Hạt Mưa Ngày Ấy

Chương 23




Mấy vị Đại tôn Yêu tộc đã chuẩn bị xong từ một tháng trước, chẳng qua người của Ma tộc chưa tới nên bọn họ vẫn chờ, đến hôm nay khi cảm nhận được khí tức của cường nhân Ma tộc thì mới lên đường.

Trong Cửu Phong, Nhân tộc nhìn về phía chân trời, thấy cường nhân hai tộc kia đang tới gần thì không ít người tỏ ra dè chừng và căm ghét.

Không phải tộc ta, tâm tất dị, mối thù hận giữa các chủng tộc không phải có thể hóa giải được trong một sớm một chiều, đó là ân oán đã ăn sâu vào trong xương tủy.

Không lâu sau, Trường Uyên dẫn bốn vị Ma tướng và một vài cường nhân Nhập Thánh Cảnh của Ma tộc đặt chân vào Cửu Phong. Ba vị Đại tôn của Yêu tộc cũng đến cùng lúc.

Trường Uyên cười lớn, thản nhiên liếc một vòng rồi thong dong nói:

- Nhiều người ghê, biết có nhiều người tập trung ở đây như vậy, bản tôn khỏi cần phải chạy tới từ Ma cương rồi. Nhân tộc các ngươi là có thể làm được rồi, bản tôn còn tưởng đám Nhân tộc các ngươi sẽ không ai tham gia chứ.

Lôi Long ở một bên gật đầu nói:

- Đúng vậy, bổn tọa cũng nghĩ như vậy đó!

Hai người một kẻ xưng bản tôn, một kẻ xưng bổn tọa khiến rất nhiều cường nhân Nhân tộc trợn trừng mắt nhìn nhau, lòng vô cùng khó chịu, sắc mặt cũng khá khó coi.

- Bớt nói vài câu có được không?

Dương Khai lướt qua đám đông, trừng bọn họ một cái:

- Có phải các người phải khơi lên thù hận tam tộc thì mới chịu bỏ qua? Đã tới đây rồi chẳng lẽ còn muốn đánh nhau hay sao?

Trường Uyên cười giễu một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ đề phòng:

- Thật ra không có ý này, chỉ là bản tôn cần các cường nhân Nhân tộc các ngươi cam đoan một tiếng, chờ khi tiễu trừ Cốt tộc rồi thì đừng có nhân cơ hội xuống tay với Ma tộc ta là được. Loài người các ngươi phải nói là nổi tiếng âm hiểm giả dối, nếu không cam đoan thì bản tôn sẽ đi ngay!

- Yêu tộc ta cũng cần một lời cam đoan!

Lôi Long lên tiếng.

Vô hình trung hai tộc Yêu và Ma đã đứng cùng một phía.

Trước khi tới đây, hai tộc bọn họ quả thực không ngờ phía Nhân tộc lại làm ra trận thế lớn như vậy. Bọn họ chỉ cho là với sự tán loạn và không đoàn kết của loài người, lần này liên kết được mười mấy thế lực đã là tốt lắm rồi. Nhưng đến đây rồi mới biết, gần như hầu hết cường nhân Nhân tộc đều tập trung ở đây.

Chỉ riêng cao thủ Nhập Thánh đã có năm sáu vị, còn chưa tính người bên cạnh Dương Khai.

Một khi giải trừ được mối hiểm họa Cốt tộc, bọn họ mà đục nước béo cò thì Trường Uyên và Lôi Long không dám cam đoan rằng người mà mình dẫn tới liệu có toàn thân rút lui được hay không.

Giờ phút này, thủ lĩnh hai tộc cũng đã manh nha cái ý định thối lui, thầm hối hận vì sao mình lại đáp ứng Dương Khai sảng khoái đến vậy.

- Ta cam đoan liệu các người có tin không?

Dương Khai thản nhiên nhìn hai người bọn họ.

Trường Uyên và Lôi Long đồng thời lắc đầu, Dương Khai tuy có tư chất không tệ, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là nhân tài mới nổi, ở Cửu Thiên Thánh Địa này thì lời của hắn có quyền uy tuyệt đối, nhưng trong đám cường nhân Nhân tộc kia thì chẳng có chút phân lượng gì.

Có cường giả Nhân tộc nói:

- Hai vị có phải là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử hay không? Nếu các ngươi đã nói như vậy, cho dù lúc trước bọn ta không có suy nghĩ gì thì giờ cũng phải có ý kiến rồi.

Đoạn, mỉm cười không chút hảo ý.

Trường Uyên và Lôi Long đều lạnh mặt xuôngs.

- Lão hủ cam đoan với các ngươi thì thế nào?

Trong đám người vang lên một tiếng quát to.

Trường Uyên và Lôi Long theo giọng nói nhìn lại, đến khi thấy một lão già mỉm cười đầy ôn hòa, chậm rãi bước tới phía bọn họ, thì không khỏi chấn động, đều cung kính chắp tay:

- Bái kiến Lý lão!

Lý lão ung dung bước tới, mỉm cười:

- Hai vị khách khí rồi. Lão hủ có thể thay cho toàn Nhân tộc cam đoan với các ngươi, xong chuyện lần này rồi các ngươi có thể toàn thân rút lui, không có bất cứ kẻ nào dám gây bất lợi cho các ngươi, không biết hai người có tin lão hủ hay không?

Lôi Long và Trường Uyên liếc nhau, đều nghiêm nghị gật đầu.

Lôi Long cười nói:

- Nếu nói trên đời này còn có người khiến ta có thể tin phục, vậy ngoài Lý lão thì cũng chỉ còn Dương thánh chủ mà thôi!

- Ta cũng có ý đó!

Trường Uyên tỏ vẻ đồng ý.

Lý lão thở dài:

- Tình hình cụ thể thì ta đã hiểu được từ chỗ Dương tiểu hữu rồi, Cốt tộc hồi phục hoàn toàn không thể khinh thường. Đại họa thiên địa này cần ba tộc Yêu Nhân ma liên kết lại mới có thể ngăn cản được, cho nên lão phu hy vọng mọi người tạm thời bỏ qua thù hận giữa các chủng tộc, mà hãy nhắm tới đám ngoại lai đó!

- Lý lão nói rất đúng!

- Xin tùy Lý lão chỉ dạy!

- Chúng ta tất sẽ dốc hết sức lực.

Trong đám đông, phần đông đám cường nhân Nhân tộc đều đồng ý, không ai dám phản bác lời của Lý lão.

Dương Khai thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay hắn luôn lo lắng rằng lỡ như Trường Uyên và Lôi Long dẫn người tới rồi nảy sinh xung đột gì với phía Nhân tộc này, đến lúc đó còn chưa kịp giao chiến với Cốt tộc đã mâu thuẫn nội bộ, như vậy đúng là trò hề.

Lý lão bỗng nhiên xuất hiện đã hóa giải nguy cơ này.

Chí ít thì lão đã khiến tam tộc tạm thời thống nhất.

- Bản tôn còn một vấn đề!

Trường Uyên bỗng nói to.

- Lần này đây tam tộc chúng ta liên kết lại, đến lúc đó nghe ai hiệu lệnh đây?

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người lập tức im lặng, đều cân nhắc xem ai là người thích hợp nhất, một lát sau, tất cả đồng loạt quay sang nhìn Lý lão.

Người có thể ra lệnh tam tộc, ngoài Lý lão ra thì không còn ai khác nữa.

Lý lão bật cười, lắc đầu:

- Chẳng lẽ các ngươi muốn lão hủ lên chiến trường đó ư? Lão hủ già yếu thế này rồi, lên đó chẳng khác gì lao đầu vào chỗ chết!

Mọi người không khỏi thất vọng, nhưng nghĩ đến tình trạng thực tế của Lý lão thì quả thật không ai dám để lão ra trận đối đầu với Cốt tộc.

Nếu lão mà xảy ra chuyện gì không hay thì chẳng ai đảm đương nổi trách nhiệm đó.

Lý lão vuốt bộ râu trắng xóa, trầm giọng nói:

- Lão hủ tuy không thể đi, nhưng ta lại có một ứng cử viên, các vị không ngại cân nhắc một chút.

- Ai vậy?

Không ít người lập tức nhìn Lý lão.

- Các ngươi thấy Dương tiểu hữu thế nào? Chuyện lần này chính là nhờ hắn cả, nếu hắn không báo cho thiên hạ thì có lẽ chúng ta đều phải chết rồi. Hơn nữa hắn hiểu rõ tình hình hơn bất cứ ai trong chúng ta. Quan trọng nhất là, lão hủ nghe nói dương tiểu hữu không chỉ giới hạn ở một chủng tộc, hắn đều có thể kết giao với cả Yêu tộc và Ma tộc, ta thấy ngoài hắn ra thì không còn ai thích hợp hơn nữa.

Trong Nhân tộc, đám cường nhân xì xào bàn tán, có người gật đầu, có kẻ lắc đầu, không giống nhau.

Dương Khai sửng sốt, vội lắc đầu:

- Lý lão, chuyện này e là ta không làm được, ta không thích chỉ huy người khác, hơn nữa ta tuổi còn trẻ, công lực thấp kém, mà người ở nơi đây đều là bậc tiền bối, ta sao có thể ra lệnh bọn họ cho được?

Lý lão nghiêm mặt nói:

- Đừng tự coi nhẹ bản thân, tuy giờ công lực của ngươi không cao, nhưng với tuổi của ngươi mà đạt được thành tựu như thế thì cũng là người đầu tiên ở đại lục này rồi. Ngoài Đại Ma Thần mà ta muốn diệt trừ mấy nghìn năm trước ra thì chỉ sợ không có người có thể vượt qua. Đợi một thời gian nữa thành tựu của ngươi chắc chắn không kém các tiền bối ở đây đâu. Mà ngươi còn là người đứng đầu Cửu Thiên Thánh Địa, thân phận này không hề thua kém ai.

- Nói thì nói vậy...

Dương Khai cau mày, trong suy nghĩ của mình, hắn chẳng muốn nhận lấy củ khoai nóng bỏng tay này.

Lý lão đã giơ tay cắt ngang lời hắn:

- Ba tộc liên kết lại đích xác cần một người có thể cân nhắc lợi hại, ra lệnh, nếu ngươi không làm thì sự liên kết này cũng chỉ có thể sụp đổ.

Trường Uyên cũng gật đầu:

- Bản tôn không có ý kiến!

Lôi Long nhún vai:

- Yêu tộc ta cũng tán thành!

Bọn họ dường như khá yên tâm về Dương Khai, dù sao thì bọn họ với những cường nhân Nhân tộc kia chẳng có giao tình nào, lại càng không quen biết, trái lại còn có thù oán, nếu để người khác ra lệnh cho bọn họ, chi phối hành động của bọn họ, làm không tốt có khi bị gây khó dễ.

- Thiên Tiêu tông ta đồng ý!

Sở Lăng Tiêu nghiêm nghị gật đầu.

- Tiểu Dương Khai, người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, ngươi đừng chối từ nữa!

Mộng Vô Nhai cũng khuyên giải.

Hai người nói vậy, đám cao thủ Nhân tộc đều rơi vào trầm tư.

Cả Sở Lăng Tiêu và Mộng Vô Nhai đều là cao thủ đỉnh cao của Nhân tộc, lời của bọn họ tất nhiên là có trọng lượng rất lớn.

Rất nhanh sau đó, đám cường nhân Nhân tộc vốn đang do dự kia hoảng sợ phát hiện rằng kẻ đứng đầu Cửu Thiên Thánh Địa này tuổi tuy không lớn, công lực cũng không cao, nhưng các mối quan hệ của hắn thì lại hùng hậu hơn bất cứ ai.

Dưới trướng hắn tụ tập phần đông cường nhân Nhập Thánh Cảnh, hắn xuất thân từ Thiên Tiêu tông, có quan hệ mật thiết với đệ nhất cường nhân Nhân tộc năm đó là Mộng Vô Nhai, lại được Lý lão ưu ái, còn kết giao được với các nhân vật như Trường Uyên và ba vị Đại tôn của Yêu tộc.

Vô hình trung, địa vị của Dương Khai trong suy nghĩ của những người kia đột nhiên tăng lên không ít, làm cho bọn họ ý thức được tên thanh niên này mai sau cũng là một nhân vật hùng bá một phương, có thể hiệu lệnh thiên hạ.

Ý nghĩ đó nảy sinh khiến không ai dám khinh thường Dương Khai nữa.

Lập tức nhao nhao bày tỏ ý kiến rằng mình đồng ý với đề nghị của Lý lão.

Dương Khai nhíu chặt mày lại, trong lòng chẳng những không có cái cảm giác mừng rỡ nào mà còn thấy khó chịu.

Từng ánh mắt tập trung về phía hắn, chờ câu trả lời của hắn.

Tình thế cấp bách, không thể từ chối!

Nếu từ chối thì có lẽ sẽ như lời của Lý lão, sự liên kết của ba tộc sẽ bị chia rẽ.

Trầm ngâm một lát, Dương Khai kiên trì nói:

- Vậy lần này tiểu tử từ chối thì bất kính rồi, mong các vị tiền bối cao nhân tương trợ hết sức mình!

Lý lão mỉm cười gật đầu, hài lòng nói:

- Cứ mạnh tay mà làm, đừng có gánh nặng tâm lý gì!

Dương Khai khẽ gật đầu, ánh mắt lẫm liệt quét qua mọi người rồi cất cao giọng nói:

- Nếu người đã đến đủ thì không nên chậm trễ nữa, chúng ta lập tức xuất phát!

- Chúc kỳ khai đắc thắng!

Lý lão ôm quyền.

- Mong được như cát ngôn của Lý lão!

Dương Khai hít sâu một hơi rồi bay ra khỏi Cửu Phong đầu tiên, phía sau hắn, Lệ Dung và Hàn Phi theo sát, không rời nửa bước.

Đám cường nhân Nhân tộc cũng vận chuyển chân nguyên, như châu chấu ào lên không trung.

Trường Uyên và Lôi Long liếc nhau, khẽ mỉm cười rồi cũng vội vàng đuổi theo.

Trong phút chốc, bên ngoài Cửu Phong tiếng tà áo bay phần phật, người người di động, đủ mọi loại tia sáng chân nguyên tỏa ra giữa không trung với đủ màu sắc, thật hùng tráng.

Lao vùn vụt đi, không ít cường nhân tế ra bí bảo của mình để tăng tốc độ.

Niện xa, phi kiệu, trường kiếm, phòng xa, các loại bí bảo với đủ mọi tạo hình khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt.

Phía sau cường nhân Nhân tộc, cường nhân Ma tộc tụ lại thành một đám mây đen, giấu mình trong mây đen rồi nhanh chóng lao đi.

Tiếp sau nữa là cường nhân Yêu tộc, hóa hình ra rất nhiều yêu thú với cơ thể khổng lồ, khuôn mặt dữ tợn, chạy đi như bay dưới mặt đất, dù vậy tốc độ của họ chẳng hề chậm chút nào, dấy lên khói bay mịt mù trời đất.

Lý lão đứng trong Cửu Phong, nhìn đội hình hội tụ cường nhân gần như cả thiên hạ biến mất, rồi quay sang nói với đám luyện đan sư Thánh cấp phía sau lão:

- Chúng ta cũng nên làm việc của mình thôi, đi luyện thêm ít Thánh đan, chờ bọn họ chiến thắng trở về chắc chắn có không ít người cần chữa thương và hồi phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.