[Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa

Chương 29: Còng tay đã ở trên cổ tay tôi




Editor: KumoShiro001.

...

Dòng suối róc rách, đồng ruộng, ngôi nhà tranh, y hệt như thế ngoại đào nguyên.

Viện môn dựng bằng tre được mở, đi ra một bà lão tóc bạc khuôn mặt hiền hòa sợi tóc có chút tản loạn, mang theo chậu gỗ chứa đầy quần áo đến bên dòng suối, một con chó vườn màu vàng vừa mới cai sữa chạy trước chạy sau vui chơi.

Bỗng nhiên, chó vàng nhỏ hướng bên dòng suối sủa to.

Gâu gâu gâu ~!

Bà lão cũng không để ý, thẳng đến khi nàng đi tới bờ sông và nhìn thấy cái thân ảnh to lớn trong vùng nước cạn...

Loảng xoảng một tiếng, chậu gỗ rơi xuống đất, bà lão hết sức kinh ngạc khi nhìn rõ toàn bộ cái thân ảnh kia, sau đó phù phù một tiếng quỳ xuống đất, trong miệng còn thì thầm khe khẽ.

"Trời ơi không phải chứ, làm sao lại đột nhiên có rồng rơi đây?"

Bà lão chưa bao giờ thấy qua việc đời chắc hẳn là đem bạch xà coi thành rồng từ trên trời rơi xuống, dù sao nàng gặp qua con rắn lớn nhất nhiều lắm là bằng chiều dài cánh tay. Ngay tại lúc bà lão nói xong câu đó, bạch xà vẫn đang hôn mê bỗng cảm giác được có một tia khí thế kỳ quái thêm vào người mình, linh hồn vốn hư nhược giống như được truyền năng lượng vào dần dần khôi phục, nó không biết đây chính là "Phong chính" trong truyền thuyết.

Phong chính, đối với yêu tinh mà nói chính là ước mong, đối với yêu tinh chính là công nhận và tạo hóa.

Nói cụ thể một chút chính là sau khi nhân đạo hưng thịnh, tinh quái muốn tu luyện chính thống nhất định phải đạt được con người phong chính, phong yêu thì không phong chính, phong chính thì không phải yêu.

Tốt nhất là nhân loại tu sĩ đối với yêu quái phong chính và cầu phúc, qua miệng người xác nhận tinh quái trong tương lai có thể đạt tới trình độ nào. Nói tóm lại, nhân loại tu vi càng cao thì càng tốt, tu vi càng cao thì hiệu dụng của phong chính cũng sẽ càng lớn, truyền thuyết nói nếu có đại năng phong chính chín lần là tốt nhất, tinh quái tu luyện chính đạo đều kỳ vọng như thế, đương nhiên, ngoại trừ những yêu tinh theo tà đạo kia ra.

Người bình thường phong chính cũng sẽ có hiệu dụng nhất định, đối với ngày sau đắc đạo sẽ có sự trợ giúp to lớn, với điều kiện tiên quyết là không thể tạo sát nghiệt lung tung.

Lấy một thí dụ, ngươi tình cờ ở nơi nào đó hữu duyên gặp được một con rắn tu luyện, như vậy ngươi không thể mở miệng gọi nó là rắn mà phải gọi nó là rồng.

Nhân đạo đại thịnh, con người chính là vạn vật chi linh, những lời thông qua miệng của con người nói ra sẽ có linh tính nhất định. Nếu nói nó là rắn thì gần như tương đương với việc tuyên án nó sẽ không bao giờ có thể hóa giao thành rồng được, hậu quả nghiêm trọng khó có thể tưởng tượng, rất có khả năng khiến cho xà tinh kia trả thù, còn nếu như nói nó là rồng thì rắn có cơ hội đắc đạo rất lớn, như vậy ngươi đối với nó có ân thì sẽ không làm hại ngươi, bằng không nhân quả báo ứng nghiệp lực sẽ gia thân.

(Edit: Nghiệp lực gia thân là giảm đi nhân phẩm đó:>, khi độ kiếp sẽ ăn sấm sét mạnh hơn)

Đương nhiên, có thể chúc phúc là được rồi, không phong chính cũng không có vấn đề gì, chẳng qua là tỉ lệ gia tăng sẽ giảm bớt mà thôi.

Bà lão vô ý nói một câu đã phong chính cho bạch xà, đối với bạch xà có ân.

Chó vàng nhỏ tại bên bờ sủa gâu gâu, bà lão vén ống quần lên rồi xuống suối cố gắng đem bạch xà kéo ra khỏi nước.

Trên núi nước suối lạnh ngắt, thời gian dài ngâm trong nước khiến cho nhiệt độ cơ thể của bạch xà hạ xuống sinh lực không đủ, bà lão kéo nó ra khỏi mặt nước phơi nắng trong lúc vô tình đã tăng tốc độ khôi phục lên.

Gặp rồng vẫn bất tỉnh, bà lão hiền lành còn từ trong nhà lục ra lư hương rồi ở trước mặt bạch xà đốt hương, bà lão cái gì cũng không hiểu cảm thấy nếu dâng hương cho lão tổ tông mang lại chỗ tốt cho họ thì dâng hương cho rồng cũng giống vậy, thậm chí còn tìm một khối cỏ kê ở dưới đầu rồng. (Edit: Thật ra là rắn)

Bạch xà vẫn như cũ hôn mê.

Thương thế dần dần chuyển biến tốt, vết thương mọc ra thịt lồi cùng lân phiến mới trắng nõn, uống hết tinh huyết của sói sinh ra cực lớn bổ dưỡng, chí ít tương đương với một gốc thuốc bổ loại tốt nhất.

Vài ngày sau, bạch xà tỉnh lại.

Lúc bạch xà nâng đầu rắn lên trong nháy mắt đã nhìn thấy lư hương trước mặt và một bà lão đang quỳ xuống đất dập đầu, còn cả một con chó nhỏ mới cai sữa sủa gâu gâu.

Lần đầu tiên trông thấy bà lão trong cõi u minh liền có một loại cảm giác kỳ quái, giống như mình cần phải báo đáp nàng.

Đầu rắn gật ba cái, ngỏ ý cảm ơn.

Bà lão trông thấy rồng gật đầu thì vô cùng cao hứng, rõ ràng là rồng đang cùng mình chào hỏi, lập tức lại là một hồi cầu nguyện, cầu nguyện năm nay lương thực bội thu rồi cầu nguyện bạn già sớm đã qua đời có thể tìm được cái thai tốt.

Bạch xà im lặng...

Yêu và nhân tộc ở giữa khác đường như người dưng, bạch xà bò vào sơn lâm nhưng cũng không đi xa, hoảng hốt cảm thấy bà lão kia đối với mình có ân, có ân tất báo, một bà lão một mình sinh hoạt có rất nhiều thứ bất tiện, có thể vào thời điểm thích hợp ra tay giúp đỡ. Có ân phải sớm báo chút, nhìn Trái Đất thần thoại cổ đại "Bạch Xà truyện" đi, rất đáng sợ, đường đường là một đại yêu có thể hô phong hoán vũ nhấc lên sóng thần vì báo ân vậy mà lấy thân báo đáp, có thấy đáng sợ hay không, năm đó người ta cứu ngươi một mạng bây giờ cứu lại hắn một mạng chẳng phải là xong xuôi rồi sao, làm gì phải khiến cho bản thân sống không bằng chết.

Vì vậy, bạch xà ngay tại rừng cây cách nhà bà lão không xa ở tạm.

Thương thế đã lành, nuốt tinh huyết sói xám đã giúp cho tu luyện tiến thêm một bước, còn việc khắp nơi săn giết tinh quái ăn thịt uống máu thì thôi được rồi, việc này không thích hợp với bạch xà, nó càng ưa thích ở đỉnh núi nuốt mây nhả khói hơn.

Không nghĩ tới, lần chờ đợi này vậy mà lại ròng rã tới nửa năm.

Có đôi khi sự tình chính là trùng hợp như vậy, thế ngoại đào nguyên cách xa thành thị nghênh đón kiếp nạn. Thiên hạ đại thế hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, khói lửa chiến tranh dữ dội đã đốt tới sơn thôn vắng vẻ ở tại biên giới của Thập Vạn Đại Sơn. Quan phủ bắt lính, địa chủ nhân cơ hội chiếm đoạt ruộng đất tăng thuế ruộng lên cao, còn có cái gì gọi là anh hùng thừa cơ cầm vũ khí nổi dậy, sơn thôn nghèo khó đã không còn lao động khỏe mạnh.

Mấy lần bắt lính đã bắt đi toàn bộ thanh tráng niên mười lăm tuổi trở lên, chỉ còn lại một đám người già và phụ nữ.

Sơn thôn không có thanh niên trai tráng, tự nhiên sẽ trở thành mục tiêu của những tên thổ phỉ kia.

Ngày nào đó.

Bạch xà hoàn toàn như trước đây mắt cận thị nặng, mãi đến khi bò lên trên dốc núi phía sau thôn mới dùng cảm ứng hồng ngoại thì trông thấy trong thôn dấy lên hỏa hoạn khói dầy đặc cuồn cuộn, có thêm rất nhiều nhân loại đi loanh quanh làm loạn thôn xóm, nhà cửa đang bị thiêu đốt...

Vừa nhìn liền biết chuyện gì xảy ra, bị tặc.

Thổ phỉ cường đạo loại ngành nghề này vào thời cổ đại phát triển rất mạnh, có thể nói bất luận kẻ nào cũng đều có thể làm, đặc biệt là vào thời buổi loạn lạc càng là như cá gặp nước tiêu dao tự tại, vận khí tốt còn có thể được quan phủ chiêu an lắc mình một cái trở thành đại quan của địa phương ngay, tất nhiên, đều phải xem vận khí cả.

Nghĩ một chút, vặn vẹo thân thể tách bụi cỏ qua hai bên hướng nhà bà lão mà đi.

Tặc nhân trong thôn tàn sát bừa bãi, bởi vì nhà bà lão ở chỗ hơi vắng vẻ cho nên tặc nhân chưa mò tới, bọn thổ tặc diễu võ giương oai đi tới trước cửa nhà bà lão, nhìn thấy bạch xà to lớn đứng thẳng người lên, còn chưa kịp thét lên đã chạy trốn, bóng trắng hiện lên, miệng rắn ngậm lấy tên thổ tặc xui xẻo nào đó hung hăng quăng bay đi!

"Yêu quái a..."

Đuôi rắn vung, quất bay hai tên tặc nhân, đầu rắn nâng lên thật cao đột nhiên hạ xuống ngậm lấy đầu của tên tặc nhân nào đó, ngậm trong mồm một hồi vung mạnh, há mồm buông ra, thổ tặc đã chết đi, thi thể dặt dẹo rơi xuống đất.

Thân rắn dựng lên đồng thời há mồm đưa ra âm thanh cảnh báo!

Tê ~!

Bọn thổ tặc còn lại chạy trối chết, thật sự là cự xà dài tám mét quá mức đáng sợ.

Sau lưng, bà lão bỗng nhiên quỳ xuống.

Bạch xà quay đầu sững sờ nhìn bà lão, không rõ nàng vì cái gì mà lại quỳ xuống, nếu như không phải là không có tay thì đã sớm đem nàng đỡ dậy rồi, cũng không thể dùng cái miệng rộng của mình để đỡ người, làm vậy không cẩn thận trực tiếp đem người ta hù chết mất.

"Thần long trên cao... Cầu xin ngài hãy cứu lấy thôn chúng ta đi..."

"Chúng ta sống không nổi nữa ô ô..."

Lão nhân tóc trắng xoá quỳ trên mặt đất khóc ròng ròng, thật khó có thể tưởng tượng, bạch xà không rõ vì sao thế gian dân chúng lầm than như thế, trong thôn không có thanh niên trai tráng, trong nồi không một hạt gạo, vì sao chứ?

Sau khi hơi suy tư, lung lay đầu rắn.

Nhiều hãn phỉ mỗi kẻ tay đều cầm đao thương cung tiễn như vậy, nếu xông tới không cẩn thận chút liền bị bọn chúng giết để tăng thêm khẩu phần lương thực, bảo vệ tốt ân nhân của mình là được rồi, anh hùng không phải dễ làm như thế. Lại nói mình thế nhưng là một con rắn nha, không ăn thịt người là tốt lắm rồi thế mà giờ còn đi làm chúa cứu thế nữa à, vì vậy, bạch xà cuộn tại cửa nhà bà lão từ xa xa nhìn trong thôn khói đen cuồn cuộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.