Hậu Cung

Chương 42: Mười năm sau Lời cuối sách




Tiêu Diêu Tán Nhân nhìn bóng trắng dần xa hơn, thở dài một cái thật nhẹ

“Chỉ mong ngươi có thể luôn vui vẻ!”

“Tiêu Diêu.”

Một tiếng gọi khẽ, khi Tiêu Diêu Tán Nhân xoay lại nhìn người sau lưng, trong mắt hiện lên kinh hỉ.

“Thấm, sao ngươi lại tới đây?”

Mai Thấm bước lên từng bước, sau đó ôm lấy thắt lưng Tiêu Diêu.

“Ta nhớ ngươi, thuận tiện đến xem y.”

Cũng nhìn phương hướng Diệp Nhiên rời đi, ánh mắt sâu kín.

“Thấm, ta nói rồi, việc này là một tay ta tạo thành, không quan hệ tới ngươi, ngươi không cần áy náy.”

Tiêu Diêu Tán Nhân cũng quay đầu, từ hắn ánh mắt ông, toát ra xin lỗi cùng kiên quyết.

“Sao có thể không quan hệ? Nếu không phải vì ta, ngươi cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy...... Ngày sau, y nếu nguyên hồn quy vị, tính toán chuyện hôm này, ngươi......”

Nghĩ đến Tiêu Diêu thế nhưng để người nọ gọi ông là sư phó, Mai Thấm thất lạnh người, đấy đâu chỉ đơn giàn là vượt quy củ?

“Y nếu muốn nguyên hồn quy vị, rất khó! Hiện giờ mệnh cách của y đã hiện, y nếu muốn quy vị, phải đợi đến khi tam giới đại loạn, dù sao chuyện càng nghiêm trọng hơn ta cũng đã làm, chiếm y một tiện nghi nho nhỏ cũng có đáng gì đâu!”

Tựa đầu ngửa ra sau, dựa vào vai Mai Thấm, Tiêu Diêu Tán Nhân vẻ mặt cười vô lại.

“Ha hả, ngươi nha, vẫn nghịch ngợm như vậy, chính là ngươi nói y mệnh cách đã hiện, là thật sao?”

Mai Thấm bước lên một bước, ôm chặt lấy Tiêu Diêu, để ông tựa vào người mình càng thêm thoải mái.

“Này đã là kiếp thứ ba, mệnh cách của y nếu không hiện lên, ta chẳng phải uổng công một hồi? Trước đây một khoảng thời gian ta có đến U Minh giới, U Minh ti lão gia hỏa kia nói mệnh cách y đã hiện, còn cảnh cáo ta về sau không được nhúng tay vào chuyện của y.”

Tiêu Diêu Tán Nhân mặc Mai Thấm ôm mình, cười rất không hảo ý

“Ta rất sợ...... Không nghĩ tới mệnh cách của y đã xuất hiện. Y nhập thế, chúng ta rốt cục có thể thở ra một hơi. Chính là, chúng ta thật có lỗi với y!”

Vì bản thân, lại hại giới ngoại chi nhân(người lánh đời, không muốn can dự vào chuyện hồng trần) đó rơi vào hồng trần thế tục, trong lòng Mai Thấm luôn áy náy.

Nhưng, nếu như không làm vậy, hắn cùng Tiêu Diêu sợ là vô duyên.

Xin lỗi, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ta!

“Thấm, không cần như vậy, y tuy nhập thế nhưng với y mà nói đó không hẳn là chuyện xấu, ta đã an bài tốt hết thảy, đợi mệnh kiếp của y qua, ta sẽ cùng ngươi trở về ngoại thiên, chỉ cần tam giới không loạn, chúng ta có thể mãi mãi cùng nhau.”

Tiêu Diêu biết trong lòng hắn khổ sở, hơi nghiêng đầu, hai má thiếp lên má hắn.

“Mệnh kiếp? Ngươi không phải nói U Minh tu không cho ngươi nhúng tay vào vận mệnh của y sao? Ngươi muốn giúp y độ kiếp thế nào?”

Trong lòng đang ảm đạm nhưng khi nhe Tiêu Diêu nói sẽ cùng minh về ngoại thiên, mà bắt đầu cao hứng.

Bọn họ rốt cục có thể cùng một chỗ.

“Cáp, ông ta không cho ta nhúng tay ta sẽ không nhúng tay a, ta Tiêu Diêu khi nào thì ngoan như vậy? Là ta cố lỗi với y, ta nhất định sẽ bảo vệ đời này của y chu toàn. Ta tính rồi, một đời này của y chỉ cần qua được mệnh kiếp, thì sau đó sẽ không còn bất trắc gì, đến lúc đó, ta là có thể công thành lui thân.”

Tiêu Diêu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng trông suốt.

“Nhưng, nếu ngươi nhúng tay, U Minh ti có thể sẽ bẩm báo tiên đế, đến lúc đó......”

Mai Thấm thân thủ mắt xoa ông, hơi lo lắng.

“Thì tính sao? Ta Tiêu Diêu không phải người trong tam giới, tiên đế thì làm gì được ta? Bọn họ lại không biết thân phận của y, chỉ cho ta bất quá là nhúng tay vào vận mệnh một phàm nhân, loại chuyện nhỏ như vậy, bọn họ sẽ không chuyện bé xé ra to đâu! Còn có ta nói Thấm a, ngươi có thể hay không đừng mãi khờ dại như vậy a? Không ngẫm lại ta Tiêu Diêu là ai, ta làm việc có thể làm cho bọn họ quơ được nhược điểm?”

Tiêu Diêu tay bắt lấy một lọn tóc của người nọ thưởng thức, cười vô cùng gian trá giả dối.

“Ý của ngươi là......”

Mai Thấm khẽ nhíu mày suy tư, giống như hiểu được ý tứ của ông.

“Hư, thiên cơ bất khả lộ!”

Tiêu Diêu cười vẻ mặt thần bí.

“Hảo, ta không hỏi, dù sao mặc kệ ngươi làm gì, ta đều sẽ đi cùng ngươi.”

Mặc kệ khi nào, ta sẽ luôn cùng ngươi, cho dù người nọ nguyên hồn quy vị, ta cũng cùng ngươi.

Lên trời xuống đất, sinh tử không rời.

“Hảo.”

Lời còn lại đã biến mất trong nụ hôn của hai người.

Ai nói tiên nhân vô tình, tiên nhân một khi động tình, thì dù hủy thiên diệt địa, không chết không ngừng.

Vì tình cảm của chúng ta, chỉ có thể đối xử với ngươi như thế, cho dù ngày sau...... Ta cũng sẽ không hối hận!

Trong một trời biếc xanh, hai thân bạch y tựa vào nhau, nỗi buồn miên mang.

Thế gian vạn vật, sao có thể so với giờ khắc này ôn nhu vô hạn?

Quả thật vấn thế gian tình thị hà vật, trực giáo nhân sinh tử tương hứa (hỏi thế gian tình là gì, mà lứa đôi sinh tử nguyện thề)!

Hết đệ nhất quyển – Tình là gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.