Hảo Thụ Thừa Song

Chương 17: Cây bút và công chúa nước Word




Nến đỏ lay động, đêm xuân ấm áp.

Lê Phi Kì nhìn thấy Tiêu Vũ Lạc gật đầu tha thứ y, kích động hôn Tiêu Vũ Lạc. Trong bá đạo mang theo ôn nhu cùng cẩn thận, yêu thương ôm lấy bảo bối cả đời này của y, y thật sự yêu thảm nhân nhi này .

Tiêu Vũ Lạc cũng nhu thuận nhận lấy nụ hôn của Lê Phi Kì, ánh mắt dần dần say mê, sắc mặt ửng đỏ. Hai tay không nhịn được khoác lên cổ Lê Phi Kì, gắt gao ôm, giống như cầm chặt một cọng rơm cứu mạng. Nước bọt không kịp nuốt xuống tràn ra khoang miệng, ái muội lại phiến tình đọng ở khóe miệng. Nhiệt độ trong phòng nhất thời tăng lên, ánh nến lay động, bóng người đan xen.

Lê Phi Kì nhìn thấy Tiêu Vũ Lạc bị vây trong trạng thái ý loạn tình mê, cảm thấy dục vọng lại tăng cao vài phần. Y lưu luyến buông tha đôi môi đỏ tươi của Tiêu Vũ Lạc, ngược lại liếm hôn xương quai xanh tinh xảo. Một tay xoa nắn ***g ngực trắng nõn, một tay nhanh chóng lột bỏ quần của Tiêu Vũ Lạc, ngay cả nội khố cũng bị kéo ra. Tiêu Vũ Lạc bị động tác của y làm bừng tỉnh, ý thức vừa bay đi cũng quay lại. Hắn phát hiện tình huống phía sau không đúng, lập tức một cước đá bay Lê Phi Kì. Hai tay cũng buông y ra, kéo chăn che lại thân thể trần truồng, đỏ mặt đến mức có thể xuất huyết đến nơi. Nhưng ánh mắt vẫn thẳng tắp trừng Lê Phi Kì, lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Lê Phi Kì nhìn thấy Tiêu Vũ Lạc thẹn thùng, tính ác liệt lại tăng lên, cười tà trả lời: “Ngươi nói xem? Lạc Nhi, chúng ta đã là phu thê, ngươi nói ta muốn làm gì?”

Tiêu Vũ Lạc rúc vào chăn, chuẩn bị làm đà điểu. Nhưng cũng phải có người nguyện ý cho hắn làm đà điểu mới được, thực hiển nhiên Lê Phi Kì cũng không tính để hắn làm đà điểu. Vươn tay lôi hắn ra khỏi chăn, Tiêu Vũ Lạc lập tức giãy dụa, còn hét lên: “Không được, không được, ngươi đã nói sẽ không động thủ với ta.”

“Đúng vậy, ta không có động thủ với ngươi a. Ta chỉ là ôn nhu thực hiện nghĩa vụ của trượng phu đối với thê tử mà thôi.” Lê Phi Kì nói xong liền nhanh chóng cởi y phục của mình, cùng Tiêu Vũ Lạc lỏa thân. Lồng ngực rộng lớn, vân da rõ ràng trên thân thể tinh tráng, tràn ngập sức mạnh của người luyện võ, so với da thịt trắng nõn của Tiêu Vũ Lạc thì càng khỏe mạnh hơn.

Tiêu Vũ Lạc nhìn thấy Lê Phi Kì cởi y phục, xích lõa như mình, mặt hắn càng đỏ hơn, ánh mắt loạn phiêu nhưng không dám nhìn y. Lê Phi Kì cảm thấy Tiêu Vũ Lạc như vậy thật sự rất khả ái, lập tức xé chăn, ôm chặt Tiêu Vũ Lạc. Tiêu Vũ Lạc luống cuống, vội vàng hô to: “Không cần, ngươi không cần thực hiện nghĩa vụ của trượng phu với ta. Ta sẽ không để ý đâu.” Đang bối rối, không nghĩ lại đụng phải dục vọng tăng vọt của Lê Phi Kì. Hắn xấu hổ liền vội vàng quay mặt đi, ai ngờ vừa quay đi lại nhìn thẳng vào hai mắt Lê Phi Kì đầy ắp dục vọng. Con ngươi màu tím giờ phút này lại lấp lánh quang mang chưa từng thấy. Tiêu Vũ Lạc bị con ngươi xinh đẹp này hấp dẫn, nhất thời quên giãy dụa.

“Ha hả, ngươi không để ý, nhưng ta sẽ để ý a.” Lê Phi Kì cũng chú ý tới của biến hóa Tiêu Vũ Lạc, thừa dịp Tiêu Vũ Lạc ngây người đè lên hắn.

“A ~~~ nặng muốn chết, ngươi mau đứng lên. Ta không để ý ngươi để ý cái rắm a.” Tiêu Vũ Lạc quýnh lên nên ngay cả lời thô tục cũng nói ra. “Nếu ngươi không đứng lên, ta, ta sẽ không khách khí đâu!”

“Nga? Không khách khí? Ngươi muốn không khách khí như thế nào?” Lê Phi Kì dù bận vẫn ung dung quan sát Tiêu Vũ Lạc.

“Ta, ta khiến ngươi cả đời này cũng bất động luôn.” Tiêu Vũ Lạc đỏ mặt nói ra lời đe dọa không hề lực uy hiếp của mình.

“Ha hả, phải không? Bất động a, thì ra Lạc Nhi nhiệt tình như vậy, lần đầu tiên sẽ làm cho ta bất động a? Nếu Lạc Nhi đã nhiệt tình như vậy, sao ta có thể không hiểu phong tình đây? Đúng không, Lạc Nhi?” Lê Phi Kì cố ý xuyên tạc lời nói của Tiêu Vũ Lạc.

“Ngươi, ngươi, ngươi vô sỉ.” Tiêu Vũ Lạc xấu hổ không chịu nổi, nghẹn nửa ngày mới hét ra một câu như vậy.

“Có sao? Ta làm sao vô sỉ a?” Lê Phi Kì ra vẻ thực thuần khiết, khuôn mặt tuấn tú tới gần Tiêu Vũ Lạc, bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo còn thật sự chờ hắn trả lời.

“Ngươi chính là vô sỉ, lần đầu tiên cứu ta ngươi cũng rất vô sỉ sờ loạn ta. Sau đó còn, còn ở trước mặt bàn dân thiên hạ hôn, hôn ta. Hiện tại còn muốn làm loại chuyện quá phận như vậy, ngươi không phải vô sỉ thì là gì?”

“Nga ~~~ thì ra ta là người vô sỉ như vậy a! Ta mới biết được đấy!” Lê Phi Kì làm bộ bừng tỉnh đại ngộ.

“Đã biết rồi còn không mau đứng lên cho ta, bằng không, hừ hừ~~~” Tiêu Vũ Lạc giãy dụa, nâng chân muốn đạp Lê Phi Kì xuống.

Lê Phi Kì bắt lấy cái chân không an phận kia, tà cười: “Lạc Nhi thật sự là nhiệt tình a, vội vàng như vậy là chờ không kịp sao? Đừng nóng vội, ta sẽ hảo hảo yêu thương ngươi.”

“A ~~~ ngươi, ngươi buông ra, ta không cần a ~~~” Tiêu Vũ Lạc gấp đến độ mồ hôi lạnh ứa ra, bởi vì hắn nghe nói lần đầu tiên chỗ kia sẽ rất đau ~~~ ô ô ~~~ hắn không cần ~~~

“Lạc Nhi, ngươi thật muốn cự tuyệt ta sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự không thương ta, ngươi chỉ yêu mình Tuấn?” Lê Phi Kì nói xong thì thần sắc ảm đạm, trong mắt dấu không được cô đơn cùng bi thương.

Tiêu Vũ Lạc thấy Lê Phi Kì như vậy, cảm thấy rất có lỗi với y. Hơn nữa hắn tâm tính thiện lương, hắn không muốn Lê Phi Kì thương tâm. Vì thế hắn ôm cổ Lê Phi Kì, chủ động dâng lên môi của mình, vừa hôn vừa nói: “Không phải, Phi Kì, ta yêu Tuấn, nhưng ta cũng yêu ngươi. Ta không biết nên xử lý quan hệ giữa chúng ta như thế nào. Ta không muốn thương tổn người nào, cũng không nguyện ý buông tay một ai. Nhưng nếu như vậy nhất định sẽ tổn thương các ngươi, ta, ta không biết phải làm sao bây giờ.”

Tuy rằng Lê Phi Kì nghe Tiêu Vũ Lạc nói hắn yêu Tuấn cũng yêu mình thì trong lòng khó chịu, nhưng y cũng không muốn bức bách Tiêu Vũ Lạc lựa chọn. Y luyến tiếc Tiêu Vũ Lạc khó xử hao tổn tinh thần, càng luyến tiếc hắn thương tâm. Hơn nữa xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, hiện tại đêm xuân phòng ấm, trong thời gian này không nên đàm luận chuyện sát phong cảnh. Y muốn trở thành người đầu tiên có được Tiêu Vũ Lạc, khiến cả thân thể và tâm của hắn hoàn toàn thuộc về mình. Vì thế Lê Phi Kì nhếch miệng, xấu xa cười nói: “Lạc Nhi, đừng hao tổn tinh thần nghĩ ngợi việc này, ta không bức ngươi. Chắc chắn Tuấn cũng không bức ngươi, chúng ta sẽ chờ ngươi tự mình quyết định. Hơn nữa ngươi không biết hiện tại chúng ta càng phải làm chút chuyện có ý nghĩa hơn sao?” (xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim : đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng, câu này lấy từ bài thơ Xuân tiêu – 春宵 của Tô Thức)

“Ách? Chuyện có ý nghĩa hơn?” Tiêu Vũ Lạc thấy Lê Phi Kì cười gian, cảm giác giống như mình sắp sa bẫy. Sao mình cảm thấy ánh mắt thương tâm cô đơn vừa rồi chính là đang giả bộ lừa gạt đồng tình của mình a?!

“Đúng vậy, chuyện có ý nghĩa hơn!” Lê Phi Kì hôn lên cái miệng nhỏ nhắn luôn cùng y đối nghịch. Tay y cũng không nhàn rỗi, dạo chơi trên người Tiêu Vũ Lạc.

“A, ân ~~~” Tiêu Vũ Lạc chịu không nổi liền rên rỉ ra tiếng, lúc phát hiện tiếng rên rỉ kiều mị như vậy xuất phát từ miệng mình, Tiêu Vũ Lạc vội vàng cắn môi dưới, tránh để phát ra thanh âm dọa người như vậy nữa.

Lê Phi Kì khẽ vuốt bờ môi của hắn, cười nói: “Lạc Nhi, đừng cắn, để ta nghe giọng ngươi a.” Lê Phi Kì tiếp tục công thành đoạt đất, không hề dừng lại, y thích nhìn bộ dáng Tiêu Vũ Lạc ở dưới thân y rên rỉ mê loạn.

“Ân ~~~ đừng, đừng sờ loạn ~~~ như vậy rất, rất kì quái!” Tiêu Vũ Lạc thở hồng hộc, một câu nói gian nan vạn phần. Đôi mắt to vì *** mà dâng lên thủy khí không rõ tiêu cự, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch. Ngực trắng nõn cao thấp phập phồng, da thịt non mịn nhiễm hồng. Thân thể khó nhịn vặn vẹo, có vẻ phong tình vạn chủng, quyến rũ mê người.

“Không, Lạc Nhi của ta như vầy là đẹp nhất. Kêu tên ta, ta muốn nghe Lạc Nhi kêu tên ta.” Lê Phi Kì nhìn thấy phản ứng trúc trắc của bảo bối dưới thân, vô hạn yêu thương thì thầm.

“Phi, Kì, Phi Kì, ô ~~~ cầu, cầu ngươi, dừng lại, ta thật sự trở nên rất kì quái a!” Tiêu Vũ Lạc đáng thương cầu xin tha thứ, tay Lê Phi Kì tựa hồ mang theo ma lực, nơi nơi đốt hỏa trên người Tiêu Vũ Lạc, làm cho từng đợt sóng khoái cảm tập kích thần kinh hắn. Loại khoái cảm ngập đầu này hắn chưa bao giờ cảm thụ, khiến hắn như là người chết đuối muốn bắt lấy cái gì đó lại cái gì cũng không bắt được, chỉ có thể bất lực gắt gao ôm Lê Phi Kì.

“Lạc Nhi của ta thật ngây thơ, nhanh như vậy liền chịu không nổi a.” Lê Phi Kì không buông tha hắn mà còn rất ác liệt trêu đùa hắn.

“Ngươi!” Tiêu Vũ Lạc chán nản, nhưng lúc này hắn một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể dùng ánh mắt hung tợn trừng Lê Phi Kì. Đáng tiếc, hiện tại khóe mắt hắn đẫm nước mắt, giống như một đóa cúc sáng sớm mới chớm nở còn mang theo hạt sương, lại giống một đóa hồng kiều diễm ướt át, quyến rũ phong tình không nói nên lời. Cho dù dùng ánh mắt hung ác trừng Lê Phi Kì cũng không có lực sát thương, ngược lại dẫn tới y thú tâm đại phát.

“Lạc Nhi, ngươi đang câu dẫn ta sao?” Lê Phi Kì thực hưởng thụ Tiêu Vũ Lạc trừng y.

“Ta mới không có! Ngươi, ngươi buông!”

“Ha hả, ta sẽ không khách khí !” Lê Phi Kì tự quyết định, không nhìn Tiêu Vũ Lạc phản kháng.

“Ngô, ngô ngô, ân ~~~” Âm thanh kháng nghị của Tiêu Vũ Lạc bị nuốt hết, dần dần biến thành tiếng rên rỉ.

Đêm còn rất dài, trong cung Phượng Dạ phong tình kiều diễm. Tiếng rên rỉ thở dốc không ngừng truyền ra, ánh trăng xấu hổ cũng lén lút trốn vào tầng mây. Ha hả, chúng ta cũng không muốn quấy rầy bọn họ đi, quấy rầy người khác nói chuyện yêu đương sẽ bị lừa đá. (zoe : có mà mụ tác giả bị lừa đá thì đúng hơn =.=)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.