Hạt Mưa Ngày Ấy

Chương 36




Trong một sơn cốc cách Thủy Lam Thành vạn dặm.

Dương Khai đặt người trung niên và Thủy Linh xuống, ba người đưa mắt nhìn nhau, trong một chốc không nói gì, sắc mặt nặng nề.

Thủy Linh vẫn còn hơi yếu, vừa bị thần thức của một Cốc tộc đánh trúng, sinh ra thương thế. Người trung niên đó vội vàng lấy ra ít đan dược từ túi Càn Khôn của mình cho Thủy Linh uống.

Nhìn nàng bắt đầu ngồi dậy hồi phục, lão mới dần yên tâm lại, nhìn sang Dương Khai, nghiêm mặt chắp tay: - Đa tạ ơn cứu mạng của tiểu huynh đệ, tại hạ vô cùng cảm kích!

- Khách khí rồi. Dương Khai gật đầu. - Chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi.

- Tiểu huynh đệ có quen biết Linh nhi? Lão ngờ vực nhìn Dương Khai.

Dương Khai cười nhạt, không đáp mà hỏi vặn lại: - Vị đây là Điện chủ Thủy Thần Điện, Thủy Vân đúng không?

- Đúng vậy! Thủy Vân gật đầu. - Tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?

- Cha, hắn chính là tên Dương Khai mà con đã kể với cha đó! Thủy Linh chen vào.

Thủy Vân giật mình, ngạc nhiên nhìn Dương Khai, thốt lên: - Thất kính, thất kính, thì ra là Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa, Thủy mỗ có mắt không tròng!

Khi đã biết thân phận của Dương Khai, Thủy Vân lập tức thay đổi cách xưng hô.

Hiện giờ ở đại lục, không một ai dám khinh khi chủ nhân của Cửu Thiên Thánh Địa cả!

Còn về việc Dương Khai có thể nhận ra thân phận của lão thì cũng rất đơn giản. Thủy Thần Điện chỉ có một Nhập Thánh Cảnh, đó là Điện chủ Thủy Vân, cộng thêm việc lão quan tâm đến Thủy Linh như vậy, Dương Khai đoán ra được thân phận lão cũng dễ hiểu.

- Dương Khai, sao ngươi lại ở đây? Thủy Linh vừa hồi phục, vừa hỏi hắn.

- Đi ngang qua. Dương Khai nhíu mày, trầm giọng nói: - Bọn Cốt tộc ở Thủy Lam Thành từ đâu đến vậy?

- Cốt tộc? Thủy Vân ngẩn ra.

- Chính là đám hài cốt có thể hấp thụ tinh hoa huyết nhục đó!

- Dương Thánh chủ biết về chúng? Thủy Vân kinh ngạc, liền hỏi.

Dương Khai lắc đầu: - Không biết nhiều mấy, có điều trước đây ta đã từng nhìn thấy, hơn nữa gần đây cũng có gặp, Thủy tiền bối biết chúng từ đâu tới không?

Thủy Vân thần sắc ảm đạm, thở dài: - Bọn ta cũng chẳng rõ rốt cuộc chúng từ đâu tới. Một năm trước, có một tảng băng sơn gần tan chảy xuôi đến gần Thủy Thần Điện, các đệ tử phát hiện bên trong có một bộ hài cốt, trong lúc hiếu kỳ đã lấy nó ra, nhưng không tìm được thứ gì có giá trị. Vốn dĩ trước giờ vẫn yên ổn, nhưng đến mấy tháng trước, chẳng biết tại sao mà bộ hài cốt đó bỗng dưng sống dậy...

Thủy Vân kể lại sơ qua, Dương Khai im lặng lắng nghe.

Lúc này hắn mới biết, sau khi Cốt tộc đó sống lại, đã đại sát tứ phương ở Thủy Thần Điện, hấp thụ tinh hoa máu thịt của các nạn nhân, công lực tăng lên nhanh chóng. Đến khi Thủy Vân phát hiện ra, liên hợp tất cả cao thủ của Thủy Thần Điện, trả cái giá là mười mấy người tử thương, mới giam nó lại được.

Nhưng bất luận dùng cách gì, họ cũng không giết được tên Cốt tộc đó, cuối cùng đánh hỏa thiêu nó.

Cách này hóa ra lại hữu dụng, khiến nó chết đi hoàn toàn.

Yên ổn chưa được mấy tháng thì cách đây vài ngày, xung quanh Thủy Thần Điện chẳng biết từ đâu ra có rất nhiều hài cốt khủng khiếp xuất hiện, cả Thủy Thần Điện rơi vào tay giặc trong nháy mắt.

- Lũ hài cốt đó... Ừm, lũ Cốt tộc đó rất mạnh, chúng có rất nhiều cao thủ Nhập Thánh Cảnh, kém nhất cũng là Siêu Phàm Cảnh, hoàn toàn không có Thần Du Cảnh. Hơn nữa sau khi giết người, chúng còn có thể hấp thụ tinh hoa huyết nhục của người chết, dùng để hồi phục sức lực, đắp nặn nên nhục thể cho chính chúng. Hai nghìn đệ tử Thủy Thần Điện ta bị đồ sát chỉ trong một đêm, mười mấy hòn đảo xung quanh thất thủ... Thủy Thần Điện bị hủy trong một ngày! Thủy Vân thần sắc đầy đau đớn. - Người trốn thoát được không nhiều, Vu mỗ vô năng, chỉ có thể đưa Linh nhi rời bỏ chư đảo, đến Thủy Lam Thành, nào ngờ có mấy tên Cốt tộc truy sát đến tận đây, liên lụy Thủy Lam Thành sinh linh đồ thán!

- Cha, đó không phải là lỗi của cha!

Thủy Linh an ủi.

- Nhưng Thủy Thần Điện lại bị hủy trong tay ta. Thủy Vân đau khổ tột cùng.

- Có thể chúng đến từ thế giới Băng Xuyên. Sắc mặt Dương Khai đầy u ám.

- Thế giới Băng Xuyên? Thủy Vân ngạc nhiên nhìn hắn.

- Phía Băng Tông! Dương Khai bỗng rùng mình. - Trong mấy tháng qua, Thủy Thần Điện có tiếp xúc gì với Băng Tông không? Tình hình bên đó thế nào?

- Lần giao dịch gần đây nhất là cách đây mấy tháng, ngay vài ngày trước khi bộ hài cốt đó sống lại... Thủy Vân đáp.

- Hai người ở đây khôi phục, ta đi xem thế nào. Dương Khai nói xong liền lấy Phi Thiên Toa ra, định rời đi.

- Dương Khai, đừng đi! Thủy Linh vội gọi hắn. - Bọn chúng rất mạnh, một mình ngươi đi nguy hiểm lắm.

- Phải đó, chúng tuy không đông, nhưng cao thủ Nhập Thánh Cảnh lại không ít, hơn nữa sau khi giết người, chúng còn có thể khôi phục sức mạnh, Dương Thánh chủ đi như vậy lành ít dữ nhiều đó.

- Không sao cả, ta chỉ đi xem thử tình hình, nếu hai người thấy có gì nguy hiểm thì cứ rời khỏi đây, ta sẽ nghĩ cách tìm hai người. Dương Khai vội dặn dò vài câu, rồi biến mất tăm.

Hai cha con Thủy Vân muốn ngăn cản, nhưng lại lực bất tòng tâm.

- Mong hắn bình an vô sự. Thủy Vân thở dài nặng nề. Trước mặt đám hài cốt khủng khiếp đó, Điện chủ Thủy Thần Điện là lão căn bản không có chút sức phản kháng, lần này nếu không nhanh chân, thì đến lão và Thủy Linh cũng đều gặp họa rồi.

Nghĩ lại vẫn còn rùng mình.

Thanh quang vụt lướt qua, Dương Khai lao băng băng về phía Thủy Thần Điện.

Cốt tộc xuất hiện quy mô lớn tại Thủy Thần Điện, chiếm cứ chư đảo của Thủy Thần Điện, đồ sát hai nghìn đệ tử, như vậy không thể nào có chuyện chúng vô duyên vô cớ xuất hiện được.

Nếu Dương Khai đoán không lầm, lũ Cốt tộc này hẳn là đến từ Băng Tông.

Băng Tông luôn trấn thủ ở thế giới Băng Xuyên, chính là để đề phòng Cốt tộc xuất thế. Trước đây Dương Khai chưa nghĩ kỹ qua, giờ ngẫm lại, người phía Băng Tông chắc chắn biết việc Cốt tộc không hề tử tuyệt, mà ẩn nấp bên dưới Băng Xuyên, nên họ vẫn luôn ở lại đây.

Có điều e là họ cũng không biết rốt cuộc Cốt tộc ẩn nấp nơi nào, lúc lũ Cốt tộc này chưa khôi phục, chúng chẳng khác gì người chết, rất khó phát giác ra.

Nhưng hiện tại, một số lượng lớn tộc nhân Cốt tộc đã xuất hiện ở Thủy Thần Điện, tình hình phía Băng Tông thật sự đáng lo.

Tô Nhan vẫn còn đang ở Băng Tông, Dương Khai sao có thể không sốt ruột?

Chẳng mấy chốc sau, Dương Khai đã quay lại Thủy Lam Thành.

Tòa thành này giờ đây rặt một mùi tử khí, không có một dấu hiệu của người sống, cả mấy tên Cốt tộc đó cũng chẳng biết đã đi đâu, thậm chí đến thi thể của những người đã chết cũng biết mất sạch sẽ.

Những thứ còn lại ở Thủy Lam Thành chỉ là tường xiêu vách đổ và mặt đất đầy máu.

Lướt qua Thủy Lam Thành, Dương Khai lập tức đã đến Thủy Thần Điện, đứng giữa không trung.

Từng luồng khí tức mạnh đến mức khó nhằn đang lan tràn từ bên dưới.

Dương Khai sởn cả tóc gáy, thả thần niệm ra, lặng lẽ cảm nhận, ngay sau đó đột nhiên biến sắc.

Bên dưới có ít nhất mấy chục Nhập Thánh Cảnh, Siêu Phàm Cảnh phải trên trăm tên, trong đó không thiếu Nhập Thánh tam tầng cảnh. Lực lượng khổng lồ thế này, bất cả tông môn nào trong thiên hạ cũng không thể chống đỡ nổi. Có thể nói, nếu chúng muốn xưng bá Thông Huyền đại lục thì chỉ dễ như trở bàn tay.

Thiên biến thật rồi!

Trước đó vài ngày, lời của Sở Lăng Tiêu còn văng vẳng bên tai, giờ đây cũng đã ứng nghiệm.

Tốc độ của Dương Khai rất nhanh, hắn lướt qua, không có ý định xuống gặp lũ Cốt tộc đó.

Nào ngờ, khi thanh quang vụt qua, mấy tên Cốt tộc công lực mạnh nhất bên dưới đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Khai rời đi.

- Tinh Toa!

Một gã trung niên mắt xanh biếc hai tay gác đằng sau, trầm giọng quát, ánh mắt trào dâng sự mừng rỡ.

Tên Cốt tộc này hoàn toàn khác với tên mà Dương Khai từng gặp trước đây, y đã có nhục thể của chính mình, nhìn qua không khác gì người thường, sắc mặt hồng hào, nội thể tản mác sinh khí cực mạnh, duy chỉ có cặp mắt đó là mang một màu xanh biếc ghê tởm.

- Đại nhân, đó chính là Tinh Toa chúng ta vừa nhìn thấy ở tòa thành đó, có cần đi cướp đó về không?

Gã trung niên lắc đầu: - Tinh Toa tốc độ quá nhanh, không đuổi kịp được, nghĩ cách dò la lai lịch của tên đó đi.

- Vâng!

- Trông có vẻ như hắn đang đi về phía Băng Xuyên... Hắn đến đó làm gì? Và có quan hệ gì với lũ người đó? Y nhíu chặt mày, đăm chiêu suy nghĩ.

Nửa canh giờ sau, Dương Khai đã thuận lợi đặt chân đến thế giới Băng Xuyên rộng lớn.

Vừa đến đây, hắn đã cảm nhận được một luồng khí tức bất thường đang xuôi chảy.

Lực hư không!

Giương mắt nhìn lên, hắn phát hiện cách đó mấy chục dặm, tại vị trí cách mặt đất mười mấy trượng, có một lối vào thông đạo hư không, lực hư không dày đặc tỏa ra từ chính thông đạo này.

Dương Khai chợt sững người.

Không thăm dò thông đạo hư không đó dẫn đến đâu, hắn vội vàng thả thần niệm điều tra trong thế giới Băng Xuyên.

Kết quả lại khiến hắn vô cùng thất vọng, cả thế giới Băng Xuyên không có lấy một sinh khí, đệ tử Băng Tông vốn sinh sống ở đây chẳng rõ đã đi đâu, các ngọn núi băng nơi họ ở cũng nổ nát điêu tàn, từ những dấu vết trên mặt đất, có thể thấy trước đó nơi này đã nổ ra một trận đại chiến kinh thiên động địa.

Rất nhiều nơi trong thế giới Băng Xuyên trắng xóa đều bị nhuộm đỏ bởi máu.

Lòng Dương Khai chùn xuống, như rơi xuống tận đáy vực!

Hắn và Tô Nhan sớm đã tâm tâm tương ấn, chỉ cần hai người không cách nhau quá xa, thì đều có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của đối phương. Nhưng giờ đây hắn lại không cảm giác được hơi thở của Tô Nhan...

Một khả năng là nàng đã chết, hoặc khả năng khác là nàng đã rời khỏi đây.

Gương mặt hắn hằn nên nét dữ tợn, khí tức cuồng bạo, hắn cố gắng trấn an bản thân bình tĩnh lại.

Mãi lâu sau, mới hít vào một hơi thật sâu.

Hắn cảm thấy còn một khả năng lớn nữa.

Người đứng đầu Băng Tông, Thanh Nhã là Nhập Thánh tam tầng cảnh, mấy trưởng lão cũng đều là Nhập Thánh Cảnh, cho dù lũ Cốt tộc có phục sinh tại nơi này và tấn công họ, thì cũng khó có chuyện Băng Tông bị diệt hoàn toàn.

Hẳn là Thanh Nhã đã đưa họ chạy trốn rồi.

Ngẩng đầu lên, hắn đưa mắt nhìn về phía thông đạo hư không đó.

Mặc dù không có bất cứ manh mối nào, nhưng hắn dám chắc, họ đã chui vào thông đạo hư không này, vì nếu hắn là Thanh Nhã, trước tình thế không thể địch lại kẻ thù, hắn cũng sẽ có chọn lựa như vậy.

Không do dự, Dương Khai lập tức chui vào thông đạo hư không đó.

Mắt bỗng hoa lên, bốn phương tám hướng truyền đến từng luồng áp lực cực mạnh, như thể muốn ép nát cơ thể hắn, dưới chân hắn là một khoảng hư vô, tứ bề sao trời lốm đốm.

Tinh Không!

Dương Khai thất sắc, hắn không ngờ thông đạo hư không này cũng giống cái bên phía Phá Huyền Phủ, dẫn lối đến Tinh Không rộng lớn, cõi lòng vốn đang nhẹ nhõm bỗng chốc căng thẳng trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.