Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

Chương 157: nhớ lại từ trước – 3




Trần Tiểu Cửu tản bộ dạo chơi bên bờ Tây Hồ , gió nhẹ thoảng qua, có chút hơi lạnh. Màn đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng chiếu rọi lên người hắn, cô đơn mà lại lạnh lẽo. Trên nền đất ngăm đen cũng nhuộm một lớp bạc màu trắng, có chút vẻ gì đó lạnh lùng và trống vắng.

Hắn không có tâm trí để nghỉ ngơi, lúc này trong lòng hắn như ngọn lửa đang thiêu đốt. Không phải do vui mừng vì liên tiếp vượt qua được năm ải của Trích Tinh lâu, cũng không phải hưng phấn vì có được ân huệ của Thôi lão tổ. Nguyên nhân cuối cùng, là do hắn sẽ biết được tin tức của Hồng Hạnh cô nương trong đêm nay.

Hắn nhặt viên sỏi nhỏ, buồn chán mà ném xuống Tây Hồ chơi, nhìn mặt hồ gợn lên từng làn sóng nhỏ, trong lòng suy tính rằng Tiểu đạo đồng ắt hẳn sẽ xuất hiện trước mắt hắn rồi mới phải? Hắn khẽ ngẩn người ra, đột nhiên nghe thấy từ sau lưng vang lên giọng nói già nua run rẩy:

- Chàng thanh niên, đêm khuya thế này, sao còn ngắm trăng bên Tây Hồ nữa? Còn không về, cô vợ thơm phức của ngươi sẽ nôn nóng đấy!

Trần Tiểu Cửu quay đầu lại nhìn, một lão già tiều tụy mặt đầy nếp nhăn, đầu tóc bạc phơ đang khập khiểng đi về phía hắn, gòng lưng khom người, trong miệng còn không ngừng ho khan. Hắn hiểu ý cười một cái tiến lên trước nói:

- Ông lão, tôi đang chờ một tiểu đạo mũi trâu (châm biếm đạo sĩ bới tóc như mũi trâu), tôi có một vật quan trọng, đang cần phải giao cho y. Dù sao gã cũng chưa đến, chắc là không thèm bảo bối này rồi, cũng đành thôi, tôi đem nó vứt xuống hồ vậy!

Hắn tiện tay quơ một cái, một quyển sách lướt qua đường cong tao nhã, bay xuống dưới hồ.

Trong phút giây quyển sách đó vừa hay rơi xuống hồ nước, ông già lưng gù liền bay nhanh như tên bắn xuống hồ, chân đạp mặt hồ, như chuồn chuồn lướt trên nước, cánh tay giơ ra, giữ chặt lấy quyển sách đó, bàn chận chấm một cái, như chim nhạn múa lượn, bay vọt lên không quay trở về, chân không thấm ướt, đi về như gió.

Trần Tiểu Cửu thầm ngạc nhiên trước khinh công cao thâm khó hiểu của ông ta, vỗ tay tán thưởng và cười nói:

- Đạo huynh không chỉ có thuật cải trang tinh xảo vô cùng, ngay cả người cũng nhẹ như chim yến, khiến tôi rất mực ngưỡng mộ đó!

Ông lão lật trang sách rách nát ra xem, liền kỳ lạ tiện tay vứt luôn xuống hồ, lạnh lùng hứ một tiếng nói:

- Ta biết ngay nhất định là có quỷ kế!

- Ta chỉ giỡn chơi một chút với đạo huynh thôi!

Trần Tiểu Cửu hạ giọng nói:

- Quan tâm thì rối, đạo huynh người thông minh linh hoạt, nhìn thấu sự đời, thật không ngờ lại vì một quyển tử thư mà tính toán như vậy (tử thư là đạo kinh), hiếm thấy, hiếm thấy!

Hắn lấy từ trong áo ra một quyển sách phát ra ánh sáng màu tím, đường đường hoàng hoàng mà giao đến trước mặt của y nói:

- Đạo huynh, đây mới là bảo vật mà huynh muốn có được.

Tiểu đạo đồng cũng chẳng màng đến chuyện giả dạng ông lão nữa, vẻ mặt kích động mà nhận lấy tử thư, đột nhiên lật ra, sau khi xem qua vài trang, trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng. Tâm trạng hưng phấn kích động của anh ta cứ như nước lũ vỡ bờ, cuồn cuồn dữ dội, ào ào trút ra hết. Xem xét hồi lâu, anh ta ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, run rẩy mà múa may quyển sách đang phát ra tia màu tím trong tay, buồn bã nói:

- Đợi ta, ta sẽ nhanh chóng đến thôi…

Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng tiểu đạo đồng như vậy, trong lòng cũng buồn bã không thôi, rốt cuộc thì trong cổ mộ này có bảo bối gì, khiến cho tiểu đạo đồng vui sướng quên mình như vậy?

Tiểu đạo đồng cất kỹ quyển sách vào trong ngực, quay đầu lại tươi cười với Trần Tiểu Cửu mà nói:

- Trước kia ngươi trộm bảo bối của ta, không ngờ trong cái họa có cái may, hóa giải một vấn đề khó cho ta, tóm lại, trong lòng ta vẫn rất cảm động và nhớ đến điểm tốt của ngươi!

Mắt Trần Tiểu Cửu đảo một cái, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng liền nói:

- Đạo huynh, tâm địa ta lương thiện, giúp người làm vui, không thể chối từ. tuy nhiên lão tổ nói…

- Lão Tổ nói gì? Ông ấy không phải đã quy thiên rồi sao?

Tiểu đạo đồng kinh ngạc nói.

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Lão Tổ từng nói với ta, nói ta kiếp nạn trùng trùng, nguy cơ rình rập, lão tổ biết huynh võ công cao thâm không thể lường được, nếu như huynh có được tử thư, trong lòng còn cảm kích và nhớ đến tình nghĩa của ông ta, thì phải cứu ta ba lần, vậy mới xem như giải quyết hết ân đức của ông ấy!

- Lão tổ quả thật nói như vậy ư?

Tiểu đạo đồng cười xảo huyệt.

- Đương nhiên, ta đầu đội trời chân đạp đất, há có thể nói dối sao?

Trần Tiểu Cửu ngẩng đầu ưỡng ngực lên nói.

Tiểu đạo đồng trên dưới liếc qua dò xét, trong mắt lấp lóe ánh mắt xảo huyệt, cười to ha hả nói:

- Lão tổ nói không sai, cuộc đời của ngươi ngập tràn nguy hiểm .

- Ta vốn cảm động và nhớ đến đại ân của ngươi, muốn dốc hết sức mình báo đáp ngươi, nếu như lão tổ nói như vậy, ta đành tuân theo ân đức của lão tổ, chỉ cứu ngươi ba lần trong đời vậy!

Ta xỉu! không ngờ lợn lành chữa thành lợn què, Trần Tiểu Cửu lại nói:

- A…ta…ta…vừa mới quên mất, lão tổ nói là ít nhất ba lần…

Tiểu đạo đồng lắc đầu gượng cười, vỗ mạnh vào vai của hắn một cái, vẻ mặt chân thành nói:

- Trần huynh, quyển sách này đối với người khác không đáng một xu, nhưng đối với ta mà nói, nó còn quan trọng hơn cả mạng sống của ta. Chẳng cần huynh phải nhiều lời, ân nghĩa tất ở trong lòng ta!

Trần Tiểu Cửu và tiểu đạo đồng hai mắt nhìn nhau, lớn tiếng cười ha hả.

Hắn ngước nhìn trăng sáng mà nói:

- Nếu như Đạo huynh đã thõa mãn tâm ý, bây giờ có thể đáp ứng một nguyện vọng của ta không?

- Hồng Hạnh, rốt cuộc đang ở đâu?

Trần Tiểu Cửu khẩn trương hỏi, vẻ mặt lộ ra một tình cảm thân thiết nồng nàn.

Tiểu đạo đồng chậm rãi nói:

- Đông Nam năm mươi dặm, có tòa Khốn Long Đàm, bốn vị cô nương Xuân Hạ Thu Đông đang bị người ta giam giữ trong đó!

- Kẻ nào giam giữ, tại sao lại phải giam giữ bọn họ?

Trần Tiểu Cửu khẩn trương hỏi tới.

- Huynh quả thật muốn biết ư?

Tiểu đạo đồng hỏi.

- Đạo huynh mời nói!

Trần Tiểu Cửu hỏi đến cùng.

Diệp…Ngâm…Phong!

- Lại là đại ca ư?

Trong lòng Trần Tiểu Cửu cảm thấy ngạc nhiên và khó hiểu.

Tiểu đạo đồng nói một cách gian xảo:

- Đêm đó ngươi uống đến say mèm, đi về phòng nghỉ ngơi trước, còn ta lại lén lút nghe được chân tướng sự việc.

- Đạo huynh mời nói!

Trần Tiểu Cửu vội nói, hắn luôn thắc mắc tại sao bản thân Hồng Hạnh có võ công cao cường, lại chịu cam tâm tình nguyện làm một con hát trong Túy Hương Lâu, bên trong chắc chắn có mưu đồ không muốn để người khác biết.

Tiểu đạo đồng nói:

- Diệp Ngâm Phong là trụ cột triều đình, mà Hồng Hạnh và Xuân Hạ Thu Đông không ngờ lại là người của Định Nam Vương, bọn họ muốn bắt cóc Diệp Ngâm Phong, lấy đó để xoa dịu tình hình căng thẳng của triều đình đang dụng binh với Đinh Nam Vương. Thật không ngờ Diệp Ngâm Phong cũng là nhân vật có võ công cao cường, chớp lấy thời cơ chạy thoát khỏi bàn tay của bốn vị cô nương. Xuân Hạ Thu Đông hứng lên đuổi theo mãi, nhưng lại bị thuộc hạ do Diệp Ngâm Phong ngấm ngầm mai phục bắt giữ. Hiện giờ, bốn người đều bị nhốt trong Khốn Long Đầm cách hướng Đông Nam năm mươi dặm đường.

- Hồng Hạnh cô nương đang ở đâu? Có từng lọt vào tay của Diệp Ngâm Phong hay không?

Trần Tiểu Cửu vội vàng hỏi.

- Hồng Hạnh cô nương cho rằng bốn vị cô nương kia thừa sức đuổi theo giết được Diệp Ngâm Phong, nên không có tham gia vào, ngược lại còn lưu luyến Trần huynh đây, trăng sáng treo cao, ánh đèn chiếu rọi, cả hai người điên loan đảo phụng, cũng sung sướng thật!

Sắc mặt Trần Tiểu Cửu đỏ ửng lên, không thèm để ý những lời chế ngạo của Tiểu đạo đồng nói:

- Bốn vị cô nương như thế nào? Đại ca của ta có gây khó dễ cho họ không? Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, với thủ đoạn và tâm địa của Diệp Ngâm Phong, nói không chừng sẽ ra tay độc ác với bọn họ!

Tiểu đạo đồng cười một cách lạnh lùng:

- Thế thì không có, Diệp Ngâm Phong thương hoa tiếc ngọc, không ngờ lại chẳng ra tay với các nàng, ta nghĩ mãi cũng không hiểu điều này. Sau đó tia sáng thông minh lóe lên, chỉ có hai lý do có thể lý giải thông suốt!

- Thứ nhất, dụ rắn khỏi hang, dụ cho Hồng Hạnh cô nương đến tương cứu, vừa hay một lưới tóm gọn!

Trần Tiểu Cửu tiếp lời nói:

- Thế còn lý do thứ hai!

- Trần huynh thông minh, nhưng người trong cuộc thường mê muội!

Tiểu đạo đồng cười hi hi nói:

- Diệp Ngâm Phong là anh em kết nghĩa với huynh, đối với những suy nghĩ của huynh, rõ như rọi đèn, giết chết bốn vị cô nương Xuân Hạ Thu Đông, há chẳng phải trở mặt thành thù với huynh hay sao? Hiểu biết của gã sâu rộng, đâu nặng đâu nhẹ, tự biết phân biệt rõ ràng!

Trần Tiểu Cửu cảm thán vạn lần, hiểu rằng Diệp Ngâm Phong phần lớn là vì lý do thứ hai nên mới làm vậy.

Trong lòng hắn nảy sinh tấm lòng cảm kích đối với Diệp Ngâm Phong, nếu như không phải nể tình người anh em kết nghĩa như hắn, dựa theo thủ đoạn dứt khoát quả quyết của Diệp Ngâm Phong, chắc chắn sẽ giết không tha bốn vị cô nương Xuân Hạ Thu Đông rồi. Chỉ có điều lời nói này đại nghịch bất đạo, nói ra sẽ gây nên ảnh hưởng không thể lường được với danh tiếng của Diệp Ngâm Phong, ân tình này, chỉ đành vùi chôn tận đáy lòng.

Trần Tiểu Cửu khen ngợi nói:

- Đạo huynh, ta đột nhiên phát hiện ra, huynh không chỉ có võ công cao cường, tinh thông thuật cải trang, suy nghĩ không ngờ lại sâu xa như vậy, chậc chậc…ta phải nhìn huynh với cặp mắt khác rồi!

Tiểu đạo đồng chẳng xem những lời nịnh hót của Trần Tiểu Cửu ra gì, ngẩng đầu nhìn lên trời nói:

- Qua thêm một canh giờ nữa, ánh trăng sẽ bị che lấp bởi đám mây mù. Ta đoán chắc đêm nay Hồng Hạnh cô nương sẽ đi ứng cứu bốn vị cô nương Xuân Hạ Thu Đông! Đêm nay chúng ta đuổi theo đến đó, ắt hẳn sẽ gặp được, chậc chậc…như thế này thì hai người các ngươi một cặp uyên ương chẳng phải lại có thể làm trò uyên ương nghịch nước thêm lần nữa sao?

- Đạo huynh, tất cả trông cậy vào huynh!

Trần Tiểu Cửu chắp tay nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.