Hậu Ái

Chương 16




Editor: Nguyetmai

Lâu đài Nurmengard.

"Mặc dù hơi lòe loẹt một chút nhưng xét về mùi vị thì cũng miễn cưỡng chấp nhận được."

Grindelwald chậm rãi dùng dĩa cho miếng khoai tây viên thịt muối cuối cùng vào miệng, cắn cái vỏ ngoài giòn tan ra, để mặc cho hương thơm của pho mát lan khắp khoang miệng. Đôi mắt lão hơi nhắm lại, cảm nhận bột khoai tây mềm tan vào đầu lưỡi.

Lão khẽ gật đầu, ngoài ra thì không khen ngợi và đánh giá gì nữa.

Nói chính xác ra thì cách làm này của Alina hẳn phải quy về một loại biến tướng của "Khoai tây viên pho mát nhân tương", là món ăn kiểu Tây kinh điển thường gặp trong các bữa tiệc.

Nếu Grindelwald không nhớ lầm thì cách làm hoàn chỉnh hẳn là: Phủ bột khoai tây lên thịt muối, trộn vào trứng sống và bột chiên xù, chiên đến khi lớp vỏ ngoài xốp giòn, bên trong vẫn là pho mát, sau đó kèm thêm những đồ chấm như sốt cà chua, tương ớt ngọt và bắt đầu thưởng thức.

Còn cải bắp xào vốn có chút khuyết điểm đó thì càng không đáng nhắc tới, từ việc xử lý nguyên liệu nấu ăn đến quy trình nấu nướng đều rất qua loa, tốt hơn một chút so với "thức ăn cho heo" mà lão già câm điếc kia làm mà thôi.

Bánh mì hương tỏi không sử dụng lò nướng vốn đã nhạt mùi hơn rất nhiều rồi, điều chán nhất là cô nhóc vụng về này còn làm cháy một phần, nếu không có tác dụng của đám "cần thơm Hogwarts" đó thì thậm chí những miếng bánh mì nướng này còn không ngon bằng bánh mì mà Grindelwald tự "nướng" bằng tay.

Rất hiển nhiên, dù đã bị nhốt trên tòa tháp cao những bốn mươi sáu năm nhưng việc Alina muốn làm Grindelwald giật mình bằng những món ăn kiểu Tây không phải sở trường của cô thì vẫn không hợp lí cho lắm.

Mãi đến khi ăn xong tất cả đồ ăn trong đĩa, Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất vẫn giữ nguyên cái nhịp điệu ăn cơm nhã nhặn cổ lỗ sĩ ấy, khiến cô bé Alina chờ xem kịch vui nãy giờ không khỏi thất vọng.

"Rồi, ăn hết rồi đấy. Bây giờ nói cho ta biết sao tự nhiên cháu lại học được cách thi triển pháp thuật không dùng đũa phép rồi chứ?"

Grindelwald buông dụng cụ ăn uống trong tay xuống, xếp ngay ngắn những cái đĩa trên bàn lại một cách ung dung. Lão nhìn sang cô bé tóc bạch kim trước mặt bằng ánh mắt hứng thú, quay trở lại đề tài lúc trước một lần nữa.

Lão có thể chắc chắn một điều là trước khi tới Nurmengard, Alina không biết thi triển pháp thuật không đũa phép.

Đối với hầu hết phù thủy, nhất là những người chưa trải qua chiến tranh phù thủy quy mô lớn, có thể thi triển thần chú bằng đũa phép một cách thuần thục và tìm được một công việc ra hồn ở thế giới pháp thuật đã là đủ rồi.

Trong thế giới pháp thuật, thi triển pháp thuật không đũa phép và thi triển phép thuật vô thanh như thể thuyết tương đối trong thế giới phi pháp thuật vậy – tuy rằng hầu hết những người từng được học lên cao đều có thể nói được vài câu, nhưng chỉ giới hạn ở việc biết tên và một số khái niệm cơ bản.

Ngoại trừ Grindelwald – người tự nguyện bị nhốt trong lâu đài Nurmengard, gần như không có phù thủy thứ hai nào sẽ lãng phí thời gian dài như vậy để nghiên cứu thi triển pháp thuật không đũa phép chẳng có kết quả hay ho gì ấy cả.

Bởi vậy, nếu Alina từng thể hiện ra thiên phú này trong trường học Hogwarts, thế thì với tính cách của Albus, lúc thử thuyết phục Grindelwald dạy bảo cô bé, chắc chắn cụ sẽ không bỏ qua chuyện này.

Thế nên nếu phỏng đoán thì thời gian mà Alina nắm giữ kỹ năng thi triển pháp thuật không đũa phép chỉ là một tiếng kể từ khi nhìn thấy Grindelwald "nướng khoai tây bằng tay" đến khi cô bé hoàn thành hết tất cả những món ăn này.

Rất hiển nhiên, cô bé lai Veela này đã tự suy nghĩ đến một lý luận thi triển pháp thuật không đũa khác thường nào đó, tuy rằng không cần nghĩ cũng biết chắc chắn lý luận đó sẽ ngây thơ đến mức buồn cười và chứa đầy những lỗ hổng…

Thế nhưng, đối với người đang gặp chướng ngại không thể vượt qua được như Grindelwald, đúng lúc này lão đang cần những tư duy không bị ràng buộc bởi những giáo dục thông thường như thế, đứng trên một góc độ hoàn toàn mới để chỉ ra một mạch suy nghĩ mới về pháp thuật.

Alina nhìn Grindelwald, lão đã ăn sạch nhẵn từng cái đĩa một rồi, đã vậy còn cố tình tỏ ra chê bai, cô cười thầm trong lòng – cô chuẩn bị phần ăn cho hai người cơ mà, chẳng phải là ăn hết rồi đấy thôi.

Thế nên, cái bệnh kiêu ngạo này phải trị.

Bởi vậy, trước khi trả lời câu hỏi của Grindelwald, đầu tiên cô phải khiến lão đặt vị trí của hai người ngang hàng với nhau, không để lão cứ nói chuyện với cô theo kiểu của cao nhân như vậy nữa. Phải biết rằng, thời đại đã thay đổi rồi, bây giờ không còn là thế giới thuộc về Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất khi xưa nữa.

"Chắc ông hiểu lầm một chuyện rồi, cháu không phải người hầu của ông, cũng không phải người hâm mộ ông."

Grindelwald đã ăn uống no nê, sắc mặt lão không tệ, Alina mỉm cười:

"Sau khi được hưởng thành quả lao động của người khác, lễ nghi và sự tôn trọng cơ bản của ông đâu, lời cảm ơn của ông đâu? Giáo sư Dumbledore nói với cháu rằng trước kia ông là một phù thủy rất phong độ… Đương nhiên, có thể đó chỉ là trước kia."

Kể từ khi đánh nhau với Grindelwald, trong lòng Alina, cảm giác bí ẩn của vị phù thủy hắc ám này giảm mạnh, đối mặt với Dumbledore thì cô còn hơi sợ sệt, nhưng đối mặt với lão Grindelwald có thể đánh nhau với cô thì cô không cảm thấy có chút áp lực tâm lí nào cả.

"Cảm ơn, vất vả rồi."

Khuôn mặt của Grindelwald hơi nhăn lại, lão nói mà không tình nguyện cho lắm.

Tục ngữ nói, ăn của người ta thì phải biết điều, dù ở bối cảnh văn hóa nào thì chuyện này cũng là lẽ đương nhiên. Là một con người phong độ có giáo dưỡng, Grindelwald không làm được cái hành vi thiếu tố chất là lật mặt không chịu thừa nhận đó.

Chỉ có điều, cách thức biểu đạt sự cảm ơn mà Grindelwald thường sử dụng không phải là dùng ngôn ngữ để thể hiện ra, ít nhiều gì thì việc bị người ta yêu cầu như vậy vẫn làm lão khó chịu, nhất là đối với cô nhóc xảo quyệt này.

"Vậy bây giờ cháu đã…"

Grindelwald khựng lại một chút rồi nhìn về phía Alina.

"Chỉ cảm ơn thôi sao? Chẳng lẽ ông không có lời bình nào về những món ăn ngon miệng này à? Ông thấy nó thế nào so với thức ăn ở những lâu đài mà ông từng tới? Chúng gợi lên những kí ức tốt đẹp gì cho ông?"

Không đợi Grindelwald nói hết, Alina đã hớn hở híp mắt lại, cô ngắt lời lão cực nhanh, khởi động cuộc tiến công lần hai.

Lọn tóc dựng thẳng trên đầu cô bé cứ đung đưa trái phải, khuôn mặt xinh đẹp hơi ngước lên, biểu cảm ngây thơ như thể đang nói "mau khen ngợi cháu đi, mau khen ngợi cháu đi".

"…"

Grindelwald hít sâu một hơi, nhìn cô bé đang phổng mũi này, lão nhếch đôi lông mày lên – có lẽ lão nên thử đổi một cách khác để cô nhóc tự tin quá đà về tài nấu nướng của mình này bớt đi một chút.

Nhớ lại những món ăn mà mình đã từng thưởng thức trong những năm đó, khuôn mặt Grindelwald hiện lên nét hồi tưởng, lão bĩu môi chê bai:

"Ngoại trừ bánh mì nướng cháy, rau không rửa, khoai tây piano thái không đều, khoai tây viên pho mát không có nước chấm và quá ít thì còn lại cũng không tệ. Tuy rằng quên không thêm trứng gà, nhưng đó cũng không phải lỗi của cháu."

"Hồi ức tốt đẹp thì đúng là có nhiều lắm, ta nhớ lúc mà thế lực của mình bao phủ cả Italy và Pháp, tay nghề của đám gia tinh mà ta bắt được chỉ hơn cháu khoảng bảy, tám lần mà thôi. Đương nhiên, đó là bởi vì chúng biết pháp thuật, một cái búng tay đã bằng với một tiếng đồng hồ loay hoay của những phù thủy vụng về như cháu rồi."

"Còn về bữa tiếp theo, thịt bò hầm Hungary, pizza pho mát Sarah, mì tương thịt của Bronn… Ừm, đương nhiên nếu có chân giò nướng vị Bavaria là tuyệt nhất."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.