Hấp Lực Thần Công

Chương 1




Yến Tiểu Ất nói:

- Đúng rồi! Văn lão sư là trợ lý giáo sư hệ ngoại ngữ, nghe nói sang năm sẽ thăng lên phó giáo sư. Nếu thật là như vậy, Văn lão sư chính là giáo sư trẻ nhất của trường chúng ta đấy.

Văn Vi mỉm cười, nói:

- Xin chào, hình như anh tới muộn.

Yến Tiểu Ất gãi gãi đầu, nói:

- Đêm qua mất ngủ, ngủ không ngon, cho nên tới chậm.

Rốt cuộc sừng và tóc bạc trên đầu đã giải quyết, mà thân phận chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần làm hắn suy nghĩ tới nửa đêm, sao có thể ngủ ngon đây?

- Cô thật sự là lão sư?

Tề Nhạc thất kinh hỏi.

Văn Vi gật gật đầu.

- Tôi còn gọi cô là học tỷ, sao cô không giải thích chứ?

Đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc sinh ra cảm giác khác thường, không biết vì cái gì, lần đầu tiên hắn gặp được Văn Vi, cộng thêm hôm nay là lần thứ hai, làm cho nội tâm của hắn rung động.

Văn Vi mỉm cười nói:

- Anh gọi cũng không có sai! Tại sao tôi phải giải thích? Bản thân tôi cũng là học sinh tốt nghiệp đại học Thanh Bắc, cũng là thạch sĩ Thanh Bắc, anh gọi tôi một tiếng học tỷ, đương nhiên là đúng.

Tiếng chuông tan khóa vang dội, hành lang yên tĩnh đã ồn ào hơn, cửa phòng học mở ra, Lý lão sư vẻ mặt âm trầm đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Yến Tiểu Ất ở ngoài cửa, sắc mặt lập tức trầm xuống.

- Tiểu Ất đồng học, anh tới muộn. Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng anh tới muộn, nếu như tái phạm, tôi sẽ xử phạt anh cảnh cáo.

Yến Tiểu Ất nói:

- Thực xin lỗi, Lý lão sư, em biết sai rồi, lần sau em sẽ chú ý, kỳ thật, em biết khóa của ngài, trong tất cả lão sư triết học, khóa của ngài là tiết em hứng thú nhất.

Lý lão sư nghe hắn thổi phồng, sắc mặt lập tức đẹp mắt hơn rất nhiều.

- Lý lão sư ngài khỏe.

Văn Vi từ bên cạnh Yến Tiểu Ất đi ra, gật đầu với Lý lão sư.

Đã thấy nàng, sắc mặt Lý lão sư sắc giống như băng sơn bị hòa tan, sắc mặt tươi cười hiện ra.

- Thì ra là Văn lão sư ah!

Vừa nói, ánh mắt của hắn nhìn qua chỗ ngực Văn Vi hở ra.

- Cầm thú.

Tề Nhạc cùng Yến Tiểu Ất đều mắng thầm trong nội tâm.

Văn Vi mỉm cười nói:

- Tôi sắp có khóa, vừa vặn đi ngang qua. Tôi nghe Tề Nhạc đồng học nói hắn ngủ trong lớp của ngài nên bị phạt. Anh ta vừa mới đi học, còn không hiểu quy củ, ngài cũng đừng giận anh ta, sau này anh ta chú ý hơn là được.

Vừa nói, nàng nháy mắt với Tề Nhạc.

Tề Nhạc không phải đồ đần, tuy trong nội tâm không muốn, nhưng vẫn nói:

- Thực xin lỗi lão sư, lần sau tôi không ngủ.

Lý lão sư hừ một tiếng, lười liếc nhìn Tề Nhạc, nói:

- Tính toán, xem mặt mũi Văn lão sư, lần này tạm tha qua anh, nếu có lần sau nữa, tôi sẽ bắt anh lên phòng giáo vụ và xử lý. Tốt, hai người các anh đi vào trước đi.

Tề Nhạc nhìn qua Văn Vi, Văn Vi gật đầu với hắn, hắn và Yến Tiểu Ất lúc này đi vào phòng học, mơ hồ nghe được Lý lão sư dùng âm thanh cực kỳ "Ôn nhu" nói với Văn Vi:

- Văn lão sư, nếu ngài mai có rảnh thì đi ăn cơm gà tây với tôi nhé.

Tề Nhạc cùng Yến Tiểu Ất liếc nhau, đều nhìn thấy thần sắc xem thường trong mắt của nhau, hai người không tự giác cười rộ lên. Sau khi bọn họ đi vào phòng học đều tìm chỗ ngồi xuống. Hiện tại đại đa số học sinh đi ra ngoài hoạt động, trong phòng học cũng không có nhiều người.

Tề Nhạc tức giận nói:

- Chúng ta có tính là oan gia ngỏ hẹp không?

Yến Tiểu Ất cười nói:

- Nếu như vào ngày hôm qua, vậy khẳng định là thế, nhưng bây giờ không phải. Lão đại, vì sao anh lựa chọn hệ triết học? Chẳng lẽ không có người nói cho anh biết hệ triết học không có tiền đồ sao?

Tề Nhạc hỏi ngược lại:

- Vậy còn chú mày? Vì sao lựa chọn hệ triết học?

Yến Tiểu Ất cười hắc hắc, thấp giọng nói:

- Đương nhiên là muốn kiếm cái bằng. Tổng thể mà nói, chương trình học của hệ triết học là ít nhất. Lão gia nhà em thì chỉ cần cái bằng, đương nhiên em sẽ chọn ngành dễ nhất, như vậy em sẽ có thể đi ngắm nhiều em gái vừa phát dục rồi. Về sau tốt nghiệp có thể làm lão sư cũng không tệ. Nhìn thấy nhiều học sinh mới vào, nếu làm lão sư, về sau cơ hội cua gái không phải rất nhiều sao.

Tề Nhạc cười ha hả, nói:

- Vậy chẳng phải chú mày trở thành lão sư cầm thú trong truyền thuyết sao?

Yến Tiểu Ất đã giật mình, vội vàng nhìn chung quanh, nói:

- Em nói lão đại, anh có thể nói nhỏ chút không? Em ở trường học danh dự cũng không tồi a.

Tề Nhạc nói:

- Xem ra chúng ta chẳng những không phải oan gia ngõ hẹp, ngược lại là anh hùng trọng anh hùng a. Cách nghĩ của chúng ta giống nhau như đúc, ai, anh vốn cho rằng mình là người duy nhất thông minh đấy. Ah, đúng rồi, chú mày đến trường học sớm hơn anh, Văn Vi thật sự là lão sư sao?

Đến bây giờ hắn cũng không muốn tin tưởng đây là sự thật.

Yến Tiểu Ất có chút kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Lão đại, địa cầu rất nguy hiểm, anh nên trở về hỏa tinh đi.

- Khốn kiếp, Ít nói nhảm, nói mau.

Tề Nhạc dùng sức vỗ vai Yến Tiểu Ất một cái.

Yến Tiểu Ất đau nhức kêu một tiếng, nói:

- Có vỗ nhẹ một chút được không, chẳng lẽ anh đánh tôi thành nghiện rồi? Em nói còn không được sao. Vừa rồi anh hỏi vấn đề trên hỏa tinh, Văn Vi là nữ nhân được chú ý nhiều nhất trong trường học, anh ngay cả tin tức của nàng cũng không rõ, chẳng phải ở trên hỏa tinh xuống sao? Nàng ở trong đại học Thanh Bắc này được công nhận là một trong hai mỹ nữ, là người sánh ngang với Minh Minh của anh đấy.

Đối với mỹ nữ sánh ngang với Minh Minh, Tề Nhạc rất hài lòng, vội vàng niết vai Yến Tiểu Ất hai cái, nói:

- Tôi vừa mới tới trường học, anh mau nói đi.

Yến Tiểu Ất nói:

- Văn Vi là nữ lão sư trẻ tuổi nhất trong trường của chúng ta, nàng năm dùng thân phận thủ khoa đổ vào trường Thanh Bắc, tiến vào hệ ngoại ngữ, sau khi tốt nghiệp trực tiếp trở thành nghiên cứu sinh của trường, lại tốt nghiệp nghiên cứu sinh, với học thức của nàng, vốn có rất nhiều công ty đa quốc gia muốn thuê nàng, nhưng không biết vì cái gì, nàng cự tuyệt tất cả yêu cầu thuê nàng, lựa chọn ở lại Thanh Bắc làm lão sư ngoại ngữ bình thườn.

- Bởi vậy, nàng thủy chung chiếm cứ vị trí đệ nhất mỹ nữ của Thanh Bắc, năm nay Minh Minh nhập học mới mang lại uy hiếp cho nàng. Thân phận của Văn lão sư là mê đề, chưa từng có người nào nhìn thấy nhà của nàng, nàng cũng không có bạn. Anh không nhìn nàng ôn nhu như thế, kỳ thật, nàng là người ngoài nóng trong lạnh, trong lúc vô hình có thể cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, không biết có bao nhiêu nam nhân truy cầu nàng bị cự tuyệt một cách ủy chuyển, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có người nào nói được nàng. Tại Thanh Bắc, bất luận học sinh hai lão sư trong mắt nàng, nàng đều là thiên chi kiêu nữ, lão đại, sao anh quen nàng?

Tề Nhạc thở sâu, nghe Yến Tiểu Ất giới thiệu, trong lòng của hắn càng hiếu kỳ với Văn Vi hơn.

- Nàng không có bạn sao? Tại sao lại như thế? Thấy bộ dáng ôn nhu của nàng, có lẽ phải có rất nhiều bạn mới đúng chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.