Hảo Thụ Thừa Song

Chương 3: Thương lượng đại sự




”Nga, tại hạ thất lễ, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh vị công tử này?”. Kỳ thực Tề Phi Ly biết rõ Nhan Tuấn, ngày đó Tiêu Vũ Lạc đến Thấm Tương Uyển, Tề Phi Ly cũng ở nơi đó. Khi đó thấy Tiêu Vũ Lạc cư nhiên đến Thấm Tương Uyển, trong lòng y cũng rất khó chịu. Sau đó còn chứng kiến lão bản Thấm Tương Uyển, cũng chính là Nhan Tuấn mang Tiêu Vũ Lạc vào nội viện, y liền nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa bạo phát. Khi đó ánh mắt Tiêu Vũ Lạc cảm giác được chính là ánh mắt của Tề Phi Ly . Chỉ tiếc hắn không chú ý tới Tề Phi Ly, cũng không biết là ai đang nhìn hắn.

“Tôn tính đại danh không dám nhận, tại hạ Nhan Tuấn. Tề công tử cùng Vũ Lạc có quan hệ gì, không biết tại hạ có thể mạo muội thỉnh giáo một chút không?”

“Kỳ thực không có gì đáng nói, chính là tại hạ đã cứu Lạc nhi. Lạc nhi lấy thân báo đáp ân cứu mạng của ta mà thôi. Có đúng hay không, Lạc nhi ?”

“Hừ, ai nói lấy thân báo đáp ngươi a, đó là ngươi đê tiện vô sỉ. Ta mới bị ngươi tìm ra sơ hở, liền biến thành như vậy.”

“Ha hả, mặc kệ ngươi nói như thế nào, tóm lại ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của ta.” Tề Phi Ly đắc ý nói, Tiêu Vũ Lạc hận đến nghiến răng, nghĩ muốn nhào qua cắn y. (zoe : cắn đi cưng ~~~ hình ảnh như cún con của bé Lạc đáng iu quá a~~~)

“Nga, thì ra là thế, ha hả, Tề công tử, như vậy nói cách khác Vũ Lạc còn chưa gả cho ngươi. Hiện tại hắn vẫn còn tự do, như vậy chúng ta một trận tranh cao thấp, xem ai giành được tâm của Vũ Lạc trước.” Nhan Tuấn khiêu khích nhìn Tề Phi Ly, tự tin tràn đầy, thần thái phấn chấn, lộ ra bộ dáng tươi cười mị hoặc chúng sinh.

“Tuy nói như vậy, thế nhưng Lạc nhi sẽ là của ta, ngươi không có cơ hội đâu.”

“Tề công tử lời ấy sai rồi, mặc kệ Vũ Lạc có gả cho ngươi hay không, chỉ cần tâm của hắn là tự do, như vậy hắn không thuộc về ngươi hay ta. Chỉ có người giành được tâm của Vũ Lạc mới chân chính có hắn, hơn nữa ta cũng sẽ không vì Vũ Lạc gả cho ngươi mà buông tha hắn. Chỉ cần tâm hắn một ngày không thuộc về ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không bỏ qua .”

Biểu tình của Nhan Tuấn lúc này kiên định dị thường, khuôn mặt rạng rỡ chói sáng, làm cho y càng thêm tuấn mỹ mê người.

“Nga? Là như thế này sao? Nga ~~~ Hình như cũng rất có lý, ha ha ha ~~~ Hảo một Nhan công tử. Đã như vậy, chúng ta cạnh tranh công bằng, xem ai có thể lấy được tâm của Lạc nhi. Nhưng mà Lạc nhi vẫn phải gả cho ta, đây là hắn đồng ý với ta. Ta rất có tự tin làm cho Lạc nhi yêu ta, cam tâm cùng ta một chỗ .”

Ánh mắt tự tin của Tề Phi Ly làm cho mắt phượng của y tràn đầy lưu quang, con ngươi tử sắc lóe lên sắc thái yêu dị, khiến người ta trong nháy mắt trầm luân không thể kháng cự. Nhan Tuấn không khỏi trong lòng cảm thán đây là một người nam nhân thế nào, khí độ bất phàm cùng khí thế bức nhân thiếu chút nữa khiến bản thân vô pháp nhìn thẳng y. Trong ánh mắt y dường như cái gì cũng không thể chạy trốn, y vô hình xuất ra cảm giác áp bách cường đại làm cho bản thân thiếu chút nữa vô pháp bảo trì trấn tĩnh, a~~~ đúng là một đối thủ rất mạnh, Nhan Tuấn cười khẽ , mắt phượng hẹp dài cong lên, càng mị hoặc. Con ngươi lục sắc đầy hưng phấn khi gặp phải đối thủ cường đại, không một tia lùi bước. Tiếng cười khẽ càng mị hoặc cực điểm, gợi cảm vô cùng, phong tình vạn chủng. (zoe : *che mắt* mấy anh phóng điện cứ như pikachu ý, chói quá a~)

“Phải không? So tài đi, đương nhiên ta cũng không ngồi chờ, đem Vũ Lạc cho người khác.” Nhan Tuấn nói xong nhìn về phía Tề Phi Ly, Tề Phi Ly cũng nhìn về phía Nhan Tuấn.

“Ha ha ha ~~~” hai người bèn nhìn nhau cười. Tiêu Vũ Lạc bị hai người gạt sang một bên, nhìn bọn họ tranh đấu ngươi tới ta đi, hoàn toàn không chú ý đến ý kiến của hắn, liền tức giận không nhẹ. Hiện tại càng không thể nhịn được, một trái bom tên là Tiêu Vũ Lạc thành công nổ tung: “A ~~~ ngươi, hai người các ngươi mưu tính gì, sao không ai hỏi ý kiến của ta. Hừ, bản thân ta là của ta, không phải của bất luận kẻ nào. Các ngươi có thể bắt được ta sao?” Tiêu Vũ Lạc càng nói càng giận, còn kém cắn mỗi người một ngụm .

Tề Phi Ly cùng Nhan Tuấn lúc này nghe thấy Tiêu Vũ Lạc bạo tạc, rất ăn ý song song mở miệng: “Ý kiến của ngươi vô hiệu!”

Tiêu Vũ Lạc nhất thời không nói gì, vừa rồi hai người kia còn giương cung bạt kiếm, lúc nào trở nên ăn ý như thế? Cái này không tính, cư nhiên còn liên kết lại khi dễ hắn, này là thói đời gì. Càng làm cho hắn bực mình chính là Nhan Tuấn, vừa rồi còn cùng hắn nói rõ thâm tình, làm hại tim hắn đập như nai chạy, tim cứ loạn nhảy. Hiện tại cư nhiên liên kết với sắc lang Tề Phi Ly kia khi dễ hắn, thật là thói đời dễ đổi, lòng người không thật a. Tiêu Vũ Lạc càng nghĩ càng cảm thấy xót xa, không khỏi “ai ~~~” thở dài một tiếng, hoàn toàn vô lực.

Tiêu Vũ Lạc đang hối hận, hoàn toàn không thấy được bên kia hai người hắn cho rằng liên hợp khởi lai(1) đang âm thầm phân cao thấp, tia lửa văng khắp nơi. Sau một hồi lâu, ba người đều không nói gì, trầm mặc bao phủ, Nhan Tuấn dẫn đầu phá vỡ cục diện này, thanh thanh cổ họng, nói: “Khụ khụ, cái kia, Tề công tử, ngươi với ta coi như là hữu duyên. Vũ Lạc kế tiếp muốn đi thả diều, không biết Tề công tử có cùng chúng ta đồng hành hay không?”

Tề Phi Ly nghe vậy, nhíu mày, nhưng tức khắc liền giãn ra, mỉm cười nói: “Không được, tại hạ còn có việc, đến đây cáo từ. Vũ Lạc, lần sau chúng ta gặp chính là ở kinh thành nga.” Vừa dứt lời, người đã không thấy, phảng phất như chưa từng xuất hiện, chỉ có khí tức lưu lại trong gió mới có thể chứng minh tồn tại vừa rồi của hắn. Nhan Tuấn cảm thán thực sự là “đến vô tung đi vô ảnh” a.

******************************

*Chú thích :

(1) Liên hợp khởi lai : liên kết lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.