi vì thân phận cao quý của hài tử mà che chở.”

Nhạc Bình biết, Úy Vân giống như người con thứ hai của bà vú, nhưng cách đối đãi của hắn với bà vú cũng không có gì khác biệt, Úy Vân đối với mỗi người đều giữ một khoảng cách.

“Lần đầu tiên nhìn thấy họ…”

“Họ?”

Bà vú gật đầu, “Chính là vương phi, cũng là mẫu thân của Tiểu vương gia,” Tiểu vương gia mà bà nói chính là Úy Vân bây giờ, “Nàng liền tùy tiện đem hài tử giao phó cho ta, hài tử cơ hồ không hề được chăm sóc, bệnh đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đã gần chạm đến cái chết…”

“Làm sao có thể?” Nhạc Bình kêu lên sợ hãi.

“Ta lúc đầu cũng phản ứng giống ngươi, chỉ là ta không dám nói ra. Đây có thể là người thừa kế của Tuấn Vương sao? Chẳng phải nơi đây rất giàu có sao? Nàng cơ hồ tựa như vất một thứ rác rưởi vào trong lòng ta.” Bà thống khổ ngừng lại một chút, “Hắn đúng là người thừa kế Tuấn Vương phủ, nhưng không người nào quan tâm đến hắn.”

“Phụ thân hắn thì sao? Lúc đó vương gia ở đâu?” Nàng không tự chủ nắm chặt tay.

Khuôn mặt bà vú tức giận đến vặn vẹo, “Vương gia có rất nhiều thị thiếp, ngài không có thời gian để ý đến sự sống chết của Úy Vân, có nhiều sủng thiếp như vậy có thể sinh cho ngài nhiều người thừa kế…. Nhưng ngài không thể nào ngờ được Úy Vân sẽ là con độc nhất của ngài.”

Nhạc Bình kinh hoàng, nàng không ngờ rằng tình hình lại như thế.

“Ta liều mình nghĩ cách cứu hắn, như thể làm vậy có thể cứu được con ta, hắn chỉ là thiếu thốn tình cảm, không giống như ta lúc đầu là không có tiền khám chữa bệnh cho con, nhưng…. Ta đã quyết tâm, ta sẽ không bao giờ đối đãi với hắn như Vương gia và vương phi đã đối đãi với hắn.”

Nàng tin bà, bà vú là một người đầy lòng nhân ái.

“Hắn dần dần lớn lên, nhưng chưa bao giờ ỷ lại vào ngườik hác, Vương gia không cho phép con mình mềm yếu, mỗi khi Ngài cảm giác được hắn quá dựa vào người khác, ngài sẽ tách họ ra.”

“Trời ạ!”

“Ta muốn an ủi hắn, nhưng… Nếu bị vương gia phát hiện, Úy Vân sẽ bị cách ly ra khỏi ta.” Trong mắt bà ánh lên tia nhìn đau khổ, “Nếu tình huống này xảy ra thường xuyên, có lẽ ngài sẽ tìm cho hắn một bà vú khác.”

Nhạc Bình lấy tay ngăn chặn tiếng nức nở sắp bùng ra.

“Ta rất thể sẽ mất đi công việc này, mà Úy Vân cũng không thể hiện ra hắn có đặc biệt hứng thú với vật gì không, vì bồi dưỡng tính kiên nhẫn của hắn, vương gia sẽ đem vật hắn thật sự quý trọng cướp đi.”

“Tại sao có thể như vậy?”

“Ngươi không thể trách Ngài được, Phụ thân của Úy Vân vốn được huấn luyện như vậy, cũng không lạ nếu ngài dùng chính phương thức ấy để giáo dục con. Cũng bởi vì thế, ngài căn bản không hề thật sự coi trọng vật gì, cũng không yêu thương bất cứ ai, cho dù là con của ngài.”

“Úy Vân không giống như vậy.” Nàng không nhịn được nên biện hộ cho hắn, “Dù cho hắn có phải chịu sự huấn luyện ấy ngàn năm nữa, hắn cũng sẽ không biến thành một con quái vật máu lạnh như vậy.”

“Đúng vậy, Úy Vân thì khác.” Bà vú đồng ý nói, “Cũng là bởi vì hắn không giống cha, nên đã tự hành hạ bản thân mình. Hắn đem tất cả những gì yêu thích, những tình cảm giấu trong lòng, học được cách không quan tâm tới ai vì không muốn làm hại ai.”

“Tại sao quan tâm lại có thể làm hại người khác được?” Nàng giận đến mức mặt đỏ lên.

Bà vú đau thương nhìn nàng nói:

“Bởi trong lòng Úy Vân nghĩ vậy, mà những kinh nghiệm của hắn cũng nói cho hắn biết như vậy. Bất luận hắn yêu thương người nào, hoặc vật nào, họ cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp”

“Nói bậy! Nhất định phải có người xóa bỏ cái suy nghĩ sai lầm này cho hắn, lão Vương gia không thể cướp đi tất cả mọi thứ được.” Nàng chờ đợi nhìn bà vú, “Nhất định có, đúng không? Hắn còn có mẫu thân.”

Bà vú cảm thấy cỏ họng khô ran, “Đúng vậy, ngươi nói không sai, lão Vương gia gần như không quan tâm đến thê tử của Ngài. Cuộc hôn nhân của họ vốn là một cuộc hôn nhân chính trị, hai người một chút tình cảm cũng không có, Vương phi sinh hạ con thì coi như nàng hết trách nhiệm. Nàng hận lão Vương gia lạnh lùng, mà nhìn Úy Vân lại giống hệt phụ thân, tựa như bị nguyền rủa, họ vô cùng giống nhau, có đôi khi…. Vương phi nghĩ lầm Úy Vân là phụ thân hắn hóa thành, nên đã cố ý hành hạ hắn.”

“Không!” Nhạc Bình khàn giọng kêu lên: “Loại mẫu thân này cần phải nghiêm trị, tại sao mọi người không làm vậy? Tại sao không người nào đứng ra đòi lại đạo lý cho hắn?”

“Thân phận vương phi không phải tầm thường, vì muốn bảo đảm sự an toàn của biên giới, tiên hoàng đem biểu muội gả cho Tuấn Vương…”

Nhạc Bình há hốc miệng, tưởng chừng không thở nổi.

“Đúng vậy, nàng cũng là một công chúa, đương kim hoàng thượng của Úy Vân chính là biểu ca của nàng.” Bà vú thê lương cười cười, “Tại tình huống như vậy, người nào sẽ thay hắn đòi đạo lý? Công chúa là một mẫu thân ích kỷ. Nàng so với những người khác, nói không chừng lão vương gia vẫn còn tương đối nhân từ.”

“Lão thiên gia!” Nàng che lỗ tai lại, “Con không muốn nghe nữa, không thể trách hắn không muốn cưới thê thiếp, không thể trách hắn không muốn ai thân cận với hắn….” Nàng vẫn không thể kềm được nước mắt vì tuổi thơ của hắn, “Con nên làm như thế nào? Hắn thậm chí không thích công chúa.” Nàng ai oán nói.

“Không nên mất tinh thần như vậy.” Khuôn mặt bà vú ngời lên tia hy vọng, “Ta đối với ngươi rất tin tưởng, chỉ là muốn Úy Vân đối với ngươi cũng sẽ tin tưởng. Một khi hắn học được cách tín nhiệm ngươi, hắn sẽ thể hiện quyền sở hữu của hắn đối với ngươi ở trước mặt tất cả mọi người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.