Hạt Mưa Ngày Ấy

Chương 50




Editor: Waveliterature Vietnam

Nếu thật sự có người không cố tình giấu diếm sự thật thì người này chỉ có thể là Tiêu Hàn, cũng chỉ có anh ta, chỉ anh ta mới có năng lực khống chế toàn bộ.

Hơn nữa, cũng chỉ anh ta mới có động cơ.

Thực ra Lam Thiên Vũ đã chia tay với Dạ Diễm, cũng quyết định thoát khỏi bóng ma trước đây, về tin tức của Dạ Diễm, cô cố gắng khiến bản thân bình tĩnh đối mặt, nhưng Tiêu Hàn càng cố ý che giấu như vậy, trong lòng cô càng lo lắng, vẫn cảm thấy chuyện xảy ra không hề nhỏ, cô nhất định phải biết được.......

Nhưng trong tình cảnh hiện tại, Lam Thiên Vũ không thể liên lạc với bên ngoài, nếu trực tiếp hỏi Tiêu Hàn, anh ta chắc chắn không nói cho cô đáp án chính xác.

Chỉ có thể chờ, chờ cơ hội.......

Lam Thiên Vũ thở dài một hơi, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, cô mở vòi hoa sen chuẩn bị tắm rửa, lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng ------

Nếu tất cả đều do Tiêu Hàn không chế, Thẩm Hân sao lại như vậy? Chẳng lẽ cô ta cũng giống Kiều Tinh, đều là những quân cờ đáng thương?

Không, Thẩm Hân không giống Kiều Tinh, lúc trước Dạ Diễm lợi dụng Kiều Tinh khống chế Lam Thiên Vũ, Kiều Tinh vốn không được lựa chọn con đường sống;

Nhưng hiện tại Thẩm Hân đang rất tỉnh táo, cô ta nghĩ gì làm nấy, không ai có thể ép buộc.

Chẳng lẽ...... Cô ta tự nguyện trợ giúp Tiêu Hàn??

Nghĩ đến đây, Lam Thiên Vũ không khỏi rùng mình, cô vẫn biết Thẩm Hân thích Tiêu Hàn, từ hồi còn đi học đã thầm mến anh ta, nhưng tâm tư Tiêu Hàn chưa bao giờ đặt trên người cô ta, ngay cả một con mắt cũng không nhìn qua, cô ta chỉ đành đem phần tình cảm kia đặt ở đáy lòng, cho nên Lam Thiên Vũ cũng không xảy ra chuyện gì.

Bây giờ nghĩ lại, nếu Trầm Hân vì Tiêu Hàn mà lừa gạt Lam Thiên Vũ, vậy thật sự rất đáng sợ.

Tình bạn bè của các cô tính là gì?

Sự tin tưởng của Lam Thiên Vũ với cô ta tính là gì????

Lam Thiên Vũ không dám nghĩ tiếp, cô vốc nước lạnh gột rửa khuôn mặt, nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh, bình tĩnh.......

Cô phải biết rõ chân tướng, không thể bị người ta lừa như vậy...

******

Ba giờ sáng, trời tối đen, tất cả mọi người còn đang ngủ.

Trong biệt thự yên tĩnh chỉ có vài ánh đèn mờ mờ.

Lam Thiên Vũ ôm gối ngồi trên tấm thảm cạnh cửa, dường như sắp ngủ gật, mãi đến khi bên ngoài phát ra tiếng mở cửa khe khẽ, cô bỗng bừng tỉnh, tập trung lắng nghe tiếng động bên ngoài, đợi một lúc, quả nhiên phòng sát vách có tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng.

Tiếng mở cực nhỏ, nếu không phải bây giờ là ban đêm yên tĩnh, nếu Lam Thiên Vũ không sớm chuẩn bị, căn bản không thể phát hiện.

Tiêu Hàn từ phòng mình đi ra, cảnh giác nhìn sang phòng Lam Thiên Vũ, yên lặng đi xuống lầu, Lam Thiên Vũ nhìn chằm chằm khe hở phía dưới cửa phòng, nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng bên ngoài, đoán chắc anh ta đang đi tới phòng bệnh.......

Cô không lập tức đuổi theo, mà tiếp tục chờ đợi, nhìn đồng hồ dạ quang trên tường, tính chờ mười phút sau mới đi xuống.

**

Tiêu Hàn vừa đẩy cửa phòng bệnh, Thẩm Hân đã cấp tốc kéo anh ta vào, nâng khuôn mặt anh ta, nhiệt tình hôn lên......

Nhiệt tình của Tiêu Hàn trong nháy mắt bị khơi mào, mãnh liệt hôn lại cô ta.

Chân Thẩm Hân chẳng giống như bị gãy, chỉ hơi trẹo một chút, ngay cả đầu cô ta cũng chỉ bị thương ngoài da.

Cô ta lừa Lam Thiên Vũ, vì Tiêu Hàn, điều gì cô ta cũng có thể làm, thậm chí là bán đứng bạn bè.

Hơn nữa, hai người bọn họ sớm đã ở bên nhau, từ khi Lam Thiên Vũ lựa chọn Dạ Diễm, Thẩm Hân chính là liều thuốc chữa của Tiêu Hàn, mỗi khi Tiêu Hàn khổ sở vì Lam Thiên Vũ, cô ta lại dùng thân thể này để an ủi anh ta.

Đây là phương pháp anh ta thích nhất, cũng là phương pháp chữa trị có hiệu quả nhất...

- ------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.