Hạt Mưa Ngày Ấy

Chương 79: Chương cuối




Editor: Wave Literature

Chưa đến rạng sáng, trong thiên địa chỉ có ánh sáng mơ hồ xuất hiện, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, chỉ có gió mát nhẹ nhàng lướt qua.

Ngay lúc này, lại có một người di chuyển như tiên nhân thuận gió ngự kiếm, chắp tay sau lưng, tự do nhàn nhã đi lại trong nơi đầy rẫy nguy hiểm như Uyên Sơn.

Trương Tông Khẩu mặc áo choàng màu xanh, chân đạp gió mát, mũi chân nhích một chút là có thể đi được một trăm dặm.

Cơ thể hắn bồng bềnh, giống như có thể mọc cánh thành tiên.

Cây cối núi cao, sông ngòi sơn cốc, đều bị hắn đi qua, một đường đi tới, rất nhẹ nhàng thư thả.

Hắn tinh thông thuật dưỡng nhan, mặc dù tuổi đã cao, nhưng mặt mũi như ngọc, da thịt căng bóng, không kém thanh niên.

Phong độ khí chất của hắn, lại hơn thanh niên nhiều!

Cũng khó trách, vậy mới có thể thu hút được nhiều hoa thơm cỏ lạ, ngay cả đệ nhất mỹ nhân của Uyên Sơn đều rơi vào trong lòng của hắn.

"Coong..."

Tiếng đàn du dương, chẳng biết đã bay vào trong tai của hắn từ khi nào.

Âm thanh như gió mát, như suối chảy, thổi qua núi rừng, u cốc, chảy qua nham thạch, cành khô, rất tự nhiên chui vào trong lòng người khác.

Trương Tông Khẩu dừng bước, nghe kỹ tiếng đàn này, không khỏi nhướng mày một cái, đôi mắt lộ ra nét cười.

Hắn nhìn hướng âm thanh bay tới, lần nữa cất bước, thân pháp không nhanh không chậm, dường như đã trầm mê vào trong tiếng đàn này.

Tiếng đàn du dương, giống như tiếng suối chảy róc rách, thư thả, uốn lượn từ phương xa truyền tới.

Trong tiếng đàn phiêu lãng, đại thụ cúi đầu, mãnh thú híp mắt, thậm chí tiếng gió cũng dần biến thành thư thả.

Âm thanh này uyển chuyển liên miên, càng ngày càng nhỏ, nhỏ tới mức không còn tiếng động, nhưng vẫn còn quanh quẩn trong tai.

Một thời gian sau.

"Coong..."

Tiếng đàn lại tiếp tục xuất hiện, như vừa rơi vào trong vực sâu, hùng vĩ, bén nhọn, nhưng trong tay người gảy cầm, lại không hiện ra một chút đột ngột nào.

Từng luồng gió gào thét bay tới, cây cối nghiêng ngả, núi đá nổ tung.

Tiếng đàn coong coong, không có chút tà âm, giờ phút này, lại lộ ra cảm giác thê lương.

Trong rừng sâu,

Tiếng gió xao động, cây cối rung mạnh, những con mãnh thú vừa đè sự hung tính xuống lại càng nhảy ra khói sào huyệt, ngửa mặt rống to.

Tiếng nổ vang lên, không ngừng, không ép được vang lên trời, nhập vào tiếng đàn.

"Bộp bộp... Bộp bộp..."

Tiếng vỗ tay thanh thúy, vang lên từ trên đỉnh núi, cũng làm cho tiếng đàn kia biến mất.

"Đàn rất hay! Âm thanh rất tốt! Rất tốt!"

Trương Tông Khẩu liên tục khen ba tiếng, thở dài một hơi: "Trương mỗ may mắn, có thể nghe được tiếng đàn này. Chỉ tiếc, nghe được tiếng đàn này, làm sao có thể nghe được những đàn ca trần tục kia?"

"Trương Tông chủ?"

Giọng nói của Tôn Hằng bay tới từ trên đỉnh núi Vạn Xà Quật: "Ngày đại hỉ của tông chủ gần tới, lại bỏ lại giai nhân, tới nơi dã ngoại hoang vu của ta?"

"Dã ngoại hoang vu?"

Trương Tông Khẩu nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Lời ấy sai rồi, trong Uyên Sơn, coi như là Vọng Uyên Sơn của ta, cũng không tiêu dao tự tại bằng nơi này của Tôn huynh đệ, nói là linh địa cũng không thua kém chút nào."

"A..."

Tôn Hằng ấn dây đàn xuống, nói: "Tuy nói như thế, sợ là Trương tông chủ cũng không nỡ bỏ Vọng Uyên Sơn, tìm nơi linh địa như này à?"

"Không sai!"

Trương Tông Khẩu gật đầu: "Cả đời Trương mỗ, chỉ cầu công danh lợi lộc, có mỹ nhân làm bạn, võ đạo chỉ là công cụ, chứ không phải mục đích, nói ta bỏ ồn ào náo động, làm một người thế ngoại rảnh rỗi như Tôn huynh, đúng là ta không bỏ nổi."

Tôn Hằng khẽ gật đầu: "Trương tông chủ quả là một người thẳng thắn."

"Ha ha..."

Trương Tông Khẩu ngửa mặt cười, nói: "Lời này, ta xem như lời khen ngợi của Tôn huynh đệ với ta vậy."

Hai người cách nhau chừng một dặm, cách xa như vậy, giọng nói lại không lớn, nhưng sóng âm bay tới, lại như đang gần trong gang tấc.

Mà so với thực lực của bọn hắn, một dặm, chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

"Trương Tông Chủ nhất thống Uyên Sơn, là chuyện mà mấy năm năm trước còn chưa có, đứng trên đỉnh phong, còn có giai nhân làm bạn, nghĩ cũng không uổng đời này."

Tôn Hằng nhìn người tới, trầm giọng nói, sắc mặt trở nên trịnh trọng.

Lúc này trên người Trương Tông Khẩu đã đạt tới cảnh giới viên mãn, thông thấu trong suốt, còn thuần túy hơn một số người tu pháp, hiển nhiên thực lực của hắn đã tăng mạnh.

Mặc dù người này truy cầu quyền thế, mỹ nhân, lại không che dấu dục vọng của bản thân, lấy được nhiều, thần hồn sẽ càng mạnh.

Năm đó hắn ở Uyên Sơn, bị Sở Thiên Cơ đè xuống, trong lòng không đạt tới cảnh giới viên mãn, lúc này đã trở thành Uyên Sơn đệ nhất, bất luận là thân phận địa vị, hay thực lực, đã đạt tới đỉnh phong!

Lúc này, sợ Sở Thiên Cơ còn hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không phải là đối thủ của hắn.

Theo Tôn Hằng thấy, chỉ có vị Thiên Đao Môn môn chủ Tưởng Mạc Nhiên, mới có thể ép được hắn một chút.

"Đúng thật!"

Trương Tông Khẩu nghe vậy gật đầu, nói: "Có điều, trong Uyên Sơn, lại có một người không đồng chính kiến như Tôn huynh đệ, khiến cho lòng ta hơi khó chịu."

"Coong..."

Dưới lòng bàn tay của Tôn Hằng, cây cổ cầm kia rung lên, phát ra âm thanh coong coong sát phạt.

"Uyên Sơn lớn như vậy, mà Trương tông chủ không cho Tôn mỗ một chỗ cắm dùi, không phải quá mức bá đạo sao?"

Trương Tông Khẩu chắp tay sau lưng, giọng nói thư thả: "Cũng không phải không cho Tôn huynh đệ, mà thật ra ngươi quá giống Sở Thiên Cơ!"

"Giống?"

Tôn Hằng mở miệng: "Giống thế nào?"

"Sự truy cầu võ đạo!"

Trương Tông Khẩu khẽ ngẩng đầu, như rơi vào trong hồi ức, khoan thai nói: "Năm đó ta từng hỏi Sở Thiên Cơ, rõ ràng làm ngươi không có tâm muốn xưng vương tranh bá, tại sao lại lập ra Võ Minh?"

"Hắn nói, vì hắn cần ngoại lực trợ giúp, cho nên mới sáng lập Võ Minh, đặt nền móng cho võ đạo. Về sau hắn bị ta khuyên rời đi, cũng bởi vì hắn đã vô duyên với con đường võ đạo phía trước, tâm đã chết."

"Mà Tôn huynh đệ, không ham sắc đẹp, tiền tài, danh lợi, lẻ loi một mình trong nơi thâm sơn này, không phải vì muốn truy cầu đỉnh cao của võ đạo sao?"

"Thì ra là như thế!"

Tôn Hằng gật đầu, nói: "Xem ra Trương tông chủ sợ ta bắt chước Sở Thiên Cơ, vì truy cầu võ đạo, mà lập ra thêm một cái Võ Minh?"

"Không sai!"

Trương Tông Khẩu gật đầu.

Hắn cũng không lo lắng suông, võ nghệ càng cao, càng khó đột phá.

Đến cảnh giới nhất định, là chỉ cần lắng đọng xuống, sử dụng các loại vật tư để trương trợ đột phá.

Tuổi của Tôn Hằng không lớn lắm, nếu như hắn suy nghĩ cho sau này, thì việc hắn sáng lập một thế lực, cũng là bình thường!

Có điều, Trương Tông Khẩu lại đánh giá thấp thực lực và tiềm lực của Tôn Hằng.

Lúc này hắn chỉ cách tiên thiên viên mãn một bước nhỏ, sớm đã không cần dùng tới ngoại vật.

Còn về phần đột phá võ đạo tông sư, vì nó mà hao tốn mấy chục năm sáng lập thế lực, còn không bằng Tôn Hằng tự mình đi kiếm!

"Xem ra."

Tôn Hằng than khẽ, nói: "Trương Tông chủ không muốn buông tha ta rồi?"

Giọng nói của hắn bình tĩnh như trước, nhưng ý lạnh, sát cơ, đã nhập vào trong đó.

"Vốn là như thế."

Ai ngờ, Trương Tông Khẩu đột nhiên thay đổi khẩu khí, nói: "Khi nhìn thấy Tôn huynh, ta mới biết võ nghệ của Tôn huynh vượt xa sự tưởng tượng của người khác, càng có con rắn khổng lồ kia trợ giúp, Trương mỗ không chắc chắn có thể đánh thắng."

"Nếu như mang cả Cửu Ấn Tông đánh hội đồng, thì thắng cũng không oai, hư mất uy tín vừa lập."

"A!"

Tôn Hằng mở miệng: "Vậy không biết Trương tông chủ, muốn xử lý như thế nào?"

Với một người truy cầu công danh lợi lộc như hắn, rất quý mạng sống của mình, trừ khi nắm chắc, bằng không tuyệt đối không động thủ. Nhưng nếu muốn đuổi hắn đi, cũng không đơn giản."

"Không bằng, Tôn huynh đệ rời khỏi Uyên Sơn nhỉ?"

Trương Tông Khẩu mở miệng: "Ta thấy Cấm Linh Hoàn trên tay của Tôn huynh đệ đã biết mất, có thể rời khỏi Uyên Sơn."

Dừng một chút, hắn mới tiếp tục nói: "Đương nhiên, để cám ơn, ta sẽ đưa lễ vật khiến ngươi hài lòng."

"Rời khỏi Uyên Sơn?"

Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu: "Trong thiên hạ, còn nơi nào thích hợp với người tập võ chúng ta hơn Uyên Sơn? Đâu có thể khiến cho triều đình hao tốn vật tư, luyện đan dược cho người tập võ sử dụng?"

"Xem ra Tôn huynh đệ không muốn đi."

Trương Tông Khẩu vừa hỏi dò, thấy Tôn Hằng không đồng ý, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn lập tức vung tay, một bức thư đã xé gió, bay thẳng tới người Tôn Hằng.

"Nếu như cộng thêm vật này thì sao?"

"Vù!"

Uy thế của bức thư này kinh người, nhưng với Tôn Hằng thì không coi là đâu, hắn lập tức giơ tay, nhẹ nhàng ngăn lại.

Nhục thể của hắn, đã không sợ bức thư này có độc, nên cứ thản nhiên giơ lên trước mặt.

Một lát sau, sắc mặt Tôn Hằng đã trở nên âm trầm, nhìn về phía Trương Tông Khẩu.

"Chặn giết Lương Quốc hoàng tử, ban thưởng Trúc Cơ Đan?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.