[Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa

Chương 2: Ôm lấy tống duyên minh đang khóc




Chén canh số 6 - Năm

Editor: Lạc Tiếu - 09/02/2020

Thấy Thanh Hoan vừa vào nhà tranh không lâu lại đi ra, Ngọc Hành Tử tỏ vẻ rất kỳ quái. Bình thường tuy rằng đồ nhi của hắn khó tiếp cận lại không thích nói chuyện, nhưng lại rất có nguyên tắc. Chỉ cần nàng vào phòng, vậy thì nhất định sẽ ở mười ngày nửa tháng, lần lâu nhất chính là thiết lập kết giới hơn nửa năm mới ra!

Nhìn biểu tình tiểu đồ nhi không được tốt, Ngọc Hành Tử cọ đi qua, thử hỏi: "Đồ nhi ngoan đây là làm sao vậy? Xuống núi một chuyến chẳng lẽ có người chọc tức ngươi? Nói sư phụ nghe, sư phụ nhất định phải tìm lại công đạo cho ngươi!" Vừa nói, lão vừa hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xắn tay áo lên.

Thanh Hoan điểm mũi chân phi thân lên thân cây ngồi, một hồi lâu, hỏi: "Sư phụ, vì sao người tu hành một vạn năm, lại vẫn không thể mọc cánh thành tiên?"

Ngọc Hành Tử đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó gãi gãi đầu nói: "Cái này... Cũng thực bình thường, còn có rất nhiều người đã bước một chân lên Tiên môn còn bị thất bại trong gang tấc. Có thành tiên hay không, cũng bất quá là muốn trường sinh bất tử, còn lão đầu nhi ta vì sao không thể thành tiên... Đại khái, là bởi vì có chấp niệm chưa tan."

"Chấp niệm?"

"Nếu như ta đi, ai sẽ bảo hộ Vạn Kiếm Tông?" Ngọc Hành Tử buồn rầu. "Mấy chục vạn năm qua, Vạn Kiếm Tông chỉ có lão đầu nhi ta đạt cảnh giới Đại Thừa Kỳ, nhưng trước sau gì vẫn không thể đăng tiên, đại để... Đây là cái gọi là Thiên Đạo. Tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi, dĩ nhiên không phải dễ dàng thành công như vậy."

Nghe vậy, Thanh Hoan trầm mặc. Nàng đột nhiên nhảy xuống đất, xoay người rời khỏi nhà tranh, đi về hướng động phủ: "Sư phụ, ta muốn bế quan, không có việc gì không cần tìm ta, có việc, cũng đừng tìm ta." Nói xong, cả người đã không còn tung tích.

Ngọc Hành Tử đứng tại chỗ, tức giận đến dậm chân. Mệt hắn mới vừa định nói mấy câu xuất phát từ nội tâm với tiểu đồ đệ, kết quả vậy mà...

Nha đầu thúi! Nha đầu thúi!

Trước giờ Thanh Hoan tu luyện đều ở phòng mình, Ngọc Hành Tử trầm mê luyện dược, cũng không quản nàng. Lần này đến động phủ bế quan, đối với Thanh Hoan đây cũng là lần đầu tiên.

Nàng ẩn ẩn cảm thấy cơn giận dữ đang chèn ép trong lòng mình càng lúc càng mạnh mẽ, thậm chí có dấu hiệu mất khống chế. Tuy rằng không biết đó là cái gì, nhưng Thanh Hoan biết, mình quyết không thể bị đồ vật kia khống chế.

【 Chủ nhân, ngài có khỏe không 】

Thanh Hoan ừ một tiếng. "Trong lúc ta bế quan, ngươi chớ có quấy nhiễu."

【... Được 】

Tu tiên đại đạo, tu chính là gì? Bằng cách nào? Vì sao phải như vậy? Những thứ này Thanh Hoan cũng không biết. Khi còn sống nàng vì người khác trả giá hết thảy, tan xương nát thịt mà chết, sau khi chết vẫn là như vậy. Có thể nói, chưa bao giờ có ngày nào nàng vì bản thân mình mà sống.

Ngay cả trong hiện tại, nàng đã dần dần trở nên cường đại, nhưng nàng vẫn luôn nhớ tới hai mươi năm mình tồn tại kia, thật sự có thể nói là dốc hết tâm huyết, mình đầy thương tích. Nhưng nàng chưa bao giờ hối hận, đó là lựa chọn của chính nàng.

Vì sao hiện tại... Nàng lại bắt đầu không thể khống chế được bản thân mình?

Nàng cũng không muốn thành tiên, sở dĩ tu đạo, cũng bất quá là bởi vì ở thế giới này ăn không ngồi rồi mà thôi. Không thể phủ nhận, con đường tu tiên đích xác làm nàng có được sự bình tĩnh, nhưng đó chỉ là một khắc ngắn ngủi. Khi tỉnh lại, nàng như cũ là Thanh Hoan - một Thanh Hoan đã sinh ra tâm ma.

Lần này bế quan là một năm, đợi đến khi Thanh Hoan xuất quan, nàng đã tiến vào Nguyên Anh trung kỳ. Tốc độ tấn chức nhanh đến dọa người, dù cho lôi kiếp mấy ngày cũng trải qua nhẹ nhàng hơn so với người khác.

Khi nàng độ kiếp, Ngọc Hành Tử đứng bên ngoài nhìn, trong lòng vừa lo lắng vừa hưng phấn. Cứ tiếp tục như vậy, tu vi tiểu đồ nhi sẽ còn cao hơn cả mình!

Thanh Hoan đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, cả người từ trong xương cốt lộ ra một cổ thanh lãnh. Tuy quần áo cũ nát, lại vẫn không dấu được đôi mắt sáng như sao cùng khí chất thoát tục. So với lúc trước, gai nhọn trên người nàng tựa hồ mềm hoá rất nhiều, bởi vì khi nhìn thấy Ngọc Hành Tử, nàng vậy mà cười!

Ngọc Hành Tử bị nụ cười này làm sợ hãi tới mức suýt nữa ngã từ trên ghế xuống, tiểu đồ nhi bái hắn làm thầy sáu năm, đây chính là lần đầu tiên cười với hắn. Trước kia cho dù hắn có đem đan dược trân quý đến trước mặt, nàng đều là bộ dáng xa cách, làm sao hôm nay lại...

"Tiểu đồ nhi? Ngươi có khỏe không?"

Con người chính là dễ dàng phạm tiện. Ngọc Hành Tử ngày thường đã quen bị ném mặt lạnh, hiện giờ Thanh Hoan đối hắn hơi chút ôn hoà, hắn ngược lại cảm thấy thụ sủng nhược kinh, không quen tí nào.

"Ta rất tốt, sư phụ." Thanh Hoan nhẹ nhàng nói.

Không có người nào biết một năm qua nàng bế quan có bao nhiêu thống khổ, những ký ức đã bị nàng chậm rãi quên mất giống như thủy triều điên cuồng chen vào đại não, giống như quân xâm lược, chiếm cứ toàn bộ tư duy của nàng.

Nàng cơ hồ dùng hết cách để giữ vững bản tâm, ai ngờ cơ duyên xảo hợp, vậy mà từ Kết Đan lên tới Nguyên Anh, sau khi vượt qua lôi kiếp lại nhanh chóng thăng đến Nguyên Anh trung kỳ.

Trình độ tăng cấp nhanh đến vậy ngay cả chính Thanh Hoan cũng cảm thấy bất an. Phải biết rằng, trong Tu Tiên giới, có đầy người dùng hết mấy ngàn năm cũng không thể kết đan. Nếu người khác biết được nàng liền từ một đứa bé cái cái gì không hiểu, sau biến thành tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ chỉ dùng sáu năm thời gian, tất nhiên sẽ hô to không thể tưởng tượng.

"Tiểu đồ nhi, ngươi thoạt nhìn... Không phải rất tốt đâu." Cảm giác cả người lão hơi lâng lâng.

Thanh Hoan trầm mặc trong chốc lát, nói: "Sư phụ, ta không muốn sống ở đỉnh núi, ta muốn đi những ngọn núi khác nhìn xem."

Ngọc Hành Tử nói: "Ngươi muốn đi liền đi thôi, lão đầu nhi ta luôn ở đây, có chuyện gì, nhớ phải tìm sư phụ."

Thanh Hoan cảm kích nhìn Ngọc Hành Tử một cái, sau đó xoay người đi, dư lại bóng hình già nua dùng ánh mắt lo lắng dõi theo sau lưng nàng.

Nói là đi ngọn núi khác, kỳ thật Thanh Hoan chính là nhìn qua Duy Dần. Một năm không gặp, cũng không biết đối phương thế nào. Bởi vì nàng bế quan, hệ thống cũng ngủ đông, cho nên một năm qua đã xảy ra chuyện gì, Thanh Hoan thật đúng là không biết.

Nàng không biết Duy Dần đang ở đâu, liền dùng ẩn thân phù, tùy tiện từ sơn môn đi vào. Cảnh sắc Vạn Kiếm Tông vô cùng hùng vĩ, kiến trúc đại khí bàng bạc, các đệ tử mặc đạo bào tử tinh đang ở trong mảnh đất trống trước đại điện luyện kiếm.

Ngọc Hành Tử là Kiếm tu, vì vậy, Thanh Hoan luyện kiếm cũng thập phần khắc khổ. Ưu điểm lớn nhất của nàng chính là tâm tính kiên định, phàm là mục tiêu đã định sẵn, liền sẽ luôn kiên trì không dừng lại.

Nhưng trước giờ nàng vẫn luôn không có binh khí của riêng mình. Thật ra Ngọc Hành Tử có không ít bảo bối, nhưng Thanh Hoan đều coi thường. Lấy năng lực của nàng, tu sĩ cùng cấp tuyệt đối không phải đối thủ, căn bản không cần đến kiếm.

Xuyên qua đại điện, Thanh Hoan tìm không thấy động phủ của Duy Dần, cũng không thể túm ai lại hỏi được... Liền ngay lúc nàng hết đường xoay xở, đột nhiên trong mũi lại ngửi được một mùi hương phảng phất. Mùi hương này rất quen thuộc, là thuộc về Mai Ngạo Dung. Mắt Thanh Hoan lập tức nhíu lại, lần theo mùi hương truy tìm.

Kết quả, cách thật xa đã nghe thấy thanh âm kiều nhu e lệ của nàng ta: "... Đại sư huynh, đây là túi thơm ta tự tay làm, nếu huynh không chê... thì nhận lấy, được không?"

Tục đưa túi thơm trong nhân gian có ý tứ gì, sợ là không ai rành bằng Thanh Hoan.

Duy Dần vẫn như cũ một thân tử tinh đạo bào, đầu đội ngọc quan, tuấn mỹ phi phàm. Đối mặt với ái mộ của Mai Ngạo Dung, hắn thực rõ ràng muốn cự tuyệt, chỉ là người đứng trước mặt chính là một thiếu nữ tinh tế mảnh mai, thanh danh ngày thường của nàng với các sư đệ sư muội khác luôn cực tốt, bất luận như thế nào, hắn cũng phải bận tâm đến mặt mũi đối phương.

Hắn quá ôn hòa, lại luôn có thói quen suy nghĩ cho người khác. Đây vốn là phẩm chất tốt, nhưng ở trước mặt người rắp tâm muốn hại ngươi, lại là một lỗ hổng rất lớn.

Kỳ thật, lấy thân phận cùng năng lực của Duy Dần, hắn hoàn toàn có thể tìm được một nữ nhân mỹ mạo cùng nhau song tu. Ở Tu Tiên giới, song tu vừa tấn chức mau lẹ, lại có thể cá nước thân mật, cớ sao không làm?

Chỉ là Duy Dần chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, hắn một mình một người tu đạo, không chỉ có ngày tháng kham khổ, tâm tính cũng bị kích thích ít nhiều, nhưng hắn vẫn nhất nhất cắn răng nhịn xuống. Mai Ngạo Dung thì ngược lại, nàng ta lén cùng Duy Trọng song tu, tiến bộ thần tốc.

Không chờ đến khi Duy Dần suy nghĩ tốt lý do thoái thác một cách uyển chuyển, Mai Ngạo Dung liền giành nói: "Ta minh bạch ý tứ của Đại sư huynh, này chỉ là một chút tâm ý của người làm sư muội đối với sư huynh, nếu Đại sư huynh không chịu thu... Vậy cứ quăng đi là được!"

Nói xong nàng ta liền làm bộ muốn ném xuống, bởi vì căn cứ tính cách của Duy Dần, Mai Ngạo Dung tin hắn nhất định sẽ ngăn cản. Vậy thì, nàng ta liền có thể khuyên hắn nhận lấy túi thơm.

Đáng tiếc Duy Dần thế nhưng không có. Ngược lại, Mai Ngạo Dung không kịp thu tay, túi thơm bay thẳng, cũng không biết rớt xuống cái lỗ nào rồi.

Trên mặt nàng ta tức khắc hiện lên một mạt nan kham, cũng có một chút oán hận Duy Dần. Nhưng Duy Dần lại không để ý tới tâm tình của Mai Ngạo Dung, bởi vì hắn thấy được Thanh Hoan đang đứng cách đó không xa, rồi sau đó nàng lại biến mất.

Lập tức, hắn liền chắp tay nói với nữ nhân đứng trước mặt: "Sư muội, ta còn có việc, đi trước một bước, ngươi cứ tự nhiên." Nói xong, liền phi thân rời đi, chỉ còn lại Mai Ngạo Dung tại chỗ dậm chân.

Kỳ quái... Duy Dần nhìn trái nhìn phải, rõ ràng mới vừa rồi thấy nàng đứng đây... Trong lúc hắn đang nhìn dáo dác xung quanh, thanh âm thanh thúy ở phía sau truyền đến: "Ngươi là đang tìm ta sao?"

Duy Dần quay đầu lại, lộ ra tươi cười: "Đã lâu không thấy, Thanh Hoan."

Thanh Hoan cũng hơi nâng khóe miệng: "Ừm."

"Ngươi... Làm sao rời núi? Lão tổ tông bế quan sao?"

"Ta không muốn ở, cho nên xuống núi một chút, sư phụ đã biết."

Duy Dần nhìn thấy Thanh Hoan, trong lòng đầy vui mừng không sao kềm nén được, tuy rằng hắn tìm không được lý do, lại vẫn cứ cảm thấy cao hứng. Đột nhiên, hắn bỗng nghĩ đến một màn vừa nãy bị Thanh Hoan bắt gặp, nàng sẽ không cho rằng hắn là một người càn rỡ đó chứ?

"Đúng rồi, mới vừa rồi... Ngươi nhìn thấy cái kia, kỳ thật..."

"Ta biết, ngươi không cần giải thích." Thanh Hoan nhẹ nhàng nhảy lên một cây nhánh cây đại thụ ngồi xuống, khóe miệng hơi giơ lên. "Một năm trước ta đã nói với người cái gì, còn nhớ rõ sao?"

Duy Dần gật đầu: "Ngươi nói ta phải cẩn thận sư đệ cùng sư muội."

"Nhìn thấy ngươi bây giờ, hiển nhiên là làm được, ta thực vui mừng." Nếu không thì có lẽ giờ phút này Duy Dần hẳn đã bắt đầu động tâm với Mai Ngạo Dung. Nhưng mà từ chuyện vừa xảy ra kia có thể thấy, Duy Dần đối với Mai Ngạo Dung rõ ràng chỉ có sư huynh muội chi tình.

"Ngươi còn phải tu đại đạo, chớ nên vì sư muội mỹ mạo kia mà huỷ hoại."

Duy Dần dở khóc dở cười: "Ngươi còn tuổi nhỏ, làm sao biết nhiều như vậy?"

Thanh Hoan thầm nghĩ, ta không chỉ biết những thứ đó thôi đâu, ngoài miệng lại nói: "Sư phụ dặn."

Như vậy thì còn có khả năng. Lão tổ tông xưa nay không đàng hoàng, nói cái gì cũng hoạch tẹt. Chỉ là Thanh Hoan tuổi còn nhỏ, lão tổ tông sao có thể nói mấy thứ lung tung rối loạn làm nàng lạc bước chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.