Hậu Cung

Chương 41: Chương kết thúc




Chờ Diệp Nhiên được đặt xuống đất, y mới thanh tỉnh lại, đánh giá bốn phía, tựa hồ y đang ở trong một sơn động.

Vì sao lại nói là tựa hồ đây?

Bởi vì sơn động ngay cả lối vào cũng không có, bọn họ như lăng không xuất hiện trong động vậy, hơn nửa lại rất kỳ quái.

Sơn động khá lớn, không thấy thứ gì chiếu sáng, nhưng bốn phía lại sáng rực, tựa như ban ngày.

Có thể rõ ràng nhìn thấy vách tường, những chùm thạch nhủ trên đầu, còn có một hồ nước không lớn nhưng trong suốt.

Trong động tầng tầng lớp lớp chồng chất rất nhiều sách, nhìn thế này ít ra cũng phải có hơn ngàn quyển, lại không thấy mốc ẩm, mới tinh như trước.

Bày một chiếc giường đá rộng rãi, trên đặt một bao phục nhỏ.

“Sư phó, đây là......???”

Diệp Nhiên có chút bất vấn sở dĩ (không biết nên hỏi gì mới tốt).

“Sở học suốt đời của vi sư đều ở đây, ngươi xem xong một quyển sách, hiểu thấu, sách sẽ tự động biến mất, đợi đến lúc tất cả sách ở đây biến mất, đó là ngày ngươi xuất động.”

Tiêu Diêu Tán Nhân ngồi trên giường đá, mở bao phục, bên trong là một tiểu bình sứ cùng một bạch y.

“Sư phó, nhưng......”

Diệp Nhiên ngây ngốc, nhiều sách như vậy mà bảo y xem hết, còn phải hiểu thấu, vậy phải bao lâu a?

“Không có nhưng, cửa động không hiện, thì dù là phụ thân ngươi cũng vào không được, ngươi không còn lựa chọn khác!”

Tiêu Diêu Tán Nhân cười vô cùng không có hảo ý.

“Kỳ thật cũng không có gì, lấy tư chất của ngươi, nếu dụng tâm, nhiều nhất cũng chỉ cần trên dưới mười lăm năm thì đã có thể ra ngoài rồi.”

Thấy thần sắc Diệp Nhiên ảm đạm, Tiêu Diêu Tán Nhân lên tiếng trấn an, nhưng ông vừa dứt lời, thần sắc Diệp Nhiên lại càng thêm ảm đạm.

Y sẽ không gặp được phụ thân suốt mười lăm năm, đến lúc đó phụ thân......

“Ngạch...... Cứ như vậy, trong bao quần áo có một lọ đan hoàn một kiện y phục để khi ngươi xuất động thì mặc, ngươi nếu đói bụng thì ăn một viên, phải dụng tâm học tập, tranh thủ sớm ngày xuất động, vi sư ta ngay ngoài động chờ tin lành!”

Tiêu Diêu Tán Nhân vuốt mũi, vội vội vàng vàng dặn xong thân ảnh liền chậm rãi mờ nhạt, cuối cùng tiêu thất trong hư không.

Xem quen người nọ cười vân đạm phong khinh, đột nhiên thấy ông như thế, thật đúng là không thích ứng a!

Diệp Nhiên trong nháy mắt giật mình ngây ngẩn, sư phó này của y quả nhiên không phải phàm nhân a.

Quay đầu nhìn núi sách chồng chất bên cạnh, bất đắc dĩ cười, tùy tay cầm lấy một quyển, ngồi lên giường lật xem.

Ký lai chi, tắc an chi.

Phụ thân, ta sẽ dụng tâm học, tranh thủ sớm ngày trở lại cạnh ngươi.

Phụ thân, Nhiên nhi nhớ ngươi!

Chưa từng nghĩ, một lần đi này, khi tái kiến, đã hơn mười năm sau.

Thời gian mười năm, đối với vài người chỉ là trong chớp mắt, vừa nhấc đầu đó đã là mười năm sau. Còn đối với vài người nó còn hơn cả vạn năm, mỗi một ngày sống đều là một loại giày vò. Đối với vài người khác thời gian đã không còn là thời gian, bởi vì trong mắt kẻ đó không tồn tại bất cứ thứ gì.

Như Diệp Nhiên, lại như Tiêu Tuấn, Phi Dương cùng mọi người trong Ngạo Hàn cung, còn như cả Diệp Minh Hàn.

Khi cuốn sách cuối cùng trong tay Diệp Nhiên biến mất, “Khách lạp”Một tiếng, trên vách tường thật sự xuất hiện một phiến cửa đá, đứng lên, mới phát giác chính mình đang mặc một bộ áo rách quần manh.

Đánh giá bản thân, thân thể đã không nhỏ gầy giống trước kia, khớp xương rõ ràng, tinh tế lại thon dài, y hiện tại rõ ràng đã là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi.

Đi đến bên hồ, nương hồ nước trong suốt nhìn bản thân, mi thanh tú, mắt ôn nhuận, ngũ quan vô không có quá nhiều biến hóa, nhưng cao lớn hơn nhiều, ẩn ẩn còn có thể tìm được một ít dấu vết từ trước.

Xem ra, ở trong động chí ít cũng hơn mười năm.

Nhảy xuống nước, trở tay bắt lấy, mái tóc vốn dài đến thắt lưng giờ đây đã dài đến tận eo.

Rửa thân thể, cầm lấy y phục đã chuẩn bị tốt trên giường đá mặc vào, không lớn không nhỏ, rất vừa vặn, cười thầm, sư phó quả nhiên là sư phó.

Đi đến trước cửa đá, xoay người đánh giá thạch động mà mình ở lâu nay, phóng ra chưởng phong, cửa đá”Oanh” một tiếng mở ra, y cất bước ra khỏi động.

Đã lâu không nhìn thấy dương quang, vươn tay che khuất tầm mắt, dợi cơn choáng váng chấm dứt mới buông xuống.

Đưa mắt nhìn bốn phía, thanh sơn trùng điệp, nơi nơi biếc xanh, gió thổi trên người cũng tạo cảm giác ấm áp.

Năm ấy, khi y vào đây thì bên ngoài đã là cuối thu, hiện tại xem ra, bây giờ hẳn là đầu xuân rồi!

Bên cạnh chợt lóe lên một bóng đen, Diệp Nhiên ngẩng đầu cười khẽ.

“Đợi lâu Ảnh, ta ở lại trong đó bao lâu?”

Gió lạnh lướt qua, trên đất bị người dùng nội lực khắc một một vết thật sâu.

Mười năm linh năm tháng thêm ba ngày.

“Lâu như vậy a! Vất vả Ảnh.”

Hơi thở bên cạnh biến mất, bóng trắng chợt lóe trước mắt Diệp Nhiên, một người đứng lặng phía trước.

“Sư phó.”

Diệp Nhiên chắp tay khẽ gọi.

“Ân, không hổ là đồ đệ của Tiêu Diêu Tán Nhân ta, mới mười năm a, đã học hết toàn bộ sở học suốt đời của vi sư.”

Người tới đúng là Tiêu Diêu Tán Nhân, một thân bạch y gần như không khác gì mười năm trước.

“Sư phó nói đùa, khác không nói, thiên tính, sư phó hình như chưa từng dạy dỗ đồ nhi ngày nào.”

Diệp Nhiên cười khẽ, khá là kinh ngạc trước bộ dáng mười năm như một của ông.

Dù sao xem nhiều chuyện ly kỳ, thì loại việc nhỏ này sẽ không còn đáng nhắc đến nữa.

“Ngươi hài tử này, sư phó không dạy đều có đạo lý của sư phó, ngươi có trách sư phó, sư phó vẫn sẽ không dạy.”

Kỳ thật dạy ngươi cũng không hiểu, mạng cách của ngươi trừ bỏ ta, ai cũng nhìn không thấu.

Tiêu Diêu Tán Nhân cười vô cùng vô lại.

“Sư phó hiểu lầm, sư phó cho đồ nhi học những thứ ấy, cả đời này của đồ nhi, đều là hưởng thụ không xong, sao có thể oán trách sư phó.”

Hiện tại Diệp Nhiên tuy rằng tướng mạo khác với mười năm trước, tính tình lại chẳng sửa mảy may, cười dịu dàng, khiêm tốn, như trước phong thanh vân đạm, không kiêu không ngạo.

“Thật đúng là biết ăn nói! Thôi thôi, biết ngươi quy tâm tự tiễn (hướng về nhà như tên hướng về tâm) sau khi trở về đưa thứ này cho phụ thân ngươi ăn, Ngưng Ngọc quyết của hắn đã luyện tới tầng thứ chín, để tránh hắn thật sự không còn là người, đưa thứ này cho hắn ăn, sẽ vô sự.”

Tiêu Diêu Tán Nhân đưa qua một bình sứ nho nhỏ.

Diệp Nhiên nghe được trong lòng đau xót, trên mặt thần sắc lại chưa biến đổi gì, vẻ mặt vẫn mang theo tiếu ý dịu dàng.

“Đây là cái gì?”

Tiếp nhận bình sứ, liền cảm nhận được một mùi hương thơm ngát, Diệp Nhiên thầm nghĩ, vật ấy nhất định bất phàm.

“Phượng Dương đan, phụ thân ngươi ăn nó, liền có thể tiêu một thân băng hàn, đây chính là ta trăm phương nghìn kế mới từ...... chổ kia trộm được, ngươi cần phải bảo quản cẩn thận a!”

Tiêu Diêu Tán Nhân càu nhàu, như thể không lấy trộm của người ta thứ gì đó còn nói đúng lý hợp tình như vậy thì có gì sai?

“Sư phó lo lắng.”

Diệp Nhiên bất đắc dĩ cười cười, nhưng cũng biết sư phó là vì phụ thân mới......

“Được rồi được rồi, nói chuyện đừng mệt mỏi như vậy, ta còn nghe không được, ngươi là đồ đệ ta, hắn cũng là đồ đệ ta, không thể nặng bên này nhẹ bên kia a.”

Tiêu Diêu Tán Nhân phất tay, vẻ mặt lơ đểnh.

“Bất quá, ngươi phải đi sang chỗ Đại sư huynh ngươi một chuyến, mấy ngày gần đây có việc cần ngươi hỗ trợ, ở hoàng cung ba ngày rồi hãy về!”

“Là sư huynh xảy ra chuyện gì sao?”

“Việc nhỏ việc nhỏ thôi, ngươi đi sẽ biết, dù sao cũng không làm mất thời gian của ngươi bao nhiêu.”

Tiêu Diêu Tán Nhân phất tay, một thứ gì đó xe gió bay đến, Diệp Nhiên vươn tay tiếp nhận, đúng là long văn lệnh.

“Trách không được đồ nhi tìm mãi mà không thấy, nguyên lai là sư phó cầm.”

Cất long văn lệnh vào tay áo, Tiêu Diêu Tán Nhân lại lấy ra môt bọc nhỏ.

“Có lệnh bài xuất nhập hoàng cung sẽ dễ dàng hơn, nói sau ngươi ở trong đó cũng đâu dùng đến, cho vi sư mượn dùng lại thế nào?”

Tiêu Diêu Tán Nhân nói rất đúng lý hợp tình.

“Ta thấy sư phó trộm trộm đến ghiền rồi, nếu sư phó muốn, Đại sư huynh sao lại dám không cho?”

Diệp Nhiên lắc đầu, mở hà bao trong tay ra, là một bao bạc vụn.

“Đồ không có lương tâm, sư phó đã ưởng công thương ngươi như vậy, nhanh cút đi! Từ nơi này cứ đi thẳng về hướng đông, sẽ có thành trấn, không cần trì hoãn nhiều, sớm đến hoàng cung, thuận tiện nhắn cho sư huynh ngươi, làm việc hoặc là không làm, hoặc là làm sạch sẽ chút, đừng quá mức ham chơi, hắn không sợ, đừng quên bên cạnh hắn còn có người khác.”

Diệp Nhiên mặc dù không rõ sư phó có ý gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, chắp tay rồi chạy vội xuống núi.

Phụ thân, Nhiên nhi rất nhớ ngươi!

Hết đệ nhất quyển – Mười năm sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.