[Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa

Chương 43: Không phải là muốn dụ dỗ tôi sao_ cần gì phải tốn nhiều sức như vậy_




Edit: Minh Nguyệt

Beta: Sakura

Rốt cục Mễ Tương Đình không nhịn được xoay đầu lại: “Có thể nhỏ giọng một chút được không?” Lần thi hàng tháng này thành tích của cô không tệ, đứng trước Bách Hợp hai bậc. Cô nghe rõ tiếng động sột soạt phía sau, vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn lại. Quay đầu lại xem thấy Bách Hợp và Phù Doanh dựng sách Anh văn che lại, chắc phía sau đang ăn cái gì.

Trong lớp học buổi tối rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng sách vở ‘Soẹt soẹt rè rè’, trước khi Bách Hợp xé mở gói bánh quy ra thì động tác rất nhẹ nhàng, thế nhưng trong phòng học vẫn nghe được tiếng vang dội. Hơn nữa phía sau hai người còn trốn trốn tránh tránh đấy. Mễ Tương Đình nhớ tói trong ký túc xá Bách Hợp thân cận với bọn người Tôn Minh Minh, trong lớp học lại thân thiết Phù Doanh như vậy, mặt khác Chu Trạm bị cậu ta coi như kẻ đần mà đùa nghịch xoay quanh. Nhớ tới lần trước lúc mình ngồi vào phía sau Phù Doanh không cho mình chút mặt mũi nào, Mễ Tương Đình cố nhẫn nhịn nhưng rốt cục vẫn không nhịn được.

“Trong phòng là chỗ học tập, không phải là nơi mấy cậu nói chuyện, muốn ăn cái gì không biết đi ra ngoài mà ăn à, làm chậm trễ việc học của người khác.”

Cô cả gan mở miệng, nói xong tim đập thật nhanh, cũng không dám nhìn tới khuôn mặt của Phù Doanh kia, nói xong liền quay đầu lại như ban đầu.

Lời nói của Mễ Tương Đình làm các học sinh trong lớp chú ý, Tôn Minh Minh ban đầu còn đang mải chìm đắm với chiếc váy mới của mình nghe Mễ Tương Đình nói xong đã ngẩng đầu lên. Cô cũng vừa mới nghe được tiếng động ăn đồ ăn của Bách Hợp, cô biết rõ tối nay tại sao Bách Hợp chưa ăn cơm, cũng vì sửa lại chiếc váy cho mình, Mễ Tương Đình thật sự làm người ta chán ghét. Trong lớp các học sinh khác cũng không nói gì, lại hết lần này đến lần khác cậu ta lại có ý kiến.

“Tớ không thấy Bách Hợp làm ảnh hưởng đến việc học của người khác, dù sao thì Mễ Tương Đình cậu mới là người ồn ào gây náo loạn, làm ảnh hưởng việc học tập của tớ.” Tôn Minh Minh lớn tiếng nói, mấy cô gái nhỏ đi theo cũng đồng ý với cô, hùa vào nói: “Đúng, rõ ràng cậu ồn ào.”

“Lạc Bách Hợp và Phù Doanh ở phía sau ăn gì đấy tất cả mọi người đều nghe được. Tớ chỉ nói bọn họ dừng lại, làm sao lại thành làm ồn rồi hả?” Mễ Tương Đình nghe xong Tôn Minh Minh lật ngược phải trái trắng đen mà nói, ấm ức hai hốc mắt hồng hồng: “Các cậu thân với cậu ta nên bao che cho cậu ta.”

“Nếu như cậu cảm thấy ồn ào có thể đi ra ngoài, hành lang bên ngoài rất yên tĩnh, không có người quấy rầy cậu đọc sách đâu.” Phù Doanh đặt sách Anh văn xuống bàn, bình tĩnh nói: “Không đem tâm tư để đọc sách, suốt ngày nghĩ ngợi nhằm vào người khác, đồ nhỏ mọn.”

Anh bình thường trong lớp không nói nhiều lắm, có khi thầy giáo điểm danh anh chỉ giơ tay, trong lớp mọi người nghe thấy anh nói, đều quay đầu lại nhìn. Một tiết tự học buổi tối mọi người đều yên tĩnh học tập, náo loạn này làm mọi người trong lớp đầu nhốn nháo lên, Mễ Tương Đình bị Phù Doanh nói không khách khí như vậy, trong lòng lại ấm ức xấu hổ, nhịn không được khóc òa lên.

Đối diện là văn phòng giáo viên chủ nhiệm, đã nghe thấy ồn ào trong lớp học, trầm mặt bước vào: “Ồn ào cái gì mà ồn ào?”

“Bạn kia ở trong lớp làm ồn.” Phù Doanh ác nhân cáo trạng trước, chỉ vào Mễ Tương Đình nói, Mễ Tương Đình ‘Oa’ một tiếng rồi khóc lên: “Là Lạc Bách Hợp trong thời gian tự học lại ăn đồ ăn vặt, em chỉ nhắc nhở bạn ý chú ý một chút thôi ạ.”

“Do bạn lớn tiếng ồn ào trước.” Tôn Minh Minh chỉ vào Mễ Tương Đình, sắc mặt chủ nhiệm lớp có chút khó coi, Mễ Tương Đình lại bắt đầu lớn tiếng: “Thầy giáo, nếu như không tin có thể mở ngăn bàn của cậu ấy, em nghe thấy có tiếng xé túi đồ ăn.”

Các học sinh trong lớp cậu một lời, tớ một câu làm cho các giáo viên trong phòng đối diện đều sang đây xem, chủ nhiệm lớp không chịu được nữa nói: “Được rồi, Mễ Tương Đình, Lạc Bách Hợp các em đều ra ngoài hành lang đứng đi. Không được làm ảnh hưởng đến các bạn khác ôn bài.”

Bách Hợp có chút bất đắc dĩ đứng dậy, Mễ Tương Đình nghe thấy Bách Hợp bị giáo viên phạt đứng, thế nhưng bản thân mình rõ ràng không làm gì, lại bị oan uổng phạt ra đứng ở ngoài. Lòng tự trọng của thiếu nữ không chịu được, khóc đến mũi cũng hồng hồng. Phù Doanh tự dưng đứng lên nói: “Em cũng nói chuyện, em ra ngoài đứng.”

Anh vừa nói xong để sách giáo khoa lên bàn, đẩy Bách Hợp đi ra ngoài chủ nhiệm lớp còn không kịp ngăn cản, thì anh đã lôi kéo Bách Hợp đứng ở bên ngoài phòng học. Lúc Mễ Tương Đình đi ra thì hai người Bách Hợp đã đứng ở rất xa. Trong lớp học giáo viên chủ nhiệm cũng không đi ra mà bắt đầu giảng bài, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn qua cửa sổ. Phù Doanh cũng không nhìn Mễ Tương Đình bên cạnh đang cúi thấp đầu nhìn mũi chân mình, nói với Bách Hợp: “Thời gian còn sớm, chúng ta đi.”

Giáo viên phạt đứng ngoài mà anh cũng dám trốn, Mễ Tương Đình nghe anh nói mà giật mình, ngẩng đầu nhìn anh, tay Phù Doanh còn đang lôi kéo Bách Hợp, kéo cô đi về phía dưới lầu. Thân ảnh hai người dọc theo cửa sổ thủy tinh của lớp học chạy ra bên ngoài, trong lớp học giáo viên chủ nhiệm vẫn bình thường như là không thấy: “Các bạn học sinh lật sách giáo khoa đến trang bốn sáu, đề số ba…”

Bách Hợp bị Phù Doanh kéo ra bên ngoài, bên ngoài trời vẫn chưa tối hoàn toàn, bốn phía sân trường đèn đã sáng lên rồi. Lúc này sân trường rất im ắng, từ dưới lầu nhìn lên trên thấy bốn phía các phòng học đều sáng ánh đèn, Bách Hợp bị Phù Doanh kéo  ra ngoài, trực tiếp chạy ra khỏi ngoài trường học, cửa trường lúc này đã đóng lại, Phù Doanh  đi gọi bảo vệ mở cửa. Không biết anh cùng bảo vệ nói gì đó mà bảo vệ lại mở cửa cho hai người ra ngoài. Trước cửa trường học còn rất nhiều cửa hàng chưa đóng cửa, nhưng gần trường học cũng không có nhà hàng nào ăn ngon. Phù Doanh trực tiếp lôi kéo Bách Hợp vào một quán cơm nhỏ, Bách Hợp gọi một phần cơm, lúc phục vụ đưa mắt nhìn sang Phù Doanh anh chỉ gọi một ly trà sữa trân châu.

“Cậu không đói bụng?” Bách Hợp nhìn anh một cái, hai người quen thuộc đến không ngờ, anh lắc đầu, Bách Hợp nhìn anh một cái không đói bụng mà còn giành ăn bánh quy với mình, cuối cùng còn bị Mễ Tương Đình tố cáo. Lời này tuy Bách Hợp không nói ra nhưng Phù Doanh lại giống như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, dương lên khóe miệng nhưng không nói gì. Làm bạn cùng bàn với một thời gian ngắn rồi, Phù Doanh biết rõ Bách Hợp bình thường không hay ăn đồ ăn vặt. Nhưng Phù Doanh lại chưa từng thấy cô mang theo, thế mà hôm nay lại mang bánh bích quy đi ăn, anh đoán là cô chưa ăn bữa chiều rồi.

Bách Hợp vuốt túi, lúc đi ra ngoài là đang bị phạt đứng đấy, cô không nghĩ tới sẽ trốn học, trên người không mang theo tiền, tiền còn đang để ở trong lớp học, Phù Doanh thấy thế:

“Lần trước không phải nói là muốn mời cậu ăn cơm à?” Kỳ thật nữ sinh thích đồ ăn vặt ngọt như bánh quy nhưng nhưng anh không thích, vị bơ giống như vẫn còn lưu lại trong khoang miệng, Phù Doanh nhíu mày, rót một bát canh nhỏ nhấp một ngụm lại lộ ra bẻ mặt xoi mói. Nếu anh không giúp cô ăn chút bánh quy thì đoán chừng cô sẽ ăn chúng thay cơm tối rồi.

Anh ngồi đối diện Bách Hợp, nhìn phục vụ đưa đồ ăn cùng trà sữa trân châu tới, nhìn cô cúi đầu ăn cơm, nhịn không được đưa tay vào trong túi lấy điện thoại ra, ‘Răng rắc răng rắc’ chụp hình lại.

Ban đầy Bách Hợp thấy anh đang ngồi bình thường, thần sắc cẩn thận và lãnh đạm, không có đề phòng anh lại lấy ra một chiêu này. Lúc nghe thấy tiếng chụp ảnh thì ngẩng đầu lên thấy Phù Doanh vẫn còn đang giơ điện thoại, cô không nhịn được ho hai cái cơm trong miệng suýt phun ra. Bị sặc mấy hạt cơm làm mặt và cổ của cô đỏ ửng ho ra vài tiếng. Trong thức ăn còn có ớt làm cho sặc còn khó chịu hơn, vị cay theo xuống yết hầu, trong cổ họng như là đang kẹp dao găm, nước mắt liền chảy ra, quả thực khó chịu đến nói không lên lời, chỉ có thể liều chết nắm chặt tay.

Phù Doanh thấy cô bị sặc, một tay cầm điện thoại, một tay đẩy cốc trà sữa trước mặt mình sang trước mặt Bách Hợp, Bách Hợp cũng không để ý là trà sữa anh đã uống, lúc này yết hầu giống như bị người lửa cháy đổ thêm dầu, có thể uống để bớt khó chịu cô không chần chừ cầm ly trà sữa lên uống một ngụm lớn. Nuốt xong hai mắt mở to, dùng sức ho hai tiếng nuốt cơm xuống, mới trừng mắt nhìn Phù Doanh rồi mắng anh: “Cậu làm gì?” Đột nhiên cầm điện thoại chụp mình, Bách Hợp đứng dậy muốn tìm điện thoại của anh: “Cậu chụp tớ làm gì, xóa đi.” Phù Doanh di chuyển giấu chiếc điện thoại ra sau, không cho cô nhìn thấy.

Anh không có thiên phú chụp ảnh, trong tấm ảnh cô chính diện đang nhai đồ ăn, không có một chút bộ dạng đề phòng đột nhiên đã bị chụp. Còn một tấm lúc cô đang biểu hiện giật mình ngẩng đầu lên nhìn miệng đầy đồ ăn, anh không nhịn được mà cười rộ lên. Biểu hiện này của cô thú vị hơn lúc bình thường luôn tỏ ra tỉnh táo và bình tĩnh nhiều, cô vẫn hô to muốn xóa, Phù Doanh càng không để cho cô thấy, Bách Hợp lại càng muốn hơn.

Trong tiệm ăn nhanh bàn vốn không lớn, cô cố với tay tới còn Phù Doanh lại ngửa người ra sau, từ phía sau nhìn thì giống như Bách Hợp đang đứng dậy bổ nhào vào Phù Doanh vậy. Anh lặng lẽ giơ tay ra sau lưng cô, Bách Hợp vẫn còn không vui nói: “Xóa ảnh chụp đi, cậu không có sự đồng ý của tớ mà đột nhiên lại chụp ảnh rồi.” Phù Doanh khóe miệng vểnh lên: “Nếu như phải có sự cho phép của cậu thì còn gì gọi là chụp ảnh nữa.”

Hai người đấu võ mồm, eo cô gái mềm như sợi mì, cách một tầng áo sơ mi trắng  mỏng, anh có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể. Bách Hợp rất nhanh phát hiện ra tư thế của mình không đúng, tay chống mặt bàn ngồi xuống trở lại, nhìn theo anh, Phù Doanh đẩy cơm đến trước mặt cô: “Mau ăn đi, không chụp cậu đâu.”

Trên thực tế mình cũng không có làm điều gì xấu, cho dù bị chụp cũng không có gì đáng lo ngại, thế nhưng mà anh đột nhiên chụp lại như vậy, Bách Hợp một lần nữa cầm đũa lên, vừa ăn vừa cảnh giác nhìn anh. Anh ngược lại thực sự đàng hoàng không chụp ảnh nữa, cất điện thoại di động đi, cầm trà sữa lên uống. Bách Hợp mới phục hồi tinh thần nhớ tới chính mình vừa mới uống xong, nghĩ lại mới nhớ chính ly trà sữa này là anh gọi. bản thân lại vừa uống trà sữa của anh, cũng không biết anh có để ý tới không.

Thời tiết gần đây đã bắt đầu dần dần chuyển mát, ban ngày còn được một khi đến trời tối thì gió lại lớn.

Lúc hai người từ trong tiệm ăn đi ra sắc trời bên ngoài đã tối mịt, trong cửa hàng còn đang phát bài hát đang thịnh hành, có gió thổi tới Bách Hợp liền kéo cổ áo sơ mi lên, Phù Doanh thấy rõ ràng, đứng ở bên cạnh cô che đi hơn phân nửa gió thổi tới: “Đi thôi.”

“Có phải cậu muốn theo đuổi tớ không?” Bách Hợp nhìn anh một cái, đột nhiên mở miệng. Anh biểu hiện quá rõ ràng, trong ấn tượng Phù Doanh cũng không phải là một người tùy tiện thân mật với bạn cùng lớp như vậy. Ở trong nội dung vở kịch trong hai năm cũng không thân mật với Lạc Bách Hợp như vậy. Nói thật Bách Hợp nghi ngờ anh có khả năng là Lý Duyên Tỷ, hơn nữa mình cũng không ghét anh, nếu như Phù Doanh muốn theo đuổi cô thì cô sẽ không cự tuyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.